Hôm nay,  

Nội Lực Dân Tộc

11/10/200200:00:00(Xem: 4934)
Cuộc chiến lật đổ bạo quyền Saddam Hussein, chánh quyền Bush chuẩn bi rất kỹ thời cơ, địa lợi, nhơn hoà. Điạ lợi coi như Mỹ đã có; phần lớn các nước Á rập quanh Iraq, kể cả A rập Saudi, đã hứa yễm trợ Mỹ, cho mượn đường đất xuất quân hay chung chịu chiến phí. Riêng Liên Aâu, trừ nước Anh, vì nhiều lý do còn lấn cấn với Mỹ, đòi Mỹ phải có sự đồng ý đánh Iraq của Liên Hiệp Quốc, mới yễm trợ. Hoá giải áp lực này, TT Bush dựa vào nội lực dân tộc Mỹ. TT đề nghị lưỡng viện Quốc Hội Mỹ thông qua nghị quyết yễm trợ cuộc chiến chống Iraq trong thời hạn khẩn cấp. Chỉ có người lãnh đạo quốc gia được lòng dân, chỉ có chánh quyền được nhân dân ủng hộ, chỉ có đất nước dân trí cao, dân tộc lòng yêu nước mạnh, biết đoàn kết lúc quốc gia hữu sự để ủng hộ chánh quyền đối phó; người lãnh đạo quốc gia mới dám tự tin làm như vậy. Càng ngày càng thấy rõ Dân biểu, Nghị sĩ Cộng Hoà lẫn Dân Chủ ở Quốc Hội tỏ ra ủng hộ mạnh đề nghị của Tổng Thống.
Thực vậy, nói chung các nghị sĩ, dân biểu của hai Đảng tại Quốc Hội không vị nào tỏ ra chống lại nghị quyết yễm trợ cuộc chiến chống Iraq do TT đề nghị. Chỉ một số ít thuộc Đảng Dân Chủ đang cố gọt dũa lời lẽ thế nào để TT chỉ có thể sử dụng Nghị quyết này cho chiến tranh Iraq, chỉ cho chiến tranh Iraq mà thôi, chớ không giao tờ sec để trống cho TT Bush muốn điền gì thì điền. Nghị Quyết sau cùng chắc chắn sẽ được Quốc Hội thông qua trong vòng hai hay ba tuần nữa.
Hầu như không có thái độ chống đối mà chỉ có thái độ hợp tác với Tổng Thống tại Quốc Hội. Trong bầu không khí đó mọi trao đổi, thoả hiệp làm rất dễ dàng giữa Lập pháp và Hành pháp để Mỹ có lá bùa đầy nội lực dân tộchầu hoá giải sự lấn cấn của Liên Aâu và Liện Hiệp Quốc.
Về mặt truyền thống dân chủ Nghị Quyết đó là một tụ kết tinh anh thường thấy trong sinh hoạt chánh trị Mỹ: Mỹ là một trong mặt trận ngoại giao và quân sự.
Về mặt lịch sử, Nghị Quyết sắp ra đời cho thấy TT Bush 2 ( là đương kim TT, con của TT Bush 1 ) được Quốc Hội hiện thời ủng hộ mạnh hơn cha mình khi xưa, là TT Bush 1, khi yêu cầu Quốc Hội thời ấy cho phép sữ dụng quân lực Mỹ đánh Iraq năm 1991. Oân cố tri tân, dù hơn 11 năm đã trôi qua, Quốc Hội bây giờ đứng sát với TT, ủng hộ TT hơn thời Chiến Tranh Vùng Vịnh. Lịch sử và con số biểu quyết Quốc Hội thời TT Bush 1 soi sáng nhận định.
11 năm trước đây, tại Quốc Hội, hai Trưởng Khối Dân Chủ- Đa số George Mitchell tại Thượng Viện và Thiểu số Dick Gephardt tại Hạ viện- bảo trợ một dự án luật trói tay TT Bush 1.. Dự án đòi hỏi Mỹ phải tiếp tục thương lượng với Saddam Hussein và để cho LHQ dùng biện pháp chế tài buộc Sađam đầu hàng. TT Mỹ chi được sử dụng quân lực trong trường hợp bão vệ quân nhân Mỹ đang trú đóng trong vùng và cưỡng hành lịnh cấm vận của LHQ. Nói gọn, tại Quốc Hội Lưỡng Viện, Đảng Dân Chủ đối lập lúc bấy giờ chống đối, chớ không thoả với Đảng Cộng Hoà cầm quyền

Ý kiến của Đảng Đối Lập lúc bấy giờ là nhiều quân nhân Mỹ sẽ thương vong; lý do giải phóng Kuwait không đáng để chiến đấu và các nước chống Iraq không đóng góp đầy đủ chiến phí hay quân nhân. Lời của DB David Bonior (Dân Chủ, Michigan) có lẽ điển hình nhứt cho thái độ của Đảng Dân Chủ đối lập. " Đó có phải là lý do đáng để anh có thể đòi hỏi con gái, con trai của anh hy sinh." Sau nhiều tương nhượng, thoả hiệp, và vận động gay go, sau cùng Nghị quyết cho phép TT Bush 1 sử dụng bịnh lực mới được Quốc Hội thông qua. Những biện pháp và lời lẽ của Đảng Dân Chủ đối lập thất bại, nhưng không dễ dàng gì.
Dù vậy TT Bush 1 rất mừng và xem Nghị quyết là một thắng lợi lưỡng đảng. Thực tế không như vậy. Toàn bộ đảng viên Cộng Hoà lúc bấy giờ đương nhiên nhất tề "THUẬN". Nhưng rất ít đảng viên Dân Chủ ủng hộ Nghị quyết do TT Cộng Hoà yêu cầu, trừ một số rất nhỏ đảng viên Dân Chủ của cánh bảo thủ ủng hộ thôi. Xét về lịch sử biểu quyết của Quốc Hội Mỹ, cuộc biểu quyết cho phép TT Bush 1 sử dụng quân lực đánh Iraq là một biểu quyết gay go nhứt, từ cuộc Chiến Tranh 1812 đến bấy giờ.
Nhưng hiện thời, cái gì đã làm thay đổi thái độ và cục diện trước đề nghị của Tổng Thống đề nghị Quốc Hội ủng hộ Mỹ đánh Iraq. Một, cuộc khủng bố 911 đã làm thay đổi cái nhìn của cả đất nước và nhân dân Mỹ, chớ không phải chỉ riêng của Quốc Hội: Mỹ là mục tiêu dễ tấn công. Hai, cuộc bầu cử tháng 11 sắp tới đây, 34 ghế của Thượng Viện và tất cả 435 ghế ở Hạ viện phải được bầu lại. Lá phiếu chống lại việc bảo quốc an dân sẽ là tai hoạ cho sự nghiệp chánh trị của bất cứ, nghị sĩ , dân biểu nào tái ứng cử. Quyền lợi đất nước và nhân dân Mỹ là trên hết đối với tâm tưởng tất cả cử tri My không phân biệt chánh trị, tín ngưỡng, nguồn gốc, giới tính. Ước vọng cao nhứt của Tổ quốc và nhân dân thời nào, ở đâu cũng là an ninh: "Bất hoạn bần, hoạn bất an." Chống lại việc bảo vệ an ninh quốc gia trước quân khủng bố, một kẻ thù mới vô cùng nguy hiểm, người dân cử coi như tự khai phá sản chánh trị; ai dại gì làm. Ba và sau hết, TT Bush đã tỏ ra là một nhà lãnh đạo quốc gia đầy bản lãnh và đỡm lược trong việc bảo quốc an dân, không khoang nhượng dù một ly trước kẻ thù làm hại sinh mạng, tài sản nhân dân Mỹ. Điều tra dân ý nhiều lần cho thấy Oâng là vị Tổng Thống được ngưỡng mộ như một Tổng Thống xem việc bảo quốc an dân trọïng hơn sự nghiệp chánh trị cá nhân của mình. Bốn người dân Mỹ thì hơn ba ủng hộ và tin là TT đúng khi nói Sađam Hussein có vũ khí giết người hàng loạt và có thể dùng để giết hại ngươi Mỹ. Và những người dân này cũng nghĩ như TT Bush, không có phòng vệ nào hay hơn tấn công, vậy tiên ha thủ vi cường là thượng sách.
Quốc Hội là trái tim của nhân dân Mỹ, dân muốn là Trời muốn, Quốc Hội ắt phải tùy theo đánh Iraq thôi.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Westminster (Bình Sa)- - Tại hội trường Việt Báo vào chiều Chủ Nhật ngày 3 tháng 11 năm 2019 vừa qua, Dân Biểu Liên Bang Alan Lowenthal, đã tổ chức cuộc triển lãm pho tượng Thương Tiếc, nhân dịp nầy ông Nguyễn Đạc Thành, Chủ Tịch Hội VAF cũng có mặt để tường trình một số tin tức chi tiết về việc trùng tu nghĩa trang Biên Hòa.
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
Sự phát triển của kỹ thuật điện toán và công nghệ thông tin đã và đang làm thay đổi một cách sâu sắc mọi mặt của xã hội hôm nay, đạo pháp cũng không nằm ngoại lệ.
Lãnh đạo Đảng và Nhà nước CSVN biết sợ Tầu là nhục, nhưng còn hơn nghe dân để mất Đảng. Tư duy này đã rõ như ban ngày trong cách hành xử ngoại giao và bảo vệ chủ quyền lãnh thổ, cả trên đất liền và biển đảo, trước áp lực của Trung Cộng, của các thế hệ lãnh đạo Việt Nam từ sau 1975.
Tại sao phải đợi đến 3 tiếng đồng hồ và phải có thỏa thuận bằng giấy tờ chứ không được nói miệng thì các cơ quan truyền thông mạng mới được đăng lại tin của báo giấy?
Xưa kia, việc đi ăn ở ngoài phạm vi gia đình là chuyện ít khi xảy ra. Món ăn được nấu nướng ở nhà với bàn tay khéo léo của người đàn bà quán xuyến. Lâu lâu, khi có việc gì đáng ghi nhớ như kỷ niệm ngày cưới, hoặc có chuyện vui muốn ăn mừng, thết đãi khách quý, đi chơi xa... thì gia đình mới rủ nhau đi ăn nhà hàng một lần để cùng chung vui.
Đã trở lại do sự yêu cầu của nhiều người, lễ hội 2019 sẽ lớn hơn và nhiều ánh sáng hơn
Tôi nhặt được cụm từ “Kho Trời đã khoá” trong truyện ngắn (Chân Dung Một Cô Gái Việt Nam) của Tâm Thanh. Người kể chuyện tên Diễm, sinh ra tại Na Uy, và làm việc như một thông dịch viên (on call) cho sở cảnh sát di trú tại thủ đô Oslo. Nhân vật chính tên Vân, bị bắt giữ về tội ăn cắp và nhập cư bấ́t hợp pháp.
Ngôi chùa đầu tiên mình thăm hôm Thứ Năm có tên là Takayama Betsuin Temple Trasure House.
Cách nay đúng 30 năm, Bức Tường Berlin "sụp đỗ" vào ngày thứ năm mùng 9 tháng 11 năm 1989. Biến cố này đã được nhiều nhân vật lãnh đạo Tây Phương - chẳng hạn như Cố Thủ Tướng Đức Kohl, Cựu Tổng Thống Ba Lan Walesa, Cựu Ngoại Trưởng Mỹ Clinton .... - đánh giá xem như biến cố quan trọng nhứt trong thế kỷ 20.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.