Hôm nay,  

Luật Pháp Phổ Thông

16/09/200200:00:00(Xem: 4922)
Hỏi (ông Trần Quân Th.): Tôi đến Úc đã hơn 15 năm. Cách đây chừng 3 năm vì phải về hưu sớm, tôi bèn mở công ty xuất nhập cảng để nhập cảng các đồ phụ tùng xe gắn máy từ Nhật Bản vào Việt Nam.
Công việc suông sẻ, không có gì trở ngại cho đến tháng 3 năm 2002, khi chúng tôi mua một số lượng hàng hóa khá lớn để nhập vào Việt Nam.
Theo hợp đồng thì công ty sản xuất và xuất cảng tại Nhật Bản, sẽ chịu trách nhiệm chuyển giao hàng hóa đến tận bến cảng và lên tàu cho chúng tôi.
Cũng theo hợp đồng, chúng tôi phải trả 2/3 số tổng phí hàng nhập cảng ($48,000), phần còn lại sẽ được thanh toán khi hàng hóa được chuyển giao lên tàu.
Công ty đã chuyển dần các mặt hàng hiện có đến bến cảng và những mặt hàng đang sản xuất sẽ được chuyển đến sau.
Khi chuyển đến bến cảng công ty vẫn giữ các kiện hàng đó trong khu vực đặt dưới quyền kiểm soát và quản lý của công ty, mặc dầu các kiện hàng đều ghi rõ tên công ty của chúng tôi và nơi được chuyển đến là Việt Nam.
Trong lúc chờ đợi toàn bộ các mặt hàng được liệt kê trong đơn đặt hàng được chuyển đến bến cảng, cũng như chuyến tàu được quy định cập bến để bốc hàng thì công ty Nhật Bản đó đã tuyên bố phá sản.
Thế là toàn bộ tài sản của công ty Nhật Bản này, cũng như hàng hóa chờ chuyển về việt nam mà chúng tôi đã đặt mua đã bị đặt dưới sự quản trị của tiếp quản viên. Chúng tôi có xuất trình giấy tờ là đã trả tiền cho số hàng hóa đó cũng như hợp đồng được ký kết giữa công ty Nhật Bản và công ty chúng tôi để yêu cầu số hàng hóa đó được giao trả cho chúng tôi, nhưng nhân viên tiếp quản đã từ chối.
Xin LS cho biết là hành động từ chối đó của nhân viên tiếp quản có vi phạm luật mậu dịch hay không" Số hàng hóa đó mặc dầu nằm trong khu vực kiểm soát và quản lý của công ty Nhật Bản, nhưng thực ra là của chúng tôi, vì chúng tôi đã trả tiền, hơn nữa trên các kiện hàng đó đều có ghi rõ người nhận là công ty của chúng tôi tại Việt Nam. Xin LS cho biết ý kiến.
Trả lời: Theo những gì ông đã trình bày trong thư, tôi có thể cho ông biết được rằng loại hợp đồng mà ông đã ký kết với công ty Nhật bản là loại hợp đồng FOB [Free On Board] “the FOB contract” (hợp đồng bán hàng mà hàng hóa được giao tận tàu [miễn phí]).
Vấn đề được đặt ra và thường đưa đến sự tranh tụng trong các hợp đồng thuộc loại này là vào thời điểm nào thì hàng hóa thực sự được chuyển giao cho người mua"
Theo “luật mậu dịch quốc tế” (the international trade law), đây là loại “hợp đồng bán hàng mà theo đó nghĩa vụ của người bán được thực hiện bằng cách đưa hàng hóa lên tàu để vận chuyển và trả tiền cho phí tổn này. Một khi hàng hóa được đưa lên tàu, thì tài sản và sự rủi ro được chuyển giao cho người mua.” (A contract for the sale of goods under which the seller’s duty is performed by placing the goods on board a ship for carriage and paying for this expense. Once the goods are on board, the property and risk then pass to the buyer).
Trong vụ Carlos Federspiel & Co SA kiện Charles Twigg & Co Ltd. Trong vụ đó, “nguyên đơn [người mua]” đã đặt hàng từ “bị đơn [người bán]” công ty sản xuất xe đạp. Đây là loại “hợp đồng FOB” tại bến cảng Anh Quốc.
“Bị đơn” đã sắp xếp việc chuyên chở bằng tàu và bảo hiểm cho hàng hóa, và “bị đơn” được quyền đòi trả lại những phí tổn này từ “nguyên đơn.”

“Bị đơn” là công ty sản xuất xe đạp và đã đóng thành những kiện hàng có đề tên và địa chỉ của “nguyên đơn” ở trên đó. Nhưng sau đó “bị đơn” đã tuyên bố phá sản trước khi có thể chuyển các kiện hàng này lên tàu.
Theo sau sự phá sản này, viên chức tiếp quản đã được bổ nhiệm để thanh thỏa nợ nần của công ty “bị đơn.”
“Nguyên đơn” bèn cho rằng những kiện hàng đó thuộc về quyền sở hữu của “nguyên đơn” vì chúng đã được để riêng ra theo hợp đồng.
Tuy nhiên, tòa đã cho rằng quyền sở hữu về hàng hóa vẫn chưa được chuyển giao cho “nguyên đơn.” Vì thế, “nguyên đơn” không có quyền đối với các kiện hàng đó.
Thẩm Phán Pearson đã cho rằng sự để riêng hoặc sự tuyển chọn hàng hóa riêng ra với ý định thi hành những điều khoản trong hợp đồng là chưa đủ để cho rằng hàng hóa đó đã thuộc về người mua.
Để có thể cấu thành “sự để riêng hàng hóa ra cho hợp đồng” (an appropriation of the goods to the contract,” các bên đương sự phải có ý định đó và ý định đó phải được thể hiện trong hợp đồng “một cách không thể thay đổi được đối với những hàng hóa đó” (irrevocably to those goods), để những hàng hóa đó, mà không phải những loại hàng hóa khác, là chủ thể của hợp đồng và trở thành tài sản của người mua.
Trong một vài trường hợp đặc biệt, việc người bán để riêng hàng hóa ra với sự đề nghị và đồng ý của người mua có thể cấu thành sự giao hàng thật sự hoặc “sự giao hàng do sự suy đoán, [sự giao hàng mặc nhiên]” (constructive delivery). Vì thế, tuy người bán vẫn còn thủ đắc các hàng hóa đó nhưng đương sự chỉ thủ đắc “với tư cách là người nhận hàng ký gởi để bảo quản cho người mua” (as bailee for the buyer).
Theo điều 20 của “Đạo Luật Mua Bán Hàng Hóa [Anh Quốc]” (the Sales of Goods Act [United Kingdom]) thì “quyền sở hữu và sự rủi ro thường kết hợp với nhau” (the ownership and the risk are normally associated).
Vì thế, chừng nào người bán vẫn còn phải chịu trách nhiệm đối với những sự rủi ro có thể xảy đến cho hàng hóa, thì quyền sở hữu về hàng hóa đó vẫn chưa được nhìn nhận là đã được chuyển giao cho người mua.
Tòa đã cho rằng người bán chịu trách nhiệm về việc sắp xếp để hàng hóa được chuyển lên tàu. Đây là hợp đồng FOB, vì thế hàng hóa vẫn chưa được xem là đã chuyển giao cho người mua cho đến lúc chúng được chuyển lên tàu.
Nguyên tắc căn bản của hợp đồng FOB là quyền sở hữu về hàng hóa vẫn chưa được chuyển giao cho người mua vào lúc ký kết hợp đồng.
Vì thế, việc đóng hàng vào kiện, việc dán nhãn hiệu có đề tên của người mua lên các kiện hàng, cũng như việc để các hàng hóa đó riêng ra một nơi, vẫn chưa đủ yếu tố để cho rằng quyền sở hữu về các hàng hóa đó đã được chuyển giao cho người mua.
Dựa vào “luật mậu dịch quốc tế” cũng như phán quyết vừa trưng dẫn ông có thể thấy được rằng theo hợp đồng FOB thì hàng hóa vẫn còn thuộc về quyền sở hữu của người bán cho đến lúc chúng được chuyển giao lên tàu hàng, vì như đã trình bày ở trên thì “quyền sở hữu và sự rủi ro thường kết hợp với nhau” (the ownership and the risk are normally associated).
Trong trường hợp của ông, sự chuyển giao hàng hóa lên tàu vẫn còn là trách nhiệm của công ty bán hàng và họ phải gánh chịu mọi sự rủi ro, nếu có, vì thế quyền sở hữu vẫn chưa được chuyển giao cho công ty của ông.
Tuy nhiên, đó cũng chỉ là lý thuyết, vì điều này còn tùy thuộc vào sự quy định trong hợp đồng mà ông đã ký kết.
Tôi đề nghị, ông nên mang hợp đồng đến gặp Luật Sư của ông để được giải thích và hướng dẫn tường tận hơn.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.