Hôm nay,  

Thơ Thơ

22/12/200200:00:00(Xem: 6218)
Quán Bên Đường

Kính tặng chú Trần Công Nhung

Bạn, ta ngồi quán bên đường
Món ăn ngày cũ quê hương một thời
Dù cho vật đổi sao dời
Lòng người quán cóc chẳng vơi nghĩa tình
Xây chừng một cốc bình minh
Bắp, xôi một gói học sinh không tiền
Thèm ăn tô bún mẹ hiền
Dĩa cơm cuœa chị, cô Duyên bánh xèo
Bánh canh nồi nước trong veo
Nghe tình bánh nậm o nghèo đường xa
Uống ly rượu đế ngà ngà
Ốc bươu vài đĩa goœi gà xé phay
Có mồi có bạn lai rai
Vơi đi vài xị không say, sần sần
Bên đường quán nhậu kết thân
Người quen keœ lạ cũng gần cũng vui
Xích lô bạn nhậu say vùi
Những lời tâm sự ngọt bùi caœm thông
Bên đường quán cóc người đông
Bác Ba, dì Baœy tấm lòng anh Năm
Bên đường quán cóc âm thầm
Đơn sơ kiếm sống những đồng chắt chiu
Nghĩa tình sáng sớm, chợ chiều
Cho con ghi sổ cũng liều giúp nhau
Mẹ già, vợ yếu, con đau
Tình anh ba gác, cô Đào chè thưng
Tình nghèo cô bác chúc mừng
Sớm hôm baœo bọc miễn đừng phụ nhau
Quán nghèo đời sống lao đao
Bên quán vẫn ngọt ngào lời thăm
Người đi chim cá biệt tăm
Quán xưa vẫn đợi người trăm năm quay về
Bên đường một tối trăng thề
Nghe câu vọng cổ là mê suốt đời
Quán bên đường quán bên trời...

Vĩnh Hòa Hiệp

*

Xuân Đã Đến Rồi Bạn Ơi

Kính tặng các bạn: văn, thi, ca, nhạc, họa châu Úc

Nào các bạn ơi gần nhau thăm hoœi
Bao tâm hồn ta hãy thương vui đi
Với lời thơ ca... sạch boœ sầu bi
Cho trí tuệ khoœe cuối tuần ta nghỉ
Vui thú họp mặt cùng gần bạn hữu
Thi ca ngâm thoœa dạ lúc tương cầu
Caœ cuộc đời thanh thaœn có là bao
Mà nắng sớm mưa chiều cuối tuần phí
Ta cùng say với quang huyền nguyệt nhị
Vui ngày xuân thi tứ năm Quý Mùi
Tay nâng ly cụm thú ngày Nguyên Đán
Lời thơ dìu dặt chơi vơi cung đàn
Cùng nhau tiếng hát vỗ tràn ý xuân
Bạn ơi hươœng lấy keœo hoài ngày xuân.

Thanh Tương

*

Em Về

Em về
Trời đổ mưa giông
Có anh làm nắng
Cầu vồng
theo sau

Có anh
lưng gập
thành cầu
Tay chia thành nhánh
chân sâu
lún bờ

Có anh
Ngồi nối dây mơ
Hai đầu uốn khúc
Chẳng ngờ
buộc nhau

Em về
Anh bước theo sau
Tội chân lo lắng
theo mau
kịp người

Tự dưng
môi héo
bật cười
Cái cười ngớ ngẩn
Níu đời
treœ thơ

Em về
Anh bước theo mưa
Hoœi chân nước siết
có ngờ
vực sâu"

Phạm Quang Ngọc

*

Hỏi Thăm Cháu

Qua khung cửa chiều tàn.
Bâng khuâng lòng chợt nhớ.
Một vài hàng viết vôi
Phương xa hỏi thăm cô.

Giữa thu trời bên ấy.
Trong hồn vẫn hắt hiu "
Ai chia xẻ vui buồn "
Hay vẫn ta với ta "

Khi chiều về có nhớ "
Sáng trò chuyện cùng người "
Nếu không, ai tri kỷ "
Ký gửi tâm tư mình "

Đừng để lòng thổn thức
Con tim quá đa sầu.
Dòng đời không quạnh quẽ
Cô có một niềm tin.

KienAntransq

*

Dạ Sầu

Ấy cái tương tư để dạ sầu
Tương tư một mối có hai đầu
Đôi lòng thổn thức đôi tim nhói
Chẳng đánh đòn nhau sao vẫn đau

Vui khi hai đứa sánh vai nhau
Ấp uœ trong tim mối tình đầu
Giờ đây hai đứa xa biền biệt
Góc biển chân trời để nhớ nhau

Mỗi lần nghĩ đến tim đau nhói
Nghẹt thơœ rồi ra choáng váng đầu
Mong sao mau gặp người thương nhớ
Trút nỗi sầu thương những bấy lâu

Ngày tháng trôi mau lòng nhung nhớ
Nỗi sầu chất chứa đổ vào đầu
Con tim ngày một thêm khô héo
Ấy cái tương tư đế dạ sầu!

Triệu Nam

*

Tương Tư Chiều

Chập chùng,
phố núi mù sương
Nguôi đi
Ngơ ngẩn hồn tương tư chiều
Nghiêng nghiêng
thân liễu dáng Kiều
bâng khuâng
Khói lượn gió chiều chơi vơi

Nhớ em
ngày ấy xa xôi
Long lanh mắt phượng
môi cười thiết tha
Tóc xanh
vương ánh chiều tà
Khuôn trăng thánh thiện
ngọc ngà cố hương

Vân Lam

*

Nếu Tôi Hỏi

Nếu tôi hỏi
Từ xa nhau bao độ
Người có thường
Nhớ đến kẻ ngây ngô
Có tiếc thương
Một đợt sóng hững hờ
Cuốn đi hết
Thời gian ta gần gụi"
Nếu tôi hỏi


Đời ta như gió bụi
Thoáng mơ nào
Người sẽ giữ riêng tư
Niềm yêu kia
Có vùi lấp ảo hư
Hãy vẫn chỉ
Bóng mờ trong tăm tối "
Nếu tôi hỏi
Con đường kia hai lối
Một lối đi
Bằng phẳng chẳng muộn phiền
Một lối về
Gai góc mãi đâm xuyên
Thì người hỡi
Con đường nào người chọn "
Nếu tôi hỏi
Duyên tình ta lận đận
Gió bao mùa
Thổi bạt lá thu bay
Người có đi
Có rời bỏ chốn này
Có lầm lũi
Âm thầm tìm duyên mới "

Hải Uyên (Vương Tuệ Nhi)

*

Gọi Tên Em

Anh gọi tên em giữa ban trưa.
Gom thương góp nhớ, mấy cho vừa!
Môi anh như đã khô vì nắng...
Héo hắt trông chờ mấy hạt mưa...

Anh gọi tên em... những buổi chiều...
Những chiều xa lộ gió hiu hiu,
Gió như đùa lộng tim sầu úa!
Một lần tim trót lỡ vì yêu...

Anh gọi tên em lúc nưœa đêm!
Tươœng vơi nhung nhớ... nhớ nhiều thêm!
Giờ này chắc hẳn em vào mộng...
Mộng thắm, môi em ngọt dịu mềm...

Anh gọi tên em... lòng tha thiết...
Hoa về mấy độ, cánh vàng phai"
“Chớ baœo xuân tàn hoa rụng hết,(*)
Đêm qua sân trước một cành mai...”

T.T.Đ.Mai

(*) Cổ thi: Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận. Đình tiền tạc dạ nhất chi mai


*

Sydney Về Đêm

Cầu Sydney Harbour
Ngồi nghe em đọc thơ
Tươœng chừng như treœ lại
Yêu đến độ dại khờ

Trời Sydney về đêm
Càng ngắm càng thích thêm
Đẹp cho đời tình ái
Nghe lòng thật ấm êm

Thuyền ai nhè nhẹ trôi
Xa xa mấy dãy đồi
Sao trên trời lấp lánh
Chia mừng chuyện lứa đôi

Kia nhà hát Con Sò
Ước gì ai dẫn cho
Hai đứa mình đến đó
Vui say cuộc hẹn hò

Nhìn tàu chạy trên cao
Mà lòng thấy xôn xao
Những vẫy chào đưa tiễn
Caœnh ly biệt nghẹn ngào

Bao nhiêu dãy nhà lầu
Chẳng màng chuyện bể dâu
Vẫn kiêu kỳ lộng lẫy
Như tình ta thâm sâu

Lâu rồi mới lên đây
Ngồi ngắm nhìn trời mây
Nưœa vầng trăng mờ aœo
Ru hồn trong đắm say

Đêm về ơœ Sydney
Đứng bên nhau thầm thì
Như lạc vào tiên caœnh
Đời dễ có mấy khi.

Phạm Tình Thơ

*

Lốc Cốc

Năm tháng trôi qua trong cõi đời
Có điều cố chìm lãng mà vơi
Vậy mà tiếng guốc em lốc cốc
Lốc cốc ngày xưa chẳng sao rời
Lao Đao

Anh thì chốn tít lao đao
Em thì đã dạt phương nào nắng mưa
Tình ơi! Giữ chút hương thừa
Hành trang... mãi tươœng mới vừa biệt hôn
Trăng

Trăng soi trăng sáng trăng raœi tơ
Trăng chờ trăng đợi trăng vẩn vơ
Trăng hờn trăng trách sao chẳng nhớ
Trăng khuyết trăng tàn trăng trách thơ

Thanh Minh

*

Buồn Và Ước Mơ Anh

Tuổi đời đã quá năm mươi
Mà sao đôi lúc tôi buồn ngẩn ngơ
Đời tôi có những giấc mơ
Tươœng rằng đạt được nào ngờ dơœ dang

Bây giờ tôi vẫn lang thang
Quê người xứ lạ, lòng man mác buồn
Mặc dầu tôi vẫn luôn luôn
Cố tìm ra lẽ cội nguồn, nguyên do

Những lần giông bão, gió to
Đau lòng tôi hoœi bão to làm gì
Để cho ruộng lúa xanh rì
Mênh mông ngập nước, dân tình khó khăn

Quê tôi trồng lúa quanh năm
Nông dân vất vaœ, thiếu ăn caœ đời
Bắc thang, tôi hoœi ông trời
Vì sao dân Việt suốt đời lầm than

Cơm độn ngô, sắn, khoai lang
Mùa đông thiếu cuœi, thiếu than đốt lò
Phường quân bóc lột mặt mo
Mặc cho dân khổ, chỉ lo có vàng

Đô la đầy ắp túi tham
Lại còn lấy cớ tham quan nước ngoài
Chơi bời, phung phí xa hoa
Vợ con buôn bán cần sa, hột xoàn

Chúng đâu nghĩ đến xóm làng
Thiên tai, bão lụt, treœ già thiếu ăn
Gió mưa không chiếu, không chăn
Không nhà, không cưœa, nguœ lăn ngoài đường

Bầy trò ký kết hiệp thương
Định ranh haœi phận biên cương với Tàu
Âm mưu tính toán dài lâu
Áp tròng nô lệ lên đầu cổ dân

Xứ người tôi vẫn phân vân
Làm sao có dịp góp phần, góp công
Để cho giòng giống tiên rồng
Vang danh một cõi trời đông huy hoàng

Cho dù mộng vẫn dơœ dang
Nhưng tôi hy vọng tương lai sẽ về
Thăm lại làng xóm, đồng quê
Cùng dân bồi đắp bờ đê ruộng vườn

Hạnh Nguyên

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.