Hôm nay,  

Pháp Luân Đạo Pháp

02/11/199900:00:00(Xem: 6830)
Sự thầm lặng bình thản đáng sợ hơn sự ồn ào la hét. Nhìn cảnh nhà cầm quyền Cộng sản Trung Quốc từ hơn một tuần nay cuống cuồng tìm mọi cách diệt trừ cho bằng được phong trào Pháp luân công, tôi thấy sức mạnh nội tâm quả thật ghê gớm. Nó thắng được mọi nghịch cảnh, bất chấp bạo lực và sự đề kháng thụ động của nó đã làm rúng động một chế độ quyền uy cai trị độc đoán một khối người lớn bằng 1/4 dân số thế giới.
Từ tháng 7 năm nay Bắc Kinh đã ra lệnh cấm Pháp luân công, coi đó là một tổ chức bất hợp pháp. Thế nhưng không thấy tổ chức chết vì một lẽ dễ hiểu không có tổ chức nào hết. Pháp luân công không phải là một tổ chức, không phải hiệp hội, đoàn thể hay đảng phái. Nó không có trụ sở, không có chi nhánh hay tổ lớn tổ nhỏ, không có danh sách thành viên và cố nhiên không có lãnh tụ chỉ huy trực tiếp hay gián tiếp. Có chăng chỉ là một số cuốn sách của một ông thầy dậy võ hiện sống ở nước ngoài. Chính vì thế 3 tháng qua, hàng trăm ngàn người bị xét hỏi hay bắt, hàng triệu người bị khủng bố, hăm dọa cưỡng ép, Pháp luân công vẫn còn trên lãnh thổ Trung Quốc và đã được biểu hiện qua những cuộc biểu tình thầm lặng ngay tại Quảng trường Thiên an môn, trái tim chính trị của Trung Quốc.
Các lãnh tụ Bắc Kinh đã phải thay đổi chiến lược đàn áp, gọi Pháp luân công là một “tà giáo” để ra luật trừng phạt gắt gao hơn. Trước khi gán cho Pháp luân công danh hiệu “bàng môn tả đạo”, báo Nhân Dân của “chính môn” cai trị cộng sản nổ một loạt pháo tấn công dữ dội trong nhiều tuần lễ để đánh lạc hướng dư luận quốc tế. Báo đảng nói Pháp luân công là “một sự mê tín dị đoan thờ cúng ác quỷ”, nó “dụ dỗ, tẩy não người ta, nó làm tiền, nó xúi người ta không uống thuốc chữa bệnh rồi chết, nó giết người”. Những người dân gốc Việt quen với những thủ đoạn chụp mũ của cộng sản nên không ngạc nhiên. Riêng tôi chỉ thấy buồn cười và tội nghiệp cho mấy ông truyền thông ngoại quốc nhất là các ông Mỹ.
Pháp luân công có phải là một tôn giáo hay tà giáo không" Từ nửa năm nay, khi Pháp luân công nổi lên trên những tin tức hàng đầu của báo chí thế giới, người ta thấy có một câu hầu như đúc sẵn để lên khuôn, gọi Pháp luân công là “một sự pha trộn Phật giáo, Đạo giáo, thiền định và phép luyện hô hấp”. Người ta đã quên đi điều đã được người Trung Quốc chính thức gọi tên Pháp luân công từ đầu là “gikung” một từ ngữ phiên âm Hoa ngữ có nghĩa là “khí công”. Pháp luân công chỉ là một phương pháp tập luyện khí công không hơn không kém. Và luyện khí công là gì nếu không phải là luyện nội công, một từ thường dùng trong ngôn ngữ Việt Nam.

Hãy đi hỏi tất cả những võ sư, những môn sinh trên thế giới đã học võ thuật Trung Hoa xem nội công có phải là tôn giáo hay không. Hỏi như vậy có thể làm họ chết sặc vì cười. Riêng tôi, tôi nghĩ một phương pháp tập luyện cho cơ thể cường tráng, tâm trí sáng suốt, mà bị gán cho là “mê tín tà giáo” thì thật hơi nhảm. Tôi sẽ viết về võ học Trung Hoa trong một bài tới nếu có dịp. Ở đây tôi chỉ muốn xác định vấn đề, đánh tan vài ngộ nhận của những người bên ngoài, nhất là các giới Tây phương. Cũng không thể trách những người này được, vì họ chưa có một cái học chân chính về võ thuật Đông phương nên họ có thể hiểu lầm hay hiểu theo kiểu chắp vá đầu Ngô mình Sở đến tức cười.
Tôi mới xem một bài ngắn của một thông tấn quốc tế, gọi là tóm lược về Pháp luân công, trong đó có đoạn ghi là... bằng cách thực thi “chân thật, bác ái, bao dung” và đưa chân khí (positive energy) về pháp luân, một vũ trụ nhỏ xíu như hạt ngọc nằm trên bụng, các tín đồ cải tiến sức khỏe và tâm thần. Tôi thấy hỡi ôi cho một sự phiên dịch tư tưởng từ Đông qua Tây theo nghĩa đen.
Luyện nội công có nhiều trường phái khác nhau, mỗi trường phái có một tâm pháp riêng. Cũng có thể có những trường hợp được thần thánh hóa do những tiểu thuyết kiếm hiệp, những chuyện chưởng bình dân hay cả một số ông thầy võ cũng tự vẽ ra thêm cốt để dễ thu hút môn sinh lúc đầu chưa có một sự hiểu biết sâu sắc, nhưng tâm pháp nội công nào cũng phải mở đầu bằng phép thổ nạp (thở) với một câu đã thành quen thuộc “khí nạp đan điền”. Người không học võ có thể hiểu đan điền là “rún”, nhưng chỉ có những người luyện tập thực sự mới biết nó nằm ở chỗ nào. Nếu hoa mỹ hóa từ ngữ mà nói đó là một tiểu vũ trụ thì chỉ đưa đến một loạt những hiểu lầm tai hại.
Nếu Pháp luân công không phải là giáo phái, tại sao các đệ tử vẫn nói đến “Pháp luân đạo pháp”" Nên nhớ chữ Hán “đạo” không có nghĩa là tôn giáo mà chỉ có nghĩa là “con đường”. Tôn giáo có con đường vạch ra để tín đồ tu luyện, võ học cũng có con đường vạch ra để võ sinh luyện tập, vì thế mới có “võ đạo”. Đạo pháp chỉ là tâm pháp để theo con đường tập luyện đó. Học nội công là phải thuộc lòng tâm pháp, để nhớ cho đúng, nếu học sai là tẩu hỏa nhập ma. Khi nguy cấp người ta phải đọc lại tâm pháp là vì vậy, chớ đừng hiểu lầm là đọc...thần chú.
Tôi đã nói đến sức mạnh của nội tâm. Nó là cái gì vậy" Luyện khí công trước tiên nhằm tạo ra nội lực, cái sức mạnh tiềm tàng trong mỗi người mà ít khi ta biết dùng đến nó. Nội lực mạnh thì ngoại lực mới phát triển. Nhưng quan trọng nhất, nội lực làm cho nội tâm rộng mở, trí tuệ sáng suốt. Thiền định hay khí công cũng chỉ xuất phát từ một chữ tâm.
Và khi nội tâm đã định, nó không còn chi phối bởi luật người nữa, nó chỉ bị chi phối bởi luật trời.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
WASHINGTON - Trước khi điều trần công khai tại ủy ban Hạ Viện, 1 nhà ngoại giao chuyên nghiệp làm phụ tá của PTT Pence, bị TT Trump tấn công.
WASHINGTON - Nghị sĩ DC Chuck Schumer tuyên bố vào hôm Chủ Nhật 17/11: TT Trump nên điều trần trong cuộc điều tra luận tội với lãnh đạo hành pháp, thay vì phát biểu các lo ngại của mình về cuộc điều trần bằng twitter.
Trung Cộng ngày càng phô trương thanh thế quân sự ở Biển Đông để đe dọa các quốc gia trong vùng mà hành động cụ thể nhất là việc nước này đang đưa hàng không mẫu hạm tự đóng vào Biển Đông
Một người Việt bị tòa án ở Bỉ kết án 3 năm tù vì tội buôn người, theo bản tin của Đài Tiếng Nói Hoa Kỳ (VOA) cho biết hôm 19 tháng 11.
Sau đây là Thông Cáo Báo Chí/Thư Mời của Hội Đồng Quản Trị Chùa Bảo Quang. Hội đồng quản trị Trung Tâm Văn Hoá Phật Giáo Chùa Bảo Quang (Vietnamese - American Buddhist Center For Charitable Services Bao Quang) trân trọng thông báo và kính mời quí Chư Tôn Đức Tăng Ni Phật Giáo Việt Nam Hải Ngoại, cơ quan báo chí, truyền thông, truyền hình đến tham dự phiên họp bất thường năm 2019 của Trung Tâm Văn Hoá Phật Giáo Chùa Bảo Quang.
SANTA ANA (Bình Sa) -- Tại Chánh Điện Chùa Bát Nhã, Văn Phòng Thường Trực Hội Đồng Điều Hành GHPGVNTNHK (4717 W. First Street, Santa Ana, CA 92703) vào lúc 02 giờ chiều, thứ Bảy, ngày 16 tháng 11 năm 2019, Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Hoa Kỳ (GHPGVNTNHK) đã long trọng Tổ chức Lễ Truy Tán Công Hạnh của Đức Cố Đại Lão Hòa Thượng Thích Trí Quang
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
Mặt trăng tròn vành vạnh treo trên đỉnh tháp, từ bốn phương nhìn lên đồi cứ ngỡ một đài gương khổng lồ vậy. Ánh trăng bàng bạc như sữa loang khằp sơn hà, laị như tơ óng ả giăng mắc khắp đất trời. Làng Lộc Thọ dường như đã chìm sâu trong giấc ngủ, tiếng côn trùng rả rích như khúc hoà tấu của giàn giao hưởng tự nhiên.
Hiện nay China xem như là làm ‘bá chủ võ lâm’ trên thế giới về việc sở hữu đất hiếm, ta thử xem chất nầy là gì và tầm quan trọng của nó như thế nào.
Người ta nói Xing An là thành phố Tần Thủy Hoàng. Nó là tên của một quận lỵ rất cổ xưa, nằm ở phía Đông Bắc của khu tự trị người Choang Tỉnh Quảng Tây, Trung Quốc. Xing An là một phần của thành phố Quế Lâm.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.