Hôm nay,  

Bảo Vệ Tổ Quốc

06/10/200100:00:00(Xem: 4941)
Người Mỹ có thể trở lại nếp sống bình thường như trước không" Câu trả lời nằm trong một vấn đề tiên quyết: thế nào là nếp sống bình thường" Nếu đó là nếp sống theo quán tính một xã hội tự mãn (complacency), nó không thể nào có nữa. Nếp sống bình thường của dân Mỹ cần phải thích ứng với tình thế mới, khi Mỹ phát động chiến tranh chống khủng bố.

Mỹ đã tập trung một lực lượng quân sự rất hùng nạnh để đánh vào A Phú Hãn. Nhưng bọn khủng bố không đương đầu với Mỹ bằng quân sự. Mặt trận chính của chúng là đánh Mỹ bằng kinh tế. Chúng đã chọn một thời cơ thuận lợi nhất để đánh khi tình hình kinh tế Mỹ đang xuống dốc từ mấy tháng qua. Tin tức kinh tế trong tuần này cho thấy một sự thật đáng buồn: Mỹ khó tránh được một sự suy thoái tụt dốc nguy hiểm, có thể mất nhiều năm mới phục hồi được. Siêu cường Mỹ đã phải tìm đủ mọi cách để đỡ đòn kinh tế của một nhóm khủng bố vài chục tên, chứng tỏ tình hình rất nguy hiểm. Lãi suất đã giảm đến lần thứ 9, Tổng Thống Bush yêu cầu Quốc hội cấp thêm 75 tỷ đô-la để tạo sức bật kinh tế trong ngắn hạn.

Nhưng trên mặt trận kinh tế, vũ khí chống khủng bố của chính phủ chỉ có giới hạn. Vũ khí quan trọng nhất về mặt này nằm trong tay người dân. Xã hội Mỹ là xã hội tiêu thụ, khi người tiêu thụ mất tin tưởng, kinh tế lâm nguy. Sau ngày 9-11, số người Mỹ di chuyển để kinh doanh hay du lịch bằng phi cơ đã giảm, sự mua bán, ăn xài, thậm chí đến vui chơi giải trí cũng bớt đi nhiều, ảnh hưởng mạnh đến nhiều lãnh vực kinh doanh. Hiển nhiên dân chúng sợ khủng bố đánh nữa, nhiều người còn đi mua mặt nạ chống hơi độc hay dự trữ lương thực nước uống trong nhà như đề phòng thiên tai. Ở nơi công cộng, trong phòng họp, một bịch đồ khả nghi do ai bỏ đó là gây hoảng sợ, một cú phôn hăm dọa đủ làm một trường đại học nhốn nháo, một chiếc xe đò lật chết người vì một hành khánh xung đột với tài xế ở một địa phương cũng làm cả nước nghi là khủng bố ra tay. Một tin bố láo về một chiếc phi cơ bị không tặc ở Ấn Độ cũng làm Mỹ giật mình và một chiếc phi cơ Nga bị nổ khi bay qua Hắc Hải đã làm Mỹ kinh hoàng, dù nguyên nhân có thể là do diễn tập quân sự ở Ukraine bắn lầm.

Sợ hãi có phải một biểu hiệu của sự hèn nhát không" Nhất định không phải, sợ hãi khác với hèn nhát. Hèn nhát là làm như con đà điểu hễ gặp nguy biến là rúc đầu vào cát, tưởng làm như vậy là đã tạo được an toàn cho bản thân to lớn của nó. Sợ hãi là phản ứng bình thường của con người. Chỉ có khùng mới không biết sợ. Cả những người anh hùng cũng biết sợ, chỉ có khác là những nguời đó biết nén sự hãi hùng mà tìm cách đối phó với nguy nan. Sự sợ hãi của người Mỹ trước nạn khủng bố không lên đến độ hoảng hốt, nhưng nếu nó tạo ra hình ảnh một nước dễ bị "giật mình" cũng dễ hiểu. Từ bao thế hệ qua, người Mỹ đã tạo cho chính mình một quán tính "tự mãn". Tự mãn vì cuộc sống quá vững chắc, đồng lương cao, cơ hội làm giầu nhiều, tương lai bảo đảm, dư thừa là mua stocks để trong két, đổi xe mới, mua nhà mới, coi như có tiền là có hết, bấp chấp mọi chuyện khác. Về mặt an toàn cuộc sống, họ còn lo quá kỹ cho bản thân và cho gia đình, bằng cớ là các hãng bảo hiểm nở rộ. Thời sự thế giới, chỉ cần biết qua loa, từ khi lập quốc nước Mỹ chưa có kẻ thù nào dám đem bom đạn đánh tới nước này. Đi làm về là ăn uống giải trí, vui trong gia đình hay ít nhất cũng có một cái TV giải buồn trong chốn riêng tư. Khung cảnh cuộc sống như vậy, tự mãn là lẽ tất nhiên.

Bây giờ thời thế đổi thay, nếp sống "bình thường" đó không còn nữa vì bọn khủng bố đã đánh. Cuộc chiến chống khủng bố là cuộc chiến dị thường, cuộc sống của người dân cũng là cuộc sống dị thường, và càng dị thường hơn nữa, chính người dân cũng phải xuất trận để tự vệ. Ý nghĩ này có thể làm nhiều người trợn mắt ngạc nhiên. Nước Mỹ có quân lực mạnh nhất thế giới, hàng năm quỹ Quốc phòng lên đến hàng trăm tỷ đô-la do người dân đóng thuế góp, vậy tại sao còn đòi hỏi người dân xuất trận" Đó là vì quân khủng bố đã dùng một thứ vũ khí vô hình đánh thẳng vào đại đa số quần chúng Mỹ. Vũ khí đó có tên là "Sợ hãi". Quân khủng bố đã đánh vào người dân, từng người, vậy thì chỉ có từng nguời, mỗi người đứng lên mới có thể chống trả, cũng bằng một thứ vũ khí vô hình tiềm ẩn trong lòng mọi người.

Dân Mỹ vẫn có bản năng tự nhiên hễ đấm ta là ta là ta đấm trả không cần suy nghĩ. Nhưng kẻ thù của Mỹ là những kẻ vô hình, vô cùng xảo trá. Có khi chúng không cần ra tay mà chỉ cần một cú phôn giả mạo hay lợi dụng các phương tiện truyền tin hiện đại nhan nhản ở Mỹ để reo rắc hoang mang sợ sệt. Chúng không không mất gì hết mà vẫn thu được kết quả. Hiểm họa khủng bố sẽ đánh nữa là có thật, đề cao cảnh giác là đúng, nhưng không nên co cụm sợ sệt, vì làm như vậy là tiếp tay cho khủng bố. Trong dân gian nước nào cũng vậy thường hay có chữ "ngộ lỡ", chẳng hạn không dám lên phi cơ "ngộ lỡ có khủng bố thì sao"". Theo tôi nghĩ đi phi cơ vẫn an toàn hơn đi đường bộ nếu xét theo tỷ lệ các tai nạn lưu thông trên xa lộ. Chúng ta hãy chấp nhận chữ "ngộ lỡ" đó, đây không phải là nhắm mắt liều mạng mà là chấp nhận may rủi có tính toán. Chỉ có những dân tộc dám chấp nhận may rủi trong cuộc sống mới thắng được nghịch cảnh.

Những hiểm họa kể cả khủng bố đều là những thử thách mà nhiều dân tộc đã biết chấp nhận và sống sát bên nó coi như chuyện thường ngày. Hãy sống và chấp nhận những thử thách đó để "bảo vệ tổ quốc". Lạ lùng thay khẩu hiệu đó lúc này ở nước Mỹ lại không rỗng tuếch như ở nhiều nước khác.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạp chí Văn Học Mới số 5 dày 336 trang, in trên giấy vàng ngà, bìa tranh nghệ thuật của Nguyễn Đình Thuần, sáng tác từ hơn 50 nhà văn, nhà thơ, nhà biên khảo và phê bình nghệ thuật.- Văn Học Mới số 6 sẽ ấn hành vào tháng 3/2020, có chủ đề về nhà văn, nhà thơ, nhạc sĩ Nguyễn Đình Toàn
Một tuyệt phẩm thi ca gồm những bài thơ dị thường chưa bao giờ xuất hiện bất cứ đâu, viết bởi một thi sĩ dị thường. Tựa: Tuệ Sỹ Ba ngôn ngữ: Việt - Anh - Nhật Dịch sang tiếng Anh: Nguyễn Phước Nguyên Dịch sang tiếng Nhật: G/s Bùi Chí Trung Biên tập: Đào Nguyên Dạ Thảo
Mùa thu là cơ hội bước sang trang mới khi nhiệt độ bắt đầu dịu lại. Trong mùa này, người dân California không cần mở điều hòa không khí lớn hết cỡ và cũng còn quá sớm để lo chạy máy sưởi.
Garden Grove xin mời cộng đồng tham gia chương trình đóng góp tặng quà cuối năm nhằm mang lại niềm vui, hy vọng và giúp đỡ cho những trẻ em địa phương không có quà trong mùa lễ Noel.
Ngồi niệm Phật miên man, dù cố tâm vào Phật hiệu nhưng hôm nay vẫn không sao “ nhập” được, đầu óc nó cứ văng vẳng lời anh nó lúc sáng: - Tu hú chứ tu gì mầy!
Một đường dây buôn người bán qua TQ do một phụ nữ Việt là nạn nhân buôn người trước đây tổ chức vừa bị phát hiện và bắt 2 người tại tỉnh Nghệ An, miền Trung Việt Nam, theo bản tin hôm 5 tháng 12 của Báo Dân Trí cho biết.
Điều trần luận tội đầu tiên của Ủy Ban Tư Pháp Hạ Viện đã nhanh chóng nổ ra cuộc đấu đá nội bộ đảng phái hôm Thứ Tư, 4 tháng 12 năm 2019, khi các nhà Dân Chủ cáo buộc rằng Tổng Thống Donald Trump phải bị truất phế khỏi chức vụ vì tranh thủ sự can thiệp của nước ngoài vào cuộc bầu cử ở Hoa Kỳ và đảng Cộng Hòa giận dữ vặn lại không có căn cứ cho hành động quyết liệt như vậy.
Đó là cuộc khảo sát của công ty tài chánh WalletHub đối với 182 thành phố khắp Hoa Kỳ, để xếp thứ tự an toàn nhất cho tới bất an nhất. Cuộc nghiên cứu dựa trên 41 thước đo liên hệ tới an toàn
Cảnh sát đã bắn chết một người đàn ông cầm dao tại El Monte, Nam California hôm Thứ Hai.
Một phần thưởng 50,000 đô la được đưa ra để bắt một người đàn ông của thành phố Burnaby đã bị truy nã trước đây vì tội rửa tiền như một phần của nhóm tội phạm có tổ chức người Việt Nam hoạt động tại Canada và Hoa Kỳ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.