Hôm nay,  

Vấn Đề Là...

20/10/200300:00:00(Xem: 6323)
Liên tiếp trong những ngày gần đây, chính phủ của TT Bush đã đưa ra những lời phản bác để chống lại những sự chỉ trích của báo chí cũng như của các giới chính trị, đặc biệt là đảng Dân Chủ về vấn đề Iraq. Trong khi TT Bush cho biết rằng mặc dù có nhiều khó khăn, tình hình ở Iraq đang được cải thiện dần, thì Phó TT Dick Cheney, hôm thứ sáu tuần rồi đã gay gắt chỉ trích báo chí, các đảng viên Dân Chủ và các nhà lãnh đạo ngoại quốc như TT Pháp Jacques Chirac, Tổng thư ký LHQ Kofi Annan về vấn đề chủ trương của Mỹ trong vụ đánh và chiếm đóng Iraq.
Phó TT Dick Cheney đặc biệt chỉ trích chủ trương của LHQ. Ông cho rằng việc 5 cường quốc Anh, Nga, Mỹ, Pháp và Trung Quốc trong Hội Đồng Bảo An LHQ có quyền phủ quyết là một tập tục lỗi thời, nó ngăn chận Hoa kỳ không được hành động khi nền an ninh của mình bị hăm dọa. Ông cũng cho rằng tất cả những biện pháp mà LHQ cho thi hành ở Iraq để đối phó với Saddam Hussein trong mười mấy năm qua đều thất bại.
Theo ý chúng tôi thì trong mọi chế độ dân chủ việc chỉ trích chánh quyền là một việc không thể thiếu được cũng như việc chánh quyền trả lời và giải thích chính sách của mình cho quần chúng hiểu rỏ. Trong vấn đề Iraq, một vấn đề bị chỉ trích từ trong nước cũng như ở ngoại quốc, vấn đề không phải là đã kích gay gắt những người chỉ trích mình, mà phải có những biện pháp để giải quyết các khó khăn và trở ngại của việc chiếm đóng Iraq lâu dài.

Rõ ràng là ai ai cũng thấy chính phủ Bush đang bối rối về vấn đề Iraq: LHQ không đồng ý về việc tiến đánh Iraq, các quốc gia đồng minh ở Âu châu không giúp tiền cũng như không giúp quân. Trong nước, báo chí và đảng Dân Chủ chỉ trích việc chiếm đóng lâu dài Iraq, khiến cho Hoa Kỳ phải tốn của, tốn người. Du kích chiến do người Iraq chủ trương được khối người Hồi giáo và Á Rập khuyến khích giúp đở, có thể phát triển như ở Việt Nam. Ngân sách thiếu hụt trong khi tình hình kinh tế trì trệ, số người thất nghiệp chưa bao giờ lớn như lúc này. Nhiều địa phương trong nước thiếu phương tiện để cải thiện đời sống cho người dân thì chính phủ lại bỏ ra những số tiền lớn để dân chủ hóa và tái thiết Iraq. Nội bộ chính quyền lũng cũng vì chính sách đối với Iraq: việc đề cử bà Condoleezza Rice làm trưởng Nhóm Ổn Định (Stabilization Group) ở Iraq mà không thông báo cho ông Donald Rumsfeld, bộ trưởng Quốc phòng và là người từ trước đến nay nắm toàn bộ vấn đề Iraq trong tay mình (tin nói có sự đồng ý của ông trước đây đã bị đính chánh). Việc gởi thêm một sư đoàn qua tăng cường sự chiếm đóng Iraq đòi hỏi việc gọi quân trừ bị, tạo ra một sự căng thẳng trong việc bố trí lực lượng quân sự Hoa kỳ để đối phó với các bất trắc trên thế giới..
Vấn đề của chính phủ Bush là phải giải quyết thành công các khó khăn trên chứ không phải là chỉ trích gay gắt những ai chỉ trích mình. Việc tiến đánh Iraq để loại trừ Saddam Hussein là một việc nên làm, nhưng còn việc dân chủ hóa và tái thiết Iraq là một công việc lâu dài và tốn kém cần phải có sự tiếp tay của LHQ như ở Afghanistan. Trong bất cứ chế độ dân chủ nào, sự chỉ trích dù gay gắt đến đâu, vẫn có tính cách xây dựng của nó. Vì không có chỉ trích, thì không có dân chủ đã đành rồi, nhưng không có chỉ trích thì chánh quyền cũng sẽ không thấy được các sơ hở hay lỗi lầm của mình mà sửa đổi. Chính sách hiện nay của TT Bush có quá nhiều nhược điểm - điều mà ai ai cũng thấy - nên cần có những sự chỉ trích để cho chính quyền thấy được những gì mình phải làm để cải thiện tình hình. Nếu không chấp nhận chỉ trích thì giống như chính quyền tự đào lổ chôn mình và các giới quan sát chính trị tại thủ đô Hoa thịnh đốn đều cho rằng nếu từ đây tới giữa năm 2 004, nếu tiønh hình kinh tế trong nước và tình hình Iraq không được cải thiện hay có một lối thoát hợp lý thì việc TT Bush phải nhường Tòa Bạch Ốc lại cho người khác là chuyện không thể tránh được.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Westminster (Bình Sa)- - Tại hội trường Việt Báo vào chiều Chủ Nhật ngày 3 tháng 11 năm 2019 vừa qua, Dân Biểu Liên Bang Alan Lowenthal, đã tổ chức cuộc triển lãm pho tượng Thương Tiếc, nhân dịp nầy ông Nguyễn Đạc Thành, Chủ Tịch Hội VAF cũng có mặt để tường trình một số tin tức chi tiết về việc trùng tu nghĩa trang Biên Hòa.
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
Sự phát triển của kỹ thuật điện toán và công nghệ thông tin đã và đang làm thay đổi một cách sâu sắc mọi mặt của xã hội hôm nay, đạo pháp cũng không nằm ngoại lệ.
Lãnh đạo Đảng và Nhà nước CSVN biết sợ Tầu là nhục, nhưng còn hơn nghe dân để mất Đảng. Tư duy này đã rõ như ban ngày trong cách hành xử ngoại giao và bảo vệ chủ quyền lãnh thổ, cả trên đất liền và biển đảo, trước áp lực của Trung Cộng, của các thế hệ lãnh đạo Việt Nam từ sau 1975.
Tại sao phải đợi đến 3 tiếng đồng hồ và phải có thỏa thuận bằng giấy tờ chứ không được nói miệng thì các cơ quan truyền thông mạng mới được đăng lại tin của báo giấy?
Xưa kia, việc đi ăn ở ngoài phạm vi gia đình là chuyện ít khi xảy ra. Món ăn được nấu nướng ở nhà với bàn tay khéo léo của người đàn bà quán xuyến. Lâu lâu, khi có việc gì đáng ghi nhớ như kỷ niệm ngày cưới, hoặc có chuyện vui muốn ăn mừng, thết đãi khách quý, đi chơi xa... thì gia đình mới rủ nhau đi ăn nhà hàng một lần để cùng chung vui.
Đã trở lại do sự yêu cầu của nhiều người, lễ hội 2019 sẽ lớn hơn và nhiều ánh sáng hơn
Tôi nhặt được cụm từ “Kho Trời đã khoá” trong truyện ngắn (Chân Dung Một Cô Gái Việt Nam) của Tâm Thanh. Người kể chuyện tên Diễm, sinh ra tại Na Uy, và làm việc như một thông dịch viên (on call) cho sở cảnh sát di trú tại thủ đô Oslo. Nhân vật chính tên Vân, bị bắt giữ về tội ăn cắp và nhập cư bấ́t hợp pháp.
Ngôi chùa đầu tiên mình thăm hôm Thứ Năm có tên là Takayama Betsuin Temple Trasure House.
Cách nay đúng 30 năm, Bức Tường Berlin "sụp đỗ" vào ngày thứ năm mùng 9 tháng 11 năm 1989. Biến cố này đã được nhiều nhân vật lãnh đạo Tây Phương - chẳng hạn như Cố Thủ Tướng Đức Kohl, Cựu Tổng Thống Ba Lan Walesa, Cựu Ngoại Trưởng Mỹ Clinton .... - đánh giá xem như biến cố quan trọng nhứt trong thế kỷ 20.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.