Hôm nay,  

Bé Viết Văn Việt

17/12/200200:00:00(Xem: 2467)
CON HÀ MÃ
Bài Dự Thi Số 8 Của Sữa Bột

Bố em dẫn em và bé đi Sea World. Chao ôi, con cá voi nhảy hay quá. Em và bé vỗ tay, la hét rầm trời. Coi xong con cá voi, em và bé được đi coi con Hà Mã. Con Hà Mã hông biết nhảy, chỉ biết nằm một chỗ, mấy sợi lông con Hà Mã vểnh lên trông tức cười hết sức. Em chỉ cho Bố coi lông con Hà Mã, Bố cười tới chảy cả nước mắt, Mẹ cũng vậy luôn!

Em và bé không hiểu tại sao bố mẹ cười. Em hỏi, Bố mới dạy em: "Lông mà mọc trên miệng, gần lỗ mũi thì gọi là râu, con trai ơi." À thì ra là vậy, em rờ lên miệng mình thì hông thấy có râu như con Hà Mã. Em hỏi Bố, Bố lại cười nữa: "Vì con còn nhỏ lắm chứ chưa già như Bố và con Hà Mã kia. Khi nào con lớn, con mới có râu như con Hà Mã và Bố."

Em thấy Bố nói không đúng đâu. Hồi nhỏ xíu em hay rờ trong lỗ mũi (nhỏ xíu thôi nha, bây giờ em biết xài tissue rồi), em thấy có nhiều râu trong đó lắm. Em nói cho Bố biết em có nhiều râu trong lỗ mũi, như vậy em cũng già giống Bố rồi. Em nói xong Bố lại cười, Mẹ lại cười. Sao hai người hay cười dữ vậy. Bộ em nói không đúng sao"

Sữa Bột

*
LUCKY CỦA EM
Bài Dự Thi Số 9 Của David Trần

Chuyện là từ lúc em lên năm, Mẹ đem Lucky về cho em. Lúc đầu, em không biết nó là con chó hay con Bear. Mắt Lucky tròn vo, lông mượt và mềm, đặc biệt là cặp môi hồng lợt dễ thương quá. Lucky còn nhỏ hơn em nên em phải bế trên tay. Riết rồi Lucky quen hơi em, như mẹ kể lúc còn nhỏ, em quen hơi mẹ và không chịu ngủ riêng giường. Lucky cũng vậy, luôn luôn ở bên em, không chịu rời đâu. Lúc em học bài, Lucky ngồi ở bàn canh chừng. Lúc em ăn cơm, Lucky cũng ngồi coi em ăn cơm. Khác với em, Lucky chẳng ăn, chẳng uống gì cả. Khi đi ngủ, Lucky cũng nằm bên em và em phải đắp chăn cho Lucky, sợ Lucky nhảy mũi, cảm lạnh.

Em thương Lucky vậy mà Lucky không khi nào chịu nói chuyện với em. Em nói thì Lucky nghe bằng hai cái tai cứ chổng ngược lên. Nhiều khi em giận Lucky, bắt phải nghe em nói, phải gật đầu. Lucky lì lắm, em phải lấy tay ấn cái đầu xuống, Lucky mới chịu gật.

Các bạn có đoán được năm nay em bao nhiêu tuổi không" Mười ba rồi đó. Mẹ nói con gái mười ba đã biết làm điệu làm bộ. Còn em, em đâu phải con gái mà điệu bộ, mà chưng diện chớ! Tới tuổi này mà vẫn còn ghét con gái, chỉ thích Lucky của em thôi. Cũng có thể, khi em lớn, em già như ông Ngoại của em, Lucky vẫn con ở với em, em không biết, vì ba nói đừng khi nào nhất quyết trước một việc gì. Ngày mai, mọi việc sẽ thay đổi.

Em nghĩ, nếu lòng em thay đổi với Lucky, Lucky sẽ buồn lắm. Chỉ có điều, Lucky không nói ra lời mà thôi.

David Trần
(13 tuổi, Anaheim. Lớp 5 trường Việt Ngữ)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Westminster (Bình Sa)- - Tại Hội trường báo Việt Mỹ tại số 14190 Beach Blvd, Westminter, CA 92683 vào lúc 5:00 chiều thứ Tư, ngày 16 tháng 10 năm 2019 một buổi họp báo đã diễn ra với sự tham dự của một số các cơ quan truyền thông, một số đại diện các hội đoàn, đoàn thể, Ban Tù Ca Xuân Điềm…
Có hàm răng và nướu khỏe mạnh là quan trọng đối với sức khỏe tổng quát. Tuy nhiên, càng lớn tuổi, người ta càng dễ bị bệnh về nướu và những bệnh khác về răng miệng.
Santa Ana (Bình Sa)- - Tại hội trường Trung Tâm Công Giáo Việt Nam 1538 N. Century Blvd. Santa Ana, CA 92703 vào lúc 11: 30 sáng thứ Sáu ngày 18 tháng 10 năm 2019, Hội Đồng Liên Tôn Việt Nam tại Hoa Kỳ đã tổ chức buổi họp báo với sự tham dự một số các cơ quan truyền thông, một số đại diện hội đoàn, qúy vị nhân sĩ cùng một số đồng hương.
Tấm hình của nhiếp ảnh gia Nick Út chụp “Em Bé Napalm” cách nay 50 năm đã được bầu chọn là bức ảnh đã làm “thay đổi thế giới” trong nửa thế kỷ qua
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
Nó đi laị lồng lộn trong phòng, đụng đâu đá đó chán bèn nằm ườn trên giường, lăn lộn rồi kéo mền trùm kín đầu..
Trương Ba, tuổi còn trẻ, lại giỏi tài đánh cờ tướng, tiếng tăm bay tới bên Tàu. Lúc bấy giờ, bên Tàu có ông Kỵ Như cũng nổi tiếng là vua cờ, nghe danh Trương Ba, bèn qua Việt nam, tìm tới Trương Ba để thi tài cao thấp.
Thành Cổ Loa bây giờ còn gì? Vẫn còn đứng vững sau hơn hai ngàn năm? Thực ra là điêu tàn, những vẫn còn đủ để kinh doanh du lịch.
Cũng như thời gian bà con ta đã từng sống với ngục tù Cộng Sản, các nạn nhơn của chế độ Cộng Sản – một chế độ coi thường nhơn quyền, coi thường tình thương nhơn loại, nên chế độ đối đãi người tù thường đặt vào hạng chót.
Trước thềm tái đàm phán Chiến tranh Thương mại thư 13, vào ngày 11/10/2019, Báo Le Monde một tờ báo lớn nhứt nhì của Pháp ngày 08/10/2019 tóm tắt tình hình kinh tế hai nước từ khi xảy ra chiến tranh thương mại song phương.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.