Hôm nay,  

Hoa Ngọc Lan

04/12/200500:00:00(Xem: 2503)
tn_12042005_2

BÉ VIẾT VĂN VIỆT/ BÀI DỰ THI SỐ 228

Trong các loài hoa, em thích nhất là hoa ngọc lan. Em biết hoa ngọc lan vì lúc mua nhà mới, mẹ đem về một cây để trồng, nói là cây này ở Việt Nam mới có. Lúc mới mua về, cây còn nhỏ, có mấy búp hoa, khi hoa nở, mùi hương ngọc lan thơm nức một góc vườn.

Nhưng tới năm sau, rồi năm sau nữa, cây không ra thêm một bông hoa nào. Em buồn quá. Hằng ngày em cứ ra cây ngọc lan chăm sóc, tưới nước, nhìn những tàng lá xanh um tìm một chồi hoa hé nụ, nhưng mãi vẫn không tìm ra. Ba năm rồi, em thật là thất vọng.

Nhưng đêm qua em nằm mơ thấy em đang chơi trong khu vườn nhỏ với một cô bé liếng thoắng. Cô bé thật dễ thương, nước da trắng mịn, mái tóc bạch kim, còn mặc áo đầm bằng vooang trắng toát. Trong tóc cô bé tỏa ra một mùi hương rất quen thuộc, lát sau em nhận ra đó là mùi hương ngọc lan. Em làm quen:

“Bạn tên gì vậy"”

Cô bé chúm chím cười, lắc lắc cái đầu:

“Bạn đoán thử xem tôi tên gì đi…”

Em chịu thua. Làm sao có thể đoán tên một người được. Em nói:

“Tôi không đoán được. Bạn nói đi.”

“Tôi là người bạn mà bạn mong lâu lắm rồi, nên tôi tới thăm bạn đây…”

Em ngắm nghía cô bé, cô bé nhỏ tuổi hơn em. Mắt cô rất sáng và em thấy miệng cô bé cười quá đẹp. Em thích cô bé rồi.

“Tôi thích chơi với bạn. Nhưng bạn không cho tôi biết tên thì thôi. Mình đi chơi đi…”

Tụi em chơi với nhau vui quá. Cô bé chạy rất nhanh, thoắt cái là trốn mất vào bụi cây, khóm lá làm em tìm kiếm hoài…

“Đừng chơi trốn tìm nữa.”

Cô bé cầm tay em:

“Hết giờ rồi, tôi phải về…”

“Bạn ơi, ở lại chút xíu nữa, được không…”

“Đã quá trễ. Bye bye. Sáng ngày mai tôi đợi bạn…”

Cô bé vụt chạy vào một khóm lá. Mùi hương cũng bay theo và biến mất. Em chạy tới khóm cây, nhưng tìm hoài không thấy bạn đâu nữa mà bụi cây thì như có nhiều cánh tay dài, đưa ra, quấn lấy em. Sợ quá, em khóc và tỉnh dậy…

Em ngủ muộn quá. Trời đã sáng lúc nào mà em không hay. Em bỗng ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, nhẹ nhàng quấn quít cùng không khí trong phòng em. Cửa sổ mở, em nhìn ra. Từ một cành ngọc lan vươn tới gần cửa sổ, đã hé chi chít nụ non và cành nhỏ phía trong cùng, một bông hoa ngọc lan vừa hé cánh trắng nuốt.

Em mở cửa chạy ra vườn đứng dưới gốc cây nhìn lên. Nụ hoa như cũng cúi xuống nhìn em và tỏa hương thơm ngát.

Em hiểu ra rồi, cô bé em gặp trong giấc mơ đêm hôm qua tên là Ngọc Lan.

Tạ Cát Cát

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Dr. Robert Goldman- bác sĩ đồng sáng lập American Academy of Anti-Aging Medicine- là một trong những chuyên gia nổi tiếng về luyện tập thể dục. Tên ông đã có trong kỷ lục Guinness với 13,500 động tác sit-ups liên tục.
Có người cho rằng những nếp nhăn là nét đẹp tự nhiên của tuổi già. Tuy nhiên, vẫn có nhiều người hơn- đặc biệt là phụ nữ- không muốn có những nếp nhăn trên gượng mặt của mình!
Một phương pháp điều trị bằng cách đưa sóng siêu âm vào não có thể làm giảm đáng kể chứng bệnh rung tay ở một số người – theo một nghiên cứu mới được công bố.
tôi vẫn thành thực tin rằng “văn hóa kim tiền và búa liềm” của TQ không có ảnh hưởng chi đáng kể – nơi tầng lớp đại chúng – nơi vài quốc gia mà mình đã có dịp sống qua: Miên, Lào, Miến Điện, và Hương Cảng
Buổi lễ được đặt dưới sự chứng minh của Hòa thượng Thích Đỗng Tuyên, Ni sư Thích Nữ Đồng Kính, Ni sư Thích Nữ Tiến Liên và quýĐại đức Chùa Tuệ Viên (Wisdom Garden) cùng chư Tôn đức Tăng Ni.
1916, VERDUN, quân Pháp giữ nước Pháp, 1972, AN LỘC, QUẢNG TRỊ, quân Nam ta giữ đất Việt -- Cách đây đúng 101 năm, vào 11 giờ, ngày 11 tháng 11 năm 1918, tiếng súng dứt hẳn trên toàn các chiến hào toàn khắp các giới tuyến âu châu-đông âu
Ngân sách nhiều Tiểu bang và Liên bang đang trong cơn khủng hoảng. Số lượng thanh tra thuế vụ càng gia tăng để hành thu và truy thu số thuế bị thất thu. Theo ước lượng của Cơ Quan Thuế Vụ Liên Bang, thì số thuế Liên Bang thất thu trên 100 tỉ hằng năm
bắt ông Phạm Chí Dũng là việc làm không phù hợp với nhà nước pháp quyền. Chúng tôi yêu cầu trả tự do ngay lập tức cho TS. Phạm Chí Dũng.
Việc bắt giam nhà báo Phạm Chí Dũng là vi phạm trắng trợn các điều khoản về quyền tự do báo chí và tự do lập hội đã được ghi nhận trong Hiến pháp Việt Nam cũng như Luật Quốc tế về Nhân Quyền của Liên Hiệp Quốc mà Nhà nước Việt Nam đã long trọng ký kết
Tháng trước tôi viết bài Ông Trump giữa chúng ta. Có nhiều bạn cảm thông. Nhưng cũng có nhiều độc giả cho rằng tác giả ăn gian. Đóng vai đứng giữa nhưng kỳ thực thuộc phe chống Trump


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.