Hôm nay,  

Vui Buồn Nghề Nail

24/12/200100:00:00(Xem: 11300)
“Vui buồn nghề Nailõ, Chuyện dài dài thẩm mỹ” là nơi kể ra tâm sự mọi ngành nghề làm đẹp cho người, cho mình. Mong quí vị trong nghề có chuyện vui buồn gì đem kể ra đây cho nhau nghe, vừa chia xẻ tậm tình, vừa trao đổi kinh nghiệm. Bài viết xin gửi về Trang Thẩm Mỹ, Việt Báo. hoặc eMail: [email protected]


Lúc nầy tụi tui làm túi bụi. Đón Giáng Sinh, mấy bà khách người Mỹ già vô uốn tóc, nhuộm tóc, đánh bóng lại sắc diện. Tôi thấy người nào cũng dễ thương vì nhờ những người khách nầy mà chúng tôi có tiền trả tiền nhà, tiền điện tiền nước tiền nợ lung tung xèng...
Các bà khách ngoài những huy chương chớp chớp đính hột, mấy cái ghim cài áo hình bông hoa, hình cảnh của Giáng sinh năm nào mấy bà cũng đeo vô trong thời gian nầy, năm nay có thêm mấy lá cờ Mỹ, cờ thẳng cờ bay có cái kèm theo hàng chử Remember 911. Có bà còn đem vô cả hộp những cây cài áo củ để... bán. Mấy chị em tụi tôi cũng xúm lại, lựa lia lựa lịa. Tâm lý đàn bà con gái thích chưng diện, ai bán gì cứ hay ùa vô coi, lựa, mua. Mua rồi thấy khoái quá vì rẽ quá, loại đính hột đủ màu vầy ngoài tiệm cả chục đô mấy bà bán cứ cái nào cũng 1 đô.
Vì bận rộn với khách, khi nào hơi rảnh rảnh, nghe bà khách nào đồn là Ờ tiệm nầy đang bán Sale 50% tiệm kia 70% rồi đó nghe là chị em tụi tôi kiếm cớ đi mua sắm, nói là nghe theo lời kêu gọi của Tổng Thống Bush mọi công dân hảy sống và sinh hoạt như bình thường.
Sáng nay, nàng Thu nhà ta ỏn ẻn vô tiệm, miệng dặn ngọt như mía lùi:
" Chị Loan. Chút nữa trưa đừng nhận khách cho em, em cần đi shopping cở hai tiếng" Tôi ngạc nhiên. Cha, nhỏ nầy bửa nay chắc... trúng gió sao mà chê khách, chê khách tức là chê tiền. Ngày thường tiền đối với nó lớn lắm. Láng hỏi:
" Cha, chế đi shopping để ... thị con trai hả" Thu xây lại, cười tươi như ...HO... OA:
" Nị đừng có nhiều chuyện. Ngộ đi 'mại' đồ thiệt mà"
Nói rồi cô ta ngồi xuống ghế làm nails một cách nhẹ như khói sương. Ngày thường mổi lần nó phịt cái bàn tọa xuống ghế là cửa kiếng rung rinh nghe rào rạo. Bửa nay sao lạ quá. Tiền thì chê, đứng ngồi nhẹ nhàng như sương khói, nói chuyện bằng giọng hơi thì thào như người hấp hối, từ ngữ văn chương như tiểu thuyết... Trời. Đúng rồi. Yêu! Chỉ có chử yêu mới làm cho con người ta thay đổi chớp nhoáng thần sầu như vậy.
Cô nàng bị tiếng sét ái tình xẹt trúng hồi nào mà chẵng ai hay! Cái vụ ái tình nầy tôi đoán chưa bao giờ trật. Khi yêu, con người ta tự nhiên run, run vì tim đập nhanh. Máu lưu thông khẩn cấp làm cho da mặt tự nhiên hồng hào môi đỏ thắm, mắt long lanh... làm tóc mướt mịn, làm móng tay mọc dài ra, làm con gái trở nên dịu hiền hẵn lại. Và điệu hạnh. Cô nàng Thu nầy miệng mồm như ống loa chuyên môn nói chuyện thiên hạ còn chuyện mình sao kín quá chừng" Chị Ngà lấy khẩu cung:
" Ê Thu. Khai thiệt đi. Khai thiệt để mấy chị giúp ý kiến. Chàng là ai" Đắt địa lắm phải hông. Tao nhìn rõ ràng dấu đồng đô la ngay trên trán của mầy" Thu cố cải:
" Mấy bà nầy thiệt là... là....sotá sắng quá. ( tôi nghỉ nó cố giử miệng để đừng lộ giọng du côn ra). Em cần đi mua sắm chút đỉnh chớ có gì đâu mà khai. Thôi để em làm khách lẹ lẹ cho xong, đi sớm về sớm rồi còn phải trở lại làm khách chiều nữa."
Mới hôm qua, nàng Kim nhà ta cũng vọt đi shopping gần cả nữa ngày. Kệ cũng phải thông cãm cho nó. Hai đứa nó sắp cưới nhau, lúc nầy đồ đạc bán sale quá chừng nó cần sắm sẵn đồ dùng để cưới nhau xong là ra riêng.

Tôi thấy nó mua đồ mà ham. Nguyên một bộ nồi niêu son chảo loại nấu không bị dính, chỉ có hơn trăm bạc. Nó nói " đồ bếp em gần đủ rồi" Thu chọc:
"Kim cần mua đồ em bé" Kim mắc cở đỏ mặt:
" Chị nầy, chưa đám cưới nói gì tới em bé. Tụi em tính đợi cở ba bốn năm mới có con. Có sớm chi, chừng nào mua nhà cửa đàng hoàng rồi đã"
" Cha tính kỷ quá ta."
" Phải kỷ chớ hông thôi cực lắm. Chị em hồi chưa có con sướng như tiên, bây giờ mới một đứa mà thức đêm thức hôm em thấy ngán."
Tôi nghỉ - ngày xưa mấy bà mẹ Việt Nam có cả chục đứa thì đã sao" Đứa lớn giử đứa nhỏ rồi cũng xong. Nhưng xong mà tội nghiệp cho đứa chị lớn. Lúc nào đứa lớn cũng cực. Còn nhỏ thì bồng em. Lớn chút thì tiếp mẹ đi chợ. Lớn nữa thì học nấu ăn, giặt giủ. Có nhiều gia đình đứa con gái lớn trở nên lở thời ở vậy nuôi cha mẹ già. Nghỉ mà tội nghiệp. Như cô Hương con gái lớn của bốn chị em tên Hương Hồng Hoa Quá trong chuyện Đò Dọc của nhà văn Bình Nguyên Lộc.
Ôi, tôi hay nghĩ ngợi lơ mơ.
Trở lại cái tiệm nails. Trưa trưa một chút nàng Thu xách bóp vọt khỏi cửa hổng thèm rủ ai hết. Con nhỏ vẫn còn tánh ích kỷ. Nó đi độ một tiếng về tay ôm một bịt cũng hổng thèm mở ra khoe, mọi người thấy ghét cũng hổng thèm hỏi.
Cở sáu giờ tối, cô nàng vô phòng vệ sinh lục đục một hơi, bước ra thì dầu thơm nực nồng, diện bộ đồ 'día' mới mua. Chà, cái áo đầm bông vàng rực rở dài tới đầu gối. Choàng thêm cái áo khoát màu tím. Tím vàng chỏi nhau rùng rợn. Chị Ngà nói:
" Chà nổi dử à."Láng nói:
" Giống con đầm hái nho"
Đôi giày cao gót trong suốt như đôi giày thủy tinh của Công Chúa Lọ Lem trong chuyện thần tiên Cinderella của Mỹ. Đi hổng quen nó khập khểnh, chân có mang vớ mõng đàng hoàng. Nó khoe:
" Đôi vớ hiệu Ralph Lauren đó nghe, gần tám đô một đôi"
Con nhỏ xài sang ác ôn. Vớ tôi mua 5 đô tới ba đôi lận.
Láng nói:
" Cha, sexy quá ta. Mấy giờ chàng tới rước""
Suốt ngày ngồi làm nails, trưa đi chợ, mình mẩy ra mồ hôi hôi rình, mùi thuốc làm nails còn nực nồng, tay chân hổng biết có rửa chưa, xịt dầu thơm vô bán mùi, đi chơi với bồ. Xứ văn minh làm cho con người tiện nghi ở dơ, tự do...
Láng hỏi:
" Đi chơi vậy ai bao" tui nghe nói ở Mỹ mạnh ai nấy trả tiền."
Thu trề môi:
" Là bồ Mỹ kìa. Bồ Việt Nam sức mấy mà tui lòi tiền tui ra." Láng nói:
" Sao Mỹ Việt khác nhau kỳ vậy" Thu nói:
" Có gì mà kỳ với cọ. Bồ Việt mình ra tiền nó khi dể mình"
Kìa, chàng vừa ngừng xe ngay trước cửa tiệm cho mọi người cùng thấy chiếc xe Honda Accord màu xanh láng coóng. Chàng bước ra khỏi xe, tà tà lướt tới , tướng đi như sóng dợn. Thu cười tươi như Hoa, cầm tay chàng sợ chàng chạy mất giới thiệu với mọi người bằng giọng nhỏ nhẽ như mèo con mới đẻ:
" Em xin giới thiệu với mấy chị anh Vích Tơ bạn em"
Chàng cười cũng khoe hai hàm răng trắng hết xảy. Chàng khoát tay kiểu tổng chào mấy mụ, coi phong thần lắm. Mở cửa cho nàng ra khỏi cửa, mở cửa cho nàng vén cái bùn rền chun vô xe. Mấy chị trong tiệm ngó theo, bàn tán liền:
"Cha, gặp thứ dử rồi. Chàng vừa đẹp trai vừa galăng kiểu đó là tiêu cái hộp 'xỉn' của con Thu"
" Gì mà bi quan lo xa quá dậy... biết đâu cái số nó đào hoa gặp người tốt thương thiệt tình."
" Ừa. Để coi..."
Xe chạy rồi, ngó theo, thấy bảng số xe là : California VICTOR.

Noel 2001

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cụ bà Ruth Kundsin ở Quincy chứng minh rằng người ta không bao giờ quá già. Dù đã 103, bà vẫn tập thể dục có thể khiến những người trẻ tuổi nhìn cũng cảm thấy… mệt!
Hiện nay, thành phố Lawrance- Kansas đang nhộn nhịp phát triển. Thành phố có Đại Học Kansas này đã lọt vào top 20 trong bảng xếp hạng Bloomberg Brain Concentration Index.
Sáu mươi ba phần trăm người Mỹ nói rằng họ ủng hộ tự do của người khác để thực hành tôn giáo tại nơi làm việc hoặc ở nơi khác trong cuộc sống "ngay cả khi điều đó tạo ra sự áp đặt hoặc bất tiện cho người khác"
Cựu nhân viên của Fox News, Shepard Smith cho biết ông đang quyên góp 500,000 đô la cho Ủy Ban Bảo Vệ Các Nhà báo, theo báo New York Times cho biết.
Theo quy định mới, kể từ ngày 1/1/2020, các hãng hàng không không được thuê máy bay đã xử dụng quá 10 năm, tính từ ngày xuất xưởng đến thời điểm nhập vào Việt Nam
Westminster (Bình Sa) Tại văn phòng tòa soạn Việt Báo vào Thứ Ba ngày 19 tháng 11 năm 2019, phái đoàn Ủy Ban Góp Ý với Ủy Ban Xây Dựng Đài Tưởng Niêm Hoàng Sa gồm có các cựu Sĩ Quan Hải Quân Nguyễn Mạnh Chí, HQ. Lê Bá Chư và HQ. Đặng Thành Long đã đến thăm tòa soạn Việt Báo, sau đó trình bày một vấn đề khá quan trọng để nhờ tòa soạn loan tin.
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
Trộm kỹ thuật của Hoa Kỳ, Nhật Bản, Anh quốc, Pháp quốc… Lấn chiếm Biển Đông của VN, Philippines… Bây giờ TQ cũng chôm cả văn hóa VN, nói rằng áo dài VN là truyền thống thời trang Trung Hoa…
Mùa lễ đến gần, cũng là mùa mà nhiều người sẽ lên cân, và mất đến cả vài tháng sau để xuống trở lại. Đối với nhiều người Mỹ, “mùa lên cân” bắt đầu từ tháng 10, và đạt đến đỉnh điểm là Mùa Giáng Sinh. Thủ phạm không đâu xa, là đủ loại kẹo từ Halloween, đến gà tây Thanks Giving, tiếp nối đến chocolate Christmas.
Theo một nghiên cứu mới, việc bỏ thuốc sẽ gẫn đến một sự thay đổi lớn về hệ vi khuẩn trong ruột. Tuy nhiên, việc thay đổi này có tác dụng như thế nào thì cần phải có nghiên cứu thêm.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.