Hôm nay,  

Xưa, Nay

19/07/200300:00:00(Xem: 3552)
Phú Lâm viết theo chuyện kể của cô Đài Trang.

Lại chuyện xưa như trái đất.

Bà Huệ có ba tiệm làm Nails. Lấy cùng tên Number One Nails, I, II, III. Tạm kêu là tiệm N#1 Một, N#1 Hai và N# 1 Ba.
Mỗi tiệm bà giao cho hai người điều hành bả chỉ đi một vòng gom tiền bạc coi sổ sách thôi. Tháng trước N# Một bị phạt đóng cửa. Bả cho thợ biết là bị đóng hai tuần. Bà dồn hết mấy người thợ chánh qua làm ở hai tiệm còn lại.
N# 1 Hai có hai người một nam một nử phụ bà trông coi tiệm những lúc bà vắng mặt.
Khi nàng Hương người quản lý N# 1 Một bắt đầu làm bên N# 1 Hai thì chuyện xảy ra liền.
Cô Lan và anh Trình làm ở N# 1 Hai cả chục năm nay rồi. Khách thường xuyên có đủ, khách được người giới thiệu cũng không thiếu. Được chủ tin cậy giao hết trách nhiệm chia khách thâu tiền bạc đóng cửa tiệm. Vậy mà, khi có nàng Hương tới là mọi sự rối bung như mớ tóc teasing (tóc đánh rối)
Bữa đó bà Loui khách củ của cô Lan tới bất thường vì cần bộ móng mới để đi xa nên vô bất ngờ trước ngày hẹn.
Bà Loui bước vô nàng Hương vội vả chào bắt mối liền. Cô Lan mới nói với bà Loui để xong người khách nầy rồi làm cho bà liền rồi cô xây qua nói với Hương bà nầy là khách củ của tôi để bả đợi tôi.
Vậy mà, xây qua xây lại, nàng Hương đã chớp nháng dán lên tay bà Loui hết mấy móng tips rồi. Bên nây cô Lan tức ói máu. Cục giận lên tới óc nhịn sao được.
Cự
- sao hồi nảy tui đã nói rồi bà khách nầy là khách củ của tui tại sao chị dựt ngang xương vậy" con người gì mà như quân ăn cướp cạn thứ đầu đường xó chợ thứ không biết điều ở Mỹ chớ có phải còn ở cái xứ vô luật pháp hối lộ chen chúc dành dựt ma mới lại đi ăn hiếp ma củ ngược ngạo như cái dân vô liêm sĩ mất tư cách đâu - xây qua bà khách dằn không được Lan cũng hết nể nang làm luôn một hơi. Đám đách. Mất thì mất. Mất người nầy còn người khác. Sợ gì. Chỉ ghét cái thứ không biết tự trọng bắt cá hai tay.
Khi xong bộ nails biết mình cũng có điểm sai bà Loui tẽn tò rút lui.
Bắt mối dựt khách của thợ tại tiệm. Lấn lướt.
Chuyện xưa như trái đất.
Anh Trình cũng cố giảng hòa cho xuôi nhưng vô hiệu quả. Nói chưa hả hơi cô Lan kêu điện thoại bà chủ đặng mắng vốn. Đòi thôi.
Bà chủ dĩ nhiên cũng dư biết mấy vụ cạnh tranh nầy mà. Bà đại cao thủ trong nghề cả hai chục năm, từ một người thợ ngậm đắng nuốt cay đi làm công cho mấy tiệm Mỹ tiệm Mễ, từ lúc bị đì sát ván tối ngày chỉ được bưng thau nước cho thợ làm chưn, quét dọn, sơn móng tay cho tới lúc nắm chắc ba tiệm đang thịnh hành mua hai ba cái nhà lầu xe hơi chiến địa tới lui Las Vegas như cơm bữa đánh lớn ăn lớn đánh nhỏ ăn nhỏ""" thì đâu phải tay mơ" Bằng giọng bọc xuôi bà rỉ rả nói:
-Thôi Lan ơi chuyện đâu còn có đó chắc tại nó quên câu “Giang sơn nào anh hùng nấy” rồi.
Vô tiệm làm hùn với người ta thì phải biết ăn coi nồi ngồi coi ghế. Nó hổng biết điều. Còn Lan, chuyện gì cũng để thủng thẳng nói hơi đâu mà mới vì một người khách mà đòi thôi. Khùng. Ở đó đi chút nữa tui vô tính.


Nói thì nói vậy chớ ai cũng dư biết dĩ nhiên bà phải xử phân hai vì người nào cũng là thợ chiến khách đông đem vô biết bao nhiêu huê lợi cho bà, đâu muốn mất người nào"
Cô Lan thấy dịu bớt nhưng cũng còn tức lắm. Cô hậm hực. Nói chưa đã nư.
Khi nàng Hương xong việc rồi thấy trong tiệm tình hình căng thẳng quá chẳng ai lên tiếng binh mình cũng quê cơ sao đó nên thu xếp đồ nghề đi về. Trước khi về còn vát hất cái bản mặt sửa đủ thứ lên nói thêm một câu nghe thiệt là chảnh:
- Thôi tôi về sớm. Bữa nay đủ xài rồi mấy con khách tự động xách đít lên ghế tôi chớ tôi có kê dao ngay cổ họng nó mà khiển đâu mà chửi tôi.
Nàng ta đem mặt mo ngoe nguẩy về rồi ở đây mới xúm lại thị phi.
- Aaa... nghe đồn cũng tại mụ Hương nầy mà tiệm bển bị đóng cửa.
Hèn gì người ta nói nào sai. Ai nấy nhao nhao lên hỏi đồn chuyện gì nói nghe coi – thì nghe nói là hổng biết con Hương nó nói gì đó mà chính con khách của nó cầm máy chụp hình vô tiệm chụp hình cái bồn gội đầu rồi mấy ngày sau thấy tụi Hội đồng xuống xét. Thôi ngay chóc con nầy. Tại nó thọc mạch sao đó con khách mới dám làm vậy chớ. Có người hỏi tại sao bà chủ để cho nó chụp hình trong tiệm mình, thì bất ngờ bả đâu có phản ứng kịp. Bả nói nghi vậy thôi chớ đâu có bằng chứng gì mà đôi chối.
Cô Lan vẫn còn ấm ức nói thôi tui muốn bỏ nghề cho rồi làm nails riết chán quá ai cũng tức khí la tại sao chị phải thôi, nó là ma mới mình hổng ăn hiếp thì thôi cớ đâu nó đi ăn hiếp mình. Tội gì chị nghỉ" chị nghỉ là chị thua cơ của nó. Nó lấn cho chị nghỉ đặng nó gom hết mối của chị dành luôn của em. Dữ dằn ngang ngạnh như nó tụi em làm đâu có lợi. Cải với nó tụi em lỗ như làm ruộng mất mùa!
Cô Lan nói mà tui cũng mệt thiệt muốn nghỉ một hai tuần đi du lịch cho phẻ. Ừa nghe nói dạo nầy đi du lịch nữa vòng “Chung Wa Lục Địa” có có 588 đô cho tám ngày kìa bao phòng thượng hạng bao ăn uống bao đủ thứ , còn đi Việt Nam khứ hồi có có sáu trăm mấy hà. Đi chơi để uổng. Người thì bàn thôi qua bển sợ mắc phải cái bịnh Sars là tiêu tùng. Ham gì mà ham.
Bà chủ nói đóng cửa có có hai tuần thôi, sao bây giờ là tuần lể thứ ba rồi chưa thấy con răng nanh mỏ đỏ xảnh xẹ nầy rút về bển cho rồi"
Bà chủ nói sẳn đóng cửa để tân trang tiệm cho ngon lành. Cả chục năm rồi cứ lo mần ăn có sơn phết gì lại đâu bàn ghế cũng củ lắm rồi. Thay tuốt luốt từ ngoài tới trong cho ngon hơn tiệm Mỹ. Tụi nó làm nails dở thua mình nó cạnh tranh mới xúi xiểm thưa gởi là mình xài đồ bất hợp pháp là thợ mình hổng có bằng cấp là mất vệ sinh là nhiễm trùng nầy nọ kiếm chiện làm cho khách hoang mang đặng lấy khách của mình. Hứ. Muốn tranh tui cho tranh. Muốn cạnh tui cho cạnh. Lần nầy tiệm tui mở cửa trở lại còn trang hoàng shang hơn tiệm trên Beverly Hill chuyên làm nails cho tài tử nửa à. Xong tiệm một tới luôn tiệm hai rồi chơi luôn tiệm ba. Thợ chiến xài đồ xịn sụt luôn năm đồng bạc Grand Opening coi coi ai lấy khách ai" Hứ . Muốn cạnh tranh tui cho cạnh tranh. Hứ.
Hởi ôi!
Thợ tranh theo thợ chủ tranh theo chủ.
Chuyện xưa như trái đất!!!
Mà mới wài hà!!!
Phú Lâm. 07-09-03

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
tác giả Đinh Xuân Quân sinh trong một gia tộc Miền Bắc theo Công Giáo từ vài thế kỷ, qua các thời kỳ Quốc-Cộng đảng tranh, Hoàng Đế Bảo Đại, TT Ngô Đình Diệm, Đệ Nhị Cộng Hòa, du học, về VN làm việc, vào tù cải tạo sau 1975, vượt biên, làm một số dự án LHQ giúp các nước nghèo (kể cả tại VN)
Một chiếc máy bay rớt tại South Dakota hôm Thứ Bảy làm thiệt mạng ít nhất 9 người, gồm phi công và 2 trẻ em.
Cảnh sát lập hồ sơ khởi tố Nguyen về tội bạo lực gia đình, say, và 2 tội gây nguy hiểm cho trẻ em. Nguyen được tạm rời nhà tù quận Polk County Jail vào sáng Thứ Sáu 29/11/2019.
Mười người đã bị bắn tại Khu Phố Pháp ở thành phố New Orleans vào sáng Chủ Nhật, 1 tháng 12, theo cảnh sát cho biết.
Diễn cẩn thận từng bước, hết sức chậm rãi đi xuống đồi do bờ triền dốc đứng. Hân đi sau tay phải ôm chặt tay trái Diễn và nửa thân xô nghiêng ép vào người anh.
Như chúng ta biết, đảng SPD (Đảng Dân chủ Xã hội Đức) đã tìm kiếm lãnh đạo mới từ sáu tháng nay. Vào mùa hè 2019, nhà lãnh đạo đảng trước đó Nahles đã từ chức sau các cuộc tranh giành quyền lực nội bộ. Có nhiều ứng cử viên nhưng sau cuộc bầu cử sơ bộ chỉ còn hai cặp vào chung kết.
Hàng triệu người nghèo có thể bị mất phiếu thực phẩm (food stamps) quan trọng theo những thay đổi luật lệ được đề nghị bởi chính phủ Trump.
Con sông Hoàng Hạ chảy xuyên qua trấn Hoàng Hoa quanh năm xanh biếc, nước từ miền tuyết lãnh tan ra nên tinh khiết vô cùng.
Lý do để viết bài này là vì bản thân người viết có sai lầm cần bày tỏ. Tuy rằng sai lầm đã hiệu đính, nhưng cũng cần nói ra, vì Đức Phật đã dạy rằng hễ sai thì nên tự mình bày tỏ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.