Hôm nay,  

Uyên Ương Cước

26/06/199900:00:00(Xem: 7977)
Tôi có tật thỉnh thoảng phải nhắc đến các bà, nín lâu không được. Tôi vốn mê các bà, lại thích đá banh nên tuần này thấy các bà kéo nhau ra sân cỏ, tôi mừng hết nổi. Liên đoàn Nữ Túc Cầu năm nay chọn nước Mỹ làm nơi tranh giải quán quân thế giới là đúng quá trời. Tôi nghĩ đó còn là một sự trả thù đích đáng.
Ở Mỹ người ta chỉ thích ôm banh bầu dục chớ không thích đá banh tròn. Banh bầu dục là môn thể thao của các ông, nó thể hiện sức mạnh vũ phu, các cầu thủ va chạm như các xe ủi đất đụng nhau cái rầm, té rồi xúm lại đè lên nhau thành cái ụ, có khi lừa bắt được banh rồi ôm chạy như ma đuổi chẳng ra giống gì hết. Nhưng bóng tròn cần đến cả sức mạnh lẫn sự dẻo dai uyển chuyển, đôi khi thấy các cầu thủ đá banh hay lấy banh như một vũ điệu tuyệt vời. Tôi nghĩ ở bên Tây phương bóng tròn phù hợp với các bà hơn hết.
Dân Mỹ lơ là với túc cầu. Về các môn thể thao nữ, các ông chỉ khoái xem các nữ vận động viên nhào lộn trên hồ bơi hay biểu diễn trên sân băng, sân nệm, có lẽ các ông thích xem những thân hình nở nang uốn éo hầu như bộc lộ ra hết. Cái óc dê già này cũng là điều dễ thông cảm. Thế nhưng các ông phải coi chừng, quý bà đã vùng lên lật ngược thế cờ. Năm nay có 16 đội nữ cầu thủ các nước kéo nhau đến Mỹ chia thành 4 bảng đấu với nhau trong các vòng loại kể từ ngày thứ bẩy 19-6. Trận đầu tiên do nước chủ nhà ra quân đá với Đan Mạch, và đã mở hàng với chiến thắng vẻ vang 3 bàn trắng.
Chúng tôi chưa muốn bàn về các trận đấu, vì nó mới bắt đầu. Ở đây chỉ nói đến khí thế đi lên của các bà các cô chơi trên sân cỏ lún phún. Trận đấu khai mạc ở sân Giants Stadium NJ đã có 78,792 khán giả mua vé xem, một con số kỷ lục chỉ thua con số người đến dự thánh lễ của Giáo Hoàng John Paul II nơi này trước đây. Hãy làm một sự so sánh, năm 1995 giải nữ túc cầu thế giới diễn ra ở Thụy Điển chỉ có 14,000 khán giả đến xem trận khai mạc. Trong 26 trận đấu chung cuộc 1995 tổng cộng có 460,000 người đến xem. Còn ở Mỹ năm nay có 32 trận và cho đến ngày thứ tư 23-6, một ngày trước trận đấu vòng loại giữa Mỹ và Nigeria, số vé bán ra đã lên đến hơn 500,000. Trận chung kết sẽ diễn ra ngày 10 tháng 7 ở Nam California. Các ông TV lớn ở Mỹ thấy hố to rồi, nên đã mau lẹ đổi lại tư thế dòm để chiếu cho cả thế giới cùng xem các bà đá. Năm 1995 chỉ có 5 trận được chiếu trên truyền hình, năm 1999 tất cả các trận đều được chiếu. Năm xưa chỉ có một đài ABC chiếu, năm nay các đài thể thao như ESPN, ESPN 2 và ABC đều chiếu.

Về bóng tròn, ở Mỹ các bà đá giỏi hơn các ông rất nhiều. Giải túc cầu thế giới năm 1998 (nam), các ông Mỹ đá quá xệ, vừa ra quân đã thua lên thua xuống, ngay trong vòng đầu đã bị loại thê thảm. Về đội banh nữ của Mỹ, tôi đã xem trên TV năm 1991 khi đội này hạ đội banh nữ Trung Quốc để chiếm giải Nữ túc cầu đầu tiên thế giới. Đó là trận đấu rất đẹp khiến tôi phải sửng sốt, dù lúc đó tôi còn ở Việt Nam. Từ đó tôi đã thấy yêu các bà Mỹ đá banh. Giải nữ túc cầu 1995 ở Thụy Điển do Na Uy đoạt. Nhưng năm 1996, trong trận đấu nữ túc cầu Thế vận ở Atlanta, Mỹ đã thắng Trung Quốc 2-1 để đoạt huy chương vàng. Chỉ có điều đáng tiếc là ít người để ý đến trận đấu này, vì lúc đó ABC bao thầu Thế Vận nên chỉ chiếu có vài đoạn. Rõ thật có của quý trong nhà mà không xem, thật là dại.
Bây giờ còn quá sớm để đoán xem các đội cầu nữ nào có thể đoạt giải 1999, vì ngoài Mỹ còn có nhiều đội mạnh như Trung Quốc, Na Uy, Ba Tây và có thể các em mầm non sẽ dọt lên hạ các bà đo ván. Nhưng tôi vẫn phục lăn các nữ tướng bóng đá Mỹ. Trong trận đấu ra quân thứ bẩy trước, tôi đã thấy các bà đá. Nếu các ông Mỹ đá banh như xe ủi đất bị rã xích, các bà Mỹ lại đá thật hay. Lúc vờn bóng chuyển banh nhẹ nhàng như beo, như cọp, có khi chạy mau hơn “lăng ba vi bộ”, lúc “sút” banh thì mạnh như súng đồng, sấm nổ. Quả là các em lúc thì như trúc mọc đầu đình trước gió, lúc lại như liễu rủ bên hồ ẻo lả, thật là tài.
Tôi thích gọi các bà là em, là nàng vì các bà còn nhỏ tuổi. Điều này dễ hiểu vì loại thể thao trên sân cỏ này chỉ hợp với các vị nữ còn trẻ, xương cốt còn có khả năng chịu đựng phong ba, còn các sân chơi có nệm êm ấm có mái che có lẽ hợp hơn với các vị đã xồn xồn. Tôi muốn nêu thí dụ vị tiền đạo của đội banh Mỹ là Mia Hamm, 27 tuổi, người thật mảnh mai duyên dáng, chỉ sau tiếng còi khai trận có 17 phút, đã được banh do đồng đội chuyển nhẹ, rồi dùng chân trái sút một quả sát dưới thành ngang cho banh lọt vào khung thành địch, phá luới lần đầu. Báo Time gọi nàng là siêu sao túc cầu đã đưa đội tuyển Mỹ lên vòm trời cao. Riêng tôi nhìn cái đá đó, muốn tặng cho nàng biệt hiệu “Uyên ương cước” Mia.
Các bà đá banh Mỹ phần lớn đã là những bà mẹ. Có một giai thoại nhỏ của tờ Newsweek, tôi xin mạn phép diễn nôm như sau. Có ông nhà báo đưa câu hỏi dễ giận là tại sao huấn luyện viên Tony Dicico - không giống như nhiều nam huấn luyện viên cầu thủ khác - lại cho phép các ông theo tư cách tình nghĩa phu thê đến thăm các bà ở trại giữa thời kỳ huấn luyện gắt gao, vị nữ Thủ quân của đội banh Mỹ Julie Foudy đáp: “Thì chúng em chỉ là một bầy gái có khí huyết phương cương (hot-blooded babes) và sung sức tràn trề (physical energy) chớ sao”.
Tôi thấy ta thán cho phe đực rựa vô cùng. Trước đây ở nhà đi làm về là được các bà hầu. Bây giờ các ông được gọi đến hầu để các bà xả xú-bắp. Sướng thật!

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạp chí Văn Học Mới số 5 dày 336 trang, in trên giấy vàng ngà, bìa tranh nghệ thuật của Nguyễn Đình Thuần, sáng tác từ hơn 50 nhà văn, nhà thơ, nhà biên khảo và phê bình nghệ thuật.- Văn Học Mới số 6 sẽ ấn hành vào tháng 3/2020, có chủ đề về nhà văn, nhà thơ, nhạc sĩ Nguyễn Đình Toàn
Một tuyệt phẩm thi ca gồm những bài thơ dị thường chưa bao giờ xuất hiện bất cứ đâu, viết bởi một thi sĩ dị thường. Tựa: Tuệ Sỹ Ba ngôn ngữ: Việt - Anh - Nhật Dịch sang tiếng Anh: Nguyễn Phước Nguyên Dịch sang tiếng Nhật: G/s Bùi Chí Trung Biên tập: Đào Nguyên Dạ Thảo
Mùa thu là cơ hội bước sang trang mới khi nhiệt độ bắt đầu dịu lại. Trong mùa này, người dân California không cần mở điều hòa không khí lớn hết cỡ và cũng còn quá sớm để lo chạy máy sưởi.
Garden Grove xin mời cộng đồng tham gia chương trình đóng góp tặng quà cuối năm nhằm mang lại niềm vui, hy vọng và giúp đỡ cho những trẻ em địa phương không có quà trong mùa lễ Noel.
Ngồi niệm Phật miên man, dù cố tâm vào Phật hiệu nhưng hôm nay vẫn không sao “ nhập” được, đầu óc nó cứ văng vẳng lời anh nó lúc sáng: - Tu hú chứ tu gì mầy!
Một đường dây buôn người bán qua TQ do một phụ nữ Việt là nạn nhân buôn người trước đây tổ chức vừa bị phát hiện và bắt 2 người tại tỉnh Nghệ An, miền Trung Việt Nam, theo bản tin hôm 5 tháng 12 của Báo Dân Trí cho biết.
Điều trần luận tội đầu tiên của Ủy Ban Tư Pháp Hạ Viện đã nhanh chóng nổ ra cuộc đấu đá nội bộ đảng phái hôm Thứ Tư, 4 tháng 12 năm 2019, khi các nhà Dân Chủ cáo buộc rằng Tổng Thống Donald Trump phải bị truất phế khỏi chức vụ vì tranh thủ sự can thiệp của nước ngoài vào cuộc bầu cử ở Hoa Kỳ và đảng Cộng Hòa giận dữ vặn lại không có căn cứ cho hành động quyết liệt như vậy.
Đó là cuộc khảo sát của công ty tài chánh WalletHub đối với 182 thành phố khắp Hoa Kỳ, để xếp thứ tự an toàn nhất cho tới bất an nhất. Cuộc nghiên cứu dựa trên 41 thước đo liên hệ tới an toàn
Cảnh sát đã bắn chết một người đàn ông cầm dao tại El Monte, Nam California hôm Thứ Hai.
Một phần thưởng 50,000 đô la được đưa ra để bắt một người đàn ông của thành phố Burnaby đã bị truy nã trước đây vì tội rửa tiền như một phần của nhóm tội phạm có tổ chức người Việt Nam hoạt động tại Canada và Hoa Kỳ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.