Hôm nay,  

Thơ Thơ

18/03/200300:00:00(Xem: 6361)
Hồi Tươœng

Ngày xưa đó, mỗi lần anh về phép,
Đến cổng trường nôn nóng đợi chờ em.
Hồi chuông vang giục giã xuyến xao thêm,
Anh quên hết chiến trường và súng thép.

Bao khí thế xung thiên ngoài trận tuyến,
Bỗng tan dần theo từng bước chân em.
Dáng nữ sinh tà áo trắng nhẹ êm,
Đưa anh đến vùng bình yên hậu tuyến.

Ngày xưa đó, những lần thư chậm đến,
Em giận hờn, em trách thật dễ thương:
“Có phaœi anh là người cuœa biên cương
Và súng thép thay người anh yêu mến"”

Rồi thư kế em thẹn thùng xin lỗi:
“Tại vì em nhớ quá đó anh ơi!
Anh cứ vui trong chí hướng tuyệt vời
Đừng để mất Quê hương mình anh nhé!...”

Anh càng nhớ, càng thấy mình thẹn lắm
Quê hương kia anh có giữ được đâu!
Để bây giờ hai đứa cách biệt nhau
Anh đau đớn với từng đêm lệ đẵm!...

Uyên Lan

*

Cô Bé Bắc Kỳ

Em, cô bé Bắc Kỳ, vui, khó tính
Chủ Nhật cùng anh dạo phố Saigon
Em tuổi học trò và anh tuổi lính
Từ An Lộc về vừa mới lên lon

- Này, Thiếu Uý, gớm, trông anh oai quá
Cánh mai vàng còn mới, chói trên vai!
- Vâng, thưa em, cô học trò xinh lạ
Bạn anh, mấy thằng muốn giúp... làm mai.

Em nghiêm mặt, lạnh lùng, đôi mắt ướt
Không nhìn anh, mà hờn giỗi quay đi
Kìa, lạ thế, vẫn câu đùa ngày trước
Sao lần nay em lại giận anh chi"""

Anh năn nỉ và xin chừa đến chết
Tha cho anh, em khẽ mỉm môi cười
Nhưng cô bé nghiêm trang: Anh hư thiệt!
Hồn lính xôn xao... xúc động... bồi hồi...

Rồi hai đứa sánh vai từng bước nhỏ
Nắng reo mừng, hoa nắng rải theo chân
Anh thấy lòng anh vui như cánh gió
Và nhịp tim hồng rộn rã mùa xuân

Anh đứng lại, mắt tìm em trong mắt
Em thẹn thùng, má đỏ, lại quay đi
Nhưng không giận và không buồn thầm lặng
Anh đã yêu em, Cô Bé Bắc Kỳ !

Song Châu Diễm Ngọc Nhân

*

Mơ thấy Sàigòn

Đêm qua trong giấc ngủ
Tôi mơ thấy Sài Gòn
Dưới ánh đèn quyến rũ
Em trắng bờ vai thon

Em cười xanh đuôi mắt
Ngồi bên người không quen
Lả lơi âu yếm khách
Bằng làn môi gợi thèm

Tôi thấy trong khói thuốc
Những ly bia bọt trào
Ru đời đêm lốc cuốn
Ru hồn ngày chiêm bao

Thấy bao người măng trẻ
Say lạc thú, quên đời
Như thiêu thân mê đắm
Bên lửa đèn chơi vơi....

Thấy giàu sang thừa thãi
Là cán bộ, đảng viên
Thấy đói nghèo khổ ải
Là giai cấp dân hiền.

Thấy bàn tay gầy guộc
Níu cuộc đời trôi xa
Thấy những vòi bạch tuộc
Quấn hút đồng đô la

Thấy lấn nhau, đàn trẻ
Dành tô nước phở thừa
Của người về du lịch
Bỏ lại trên bàn trưa...

Thấy thản nhiên người mẹ
Bán đứa con đầu lòng
Thằng con còn đỏ hỏn
Khóc trên tay người bồng

Thấy những em bé gái
Tuổi mới chừng mười ba
Tóc chưa xanh lược chải
Mà môi hồng phôi pha

Hăm chín năm cướp nước
Hỏi Trí Tuệ Đỉnh Cao
Làm gì cho tổ quốc"""
Ôi, Sài gòn đây sao"""

Ngô Minh Hằng

*

Làm Sao Quên Được!

Chia seœ những suy tư, dằn vặt cuœa nữ sĩ Uyên Lan về Quê Hương, cũng là những suy tư dằn vặt cuœa riêng mình

Đọc bài “Hồi tươœng” cuœa Uyên Lan,
Nhức nhối lòng ta, buốt caœ gan.
Trời hỡi vì đâu non nước mất"
Vì đâu cưœa nát với nhà tan""

“Hồi tươœng” mà chi nữa hơœ em"
Làm sao quên được Tháng Tư Đen"
Đồng Minh bán đứng mình cho giặc,
Tàn nhẫn nào hơn nữa, hỡi em!

Anh chẳng thể quên những dỗi hờn,
Mỗi lần em giận, mỗi lần thương.
Nhiều khi anh giaœ vờ xin lỗi
Để thấy em cười: Thật dễ thương!

Nhớ lần “chôm” được tờ đi phép,
Anh vội đón em trước cổng trường.
Hoa mắt trông rừng tà áo trắng,
Giữa đàn bướm lạ, lạc... người thương...

Đọc xong “Hồi tươœng” buồn chi lạ,
Em trách anh chẳng giữ được quê"
Em ạ! Các anh cùng một dạ:
Đấu tranh: “Dân chuœ” sẽ quay về...

Kỳ Nguyễn

*

Bất Ngờ

Bất ngờ anh nắm viết bàn tay
Giaœi thích với em hành động này:
“Có lẽ trời cho em hiện hữu,
Đặt để gần anh... mới thế này”
Em cười chẳng nói, chẳng rút tay,
Để yên lâu lắm phút giây này!


Bàn tay em nóng hơn mùa nắng!
Đường về em nói lưœng... “sau này...”
Bất ngờ em vắng boœ trời mây,
Về đâu năm tháng có hao gầy"
Trời xui gặp gỡ rồi ngăn cách,
Còn ai giaœi thích “hành động này”!...

Nguyễn Thanh Minh

*

Bài Thơ Dơœ

Càng làm thơ càng dơœ
Ngoài nói thật, trong giaœ
Nói tốt hoài không hay
Nghe khen hoài mắc cơœ

Thơ tôi là thơ dơœ
Vì chưa nói thật lòng
Những gì tôi suy nghĩ
Rằng nhiều keœ dối gian

Tại sao không giống họ
Lương tâm mình không cho
Nhìn nụ cười, nghĩ khóc
Thấy giàu, nghĩ âu lo

Tôi muốn làm bài thơ
Ca tụng Chân, Thiện, Mỹ
Nặn óc tìm chưa ra
Nhưng vẫn tin hiện hữu

Chân lý luôn tồn tại
Cần bươi tự đáy lòng
Nưœa đêm chợt tỉnh giấc
Bừng sáng như Thái Dương

Tại sao không thắp sáng
Soi rọi khắp trần gian
Vài mươi năm là mấy
Chớp mắt đã tiêu tan.

Cung Đỉnh

*

Bông Sứ Tù

Thân tặng các bạn tù chính trị khu A-H Chí Hòa 1977, đặc biệt thân tặng Cha Nguyễn Văn Thính, cha Thụ, Bác Phúc và anh Hồ Văn Châm

Giã từ
Bông sứ Chí Hòa
Giã từ
Chuỗi mộng tình ta u hoài
Mai ta
Từ phố lên Đoài
Chém tre đẵn gỗ
Giống nòi lãng quên
Lòng ta
Vẫn quyết trinh bền
Vẫn yêu
Non nước lênh đênh kiếp người

Anh Hạ (Melbourne)

*

Từ Ly

Đời gieo
uất lệ trầm êm
Traœ đau thương
Lại
cho mềm nhớ nhung
Từ ly
man mác não nùng
Em
Ta
Một khoaœng
Tình chung xa vời...
Trần Trúc Duyên
Những Maœnh Đời
Trên Quê Hương
Dừa Tươi Bán Dạo

Gặp anh bán dạo dừa tươi
Trời trưa nắng gắt nguœ lười gốc cây
Chuyện gì nó tới sẽ hay
Chiều về ruœ bạn nhậu say một chầu.
Trái cây ướp đá

Chị từ xứ Quaœng vô đây
Đẩy xe đi bán trái cây kiếm lời
Có giờ đâu nghỉ xaœ hơi
Ngày nào mà bệnh là đời đi suông
Xe cháo lòng

Đạp xe anh bán cháo lòng
May ra còn có chút đồng vô ra
Cuộc đời lắm quyœ nhiều ma
Sống đời lương thiện còn da với sườn.
Hàng tạp hóa

Quẩy đôi gánh nặng trên vai
Bán hàng tạp hóa đường dài ngõ sâu
Đôi khi trấn lột tiền xâu
Kêu trời cũng vậy trời đâu ơœ gần.
Cuœa không vốn

Phấn son lòe loẹt em cười
Một đêm đón khách bằng mười ngày công
Hỡi em có thẹn với lòng
Cuœa trời không vốn ơœ không làm gì"
Dáng Kiều non

Tuổi thơ đáng lẽ đến trường
Bây giờ em phaœi ra đường kiếm ăn
Đâu rồi tuổi ngọc tròn trăng
Bao em độ tuổi treœ măng dáng Kiều.
Vé số dạo

Mua dùm vé số đi anh
Em lời chút đỉnh mua hành mua tiêu
Lội từ sáng sớm tới chiều
Ngày nào mưa gió là tiêu dênh liền.
Đấm bóp giác hơi

Đồ nghề giác gió cầm tay
Đi cùng ngõ heœm dài dài mọi nơi
Mát xa đấm bóp giác hơi
Giàu sang gì nổi cầm hơi qua ngày.
Cái bang

Bông gòn thuốc đoœ đẫm mình
Cái bang nơœ rộ vì tình yêu thương
Ăn xin nhắm mắt chơi liều
Bao nhiêu là kế bấy nhiêu là tiền
Tội cho người thật ơœ hiền...

Vĩnh Hòa Hiệp

*

Xuân Qua Hạ Đến...Nhớ Bạn Đời

Mưa hạ lai rai... gió kéo dài
Bâng khuâng trước áng, viết thơ ai"
Nguồn châu lai láng... tờ hoa traœi
Suối ngọc tóc bay... ngọn bút khai
Ý dào dạt, ngoài sân vũ đáo...
Tâm rung caœm... trước ngõ phong lai
Mơ màng thấm lạnh... canh khuya vắng
Cứ ngỡ hiên xuân thiếu nguyệt cài.

Thanh Tương

*

Lần Cuối

Gưœi người vẫn hằng trông đếm bước em đi, Vân

Quanh quẩn bụi đục thưa người,
Moœi chân cuối dốc cuộc đời buồn hiu.
Caœm người dõi bóng em đi,
Sườn non đá dựng còn ghi đến giờ.
Từ trao chiếc nón đề thơ,
Tay che nắng sớm mưa trưa một mình.
Nhớ khi chén rượu trường đình,
Bờ thu thưa lá liễu xanh gieo hồ.
Thuơœ yêu khua trống dựng cờ,
Sông sâu sóng vỗ đôi bờ nhớ nhau.
Nghe người hoạn nạn em đau,
Mấy năm lao lý xanh xao dáng gầy.
Vóc xưa giờ đã hao mòn,
Ngang trời tung kiếm thoáng còn hào hoa.
Em từ thoát cuộc phong ba,
Đuổi theo aœo aœnh tình già nghĩa non.
Đinh ninh mộng ước vuông tròn,
Ngờ đâu bèo nước vẫn còn long đong.
Thơ này ghi vội mấy dòng,
Gơœi người lần cuối đừng buồn em nha!

Vân Lưu

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Bạn cứ thử tưởng tượng đi: Tác giả qua Mỹ lúc mới 11 tuổi, đã lớn lên và thành đạt trong ngành y khoa ở quê người, nhưng có lẽ vì ‘đam mê thơ văn từ nhỏ’ như tác giả tâm tình, nên năm 1986 cũng đã xuất bản tập thơ ’Khi Bóng Chiều Rơi’, và bây giờ là một Tuyển Tập Truyện Ngắn & Thơ đầy tính tự sự và cảm xúc bằng ngôn ngữ của lời ca dao Mẹ.
The Guardian trong này 21/10 đã đưa ra những hình ảnh đáng buồn cho quân đội Mỹ tại bắc Syria. Họ đã phải rút quân trong sự la ó phản đối, và người dân còn ném thức ăn vào đoàn quân xa khoảng 100 chiếc của Hoa Kỳ.
Thời gian gần đây, “văn hóa đọc” dường như đã trở thành một mỹ từ thường xuyên được nhắc đến với nhiều bài viết rất tha thiết, rất nhiệt tình cổ xúy chuyện đọc sách giấy, nhất là đối với thế hệ trẻ hiện nay.
WESTMMISTER (VB) – Nhà văn Nhã Ca, chủ nhiệm sáng lập của nhật báo Việt Báo đã được đại gia đình Việt Báo và bạn hữu xa gần chúc mừng đại thọ 80 và tái bản phát hành Nhã Ca Hồi Ký và truyện dài Phượng Hoàng trong đêm Thơ Nhạc và Bạn Hữu rộn ràng tiếng cười và đầy ắp tình thân tại hội trường Việt Báo
Dưới cái nhìn của nhà nước Bắc Kinh, Hồng Kông kể như món đồ nằm sẵn trong túi, dù có biểu tình cỡ nào cũng khó tách rời.
Khoảng giữa tháng 10/2019, Samsung Display công bố kế hoạch đầu tư hơn 11 tỷ USD (13,100 tỷ won) vào hoạt động nghiên cứu phát triển và sản xuất tấm nền QD-OLED dành cho TV.
SEOUL - Đối thoại quốc phòng hàng năm giữa Trungh Cộng và Nam Hàn sắp tái tục sau 5 năm gián đoạn.
TAIPEI - Vào ngày 20/10, Đảo quốc Taiwan tuyên bố không chấp nhận kẻ giết người Chang Tong-kai nộp mình tại Đài Loan, và khẳng định thẩm quyền Hong Kong phải giải quyết mọi thủ tục pháp lý cần thiết trước khi.
BEIJING - Phát biểu tại hội thảo an ninh hàng năm gọi là Xiangshan Forum ngày 20/10, bộ trưởng quốc phòng Wei Fenghe đả kích Hoa Kỳ kích động cách mạng màu tại các nước bằng chiến lược tầm xa, để gây ảnh hưởng nội bộ các nước này, trong đó có Trung Cộng.
Thủ  Tướng Do Thái Benjamin Netanyahu hôm Thứ Hai tuyên bố rằng ông không có thể thành lập chính quyền Do Thái mới, và rằng ông đang trả lại nhiệm vụ thành lập liên minh cho Tổng Thống euven Rivlin, đắp đường cho ứng viên khác để cố tắng thành lập chính quyền là lần đầu tiên trong hơn một thập niên.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.