Hôm nay,  

Thuyết Bất Đắc

27/01/200000:00:00(Xem: 13933)
Thuyết bất đắc là Nói không được. Nếu vậy sao không dùng chữ nôm cho xong mà dùng chữ Hán làm chi để người đọc mất công tìm hiểu" Tôi xin lỗi tựa đề có vẻ lập dị, tôi chỉ muốn đùa chút chơi cho vui, mặc dù nếu sau đây bài này có vẻ như một vũ điệu trên nắp hòm người chết, đó cũng chỉ là trường hợp cá biệt. Tôi cũng không có ý định đưa quý vị đến một truyện chưởng của Kim Dung trong đó có một anh chàng tên Thuyết Bất Đắc, chuyện của tôi là chuyện thời sự chớ không phải chuyện tưởng tượng Phong Thần.

Tôi muốn nói đến những người nói không được. Tôi không nói về những người tật nguyền, tôi cũng không có mặc cảm để nói đến những người “câm tại chỗ” như mấy anh nhà báo bị cộng sản bắt nhốt để khóa cái mồm lại không cho nói. Những loại nói không được đó còn may, vì nói không được mà vẫn nghĩ được là còn sống, như câu nói bất hủ của Descartes tiên sinh: “Ta nghĩ, ta còn”. Chỉ có người chết mới nói không được. Chết là cách nói không được chắc ăn nhất. Ông Thuyết Bất Đắc của tôi là Zeljko Razanovic, hỗn danh Arkan, một hung thần ác sát hắc ám gấp ngàn lần tên đồ tể Ta Mok của Khmer đỏ. Arkan là chủ tướng của một bọn dân quân “Bạo Hổ” (Tigers) khét tiếng ở vùng Ba Nhĩ Cán. Năm 1997, tòa án tội phạm chiến tranh của LHQ đã bí mật kết tội Arkan về những vụ tàn sát chủng tộc trong cuộc chiến Bosnia. Hồi đầu năm ngoái khi NATO oanh tạc Nam Tư để buộc quân Serb rút khỏi Kosovo, bọn “Bạo Hổ” của Arkan đã phạm không biết bao nhiêu tội ác sát nhân, hãm hiếp và ép buộc gốc dân Albania phải bỏ nhà cửa ruộng vườn đi khỏi Kosovo. Arkan là người hùng của dân Serb, cánh tay mặt của Tổng Thống Nam Tư Slobodan Milosevic gốc Serb. Ngày 15 tháng 1 đầu năm 2000 hung thần Arkan đã bị bắn chết một cách hết sức tàn bạo bằng 38 phát đạn tiểu liên ở Khách sạn Intercontinental thủ đô Nam Tư và cũng là thủ đô của người Serb. Hai vệ sĩ của hắn cũng chết, nhiều người khác bị thương. Vụ ám sát thật táo bạo và bí mật, các hung thủ đã biến mất rất mau lẹ. Tại sao có thể xẩy ra một chuyện như vậy giữa một nơi được canh phòng nghiêm ngặt nhất để bảo vệ Milosevic và những thủ hạ chân tay của ông ta" Bí mật thật, nhưng cũng không khó hiểu lắm.

Sau cuộc chiến Kosovo, bà Louise Arbour, lúc đó còn là Công tố trưởng của tòa án LHQ ở The Hague, đã kết tội Milosevic và có một niêm thư kín kết tội Razanovic tức Arkan. Milosevic đã không chịu ra tòa, còn Arkan nhiều lần lên tiếng chối cãi những tội ác giết hại người gốc Albania ở Kosovo. Hắn đã mở nhiều cuộc họp báo với các ký giả ngoại quốc để luôn mồm chối cãi tội của hắn và cả tội của Milosevic. Arkan nói: “Chúng tôi là những con người bình thường. Riêng tôi có đến 9 đứa con. Tôi có một người vợ đẹp - bởi thế chúng tôi không hãm hiếp, chúng tôi không giết, không tra tấn bất cứ ai”.

Trong 78 ngày oanh tạc Nam Tư, khi phi cơ NATO ném bom cả vào khách sạn Jugoslavia, người ta cho rằng cá nhân Arkan cũng là một mục tiêu của bom đạn NATO, vì hắn làm chủ một sòng bạc trong khách sạn này và có thể một trong những bản doanh di động của hắn cũng đặt ở đây. Hồi tháng 6 năm 1999, nhà cầm quyền Bỉ cho biết Arkan hình như tính đến việc tự đến nộp mình ở tòa án tội phạm chiến tranh để mong được nhẹ tội qua việc khai báo thành thật vì hắn là người rất giầu. Cảnh sát quốc tế Interpol biết rõ hơn hết chuyện này vì đã có lệnh truy nã Arkan sau khi khám phá hắn có liên hệ đến một loạt những vụ đánh cướp ngân hàng và cướp tù vượt ngục trên khắp miền Tây Âu trong hai thập niên 70 và 80. Arkan trở nên một trong những người giầu nhất ở Nam Tư nhờ chợ đen và đầu cơ trong cuộc chiến.

Arkan làm chủ lối 6 công ty doanh nghiệp có đăng ký đàng hoàng, kể cả một hãng bán bánh mì và kinh doanh xuất nhập cảng. Hắn cũng là chủ nhân hội bóng đá Obilic, lấy tên một người anh hùng của dân Serb đã chiến đấu chống quân Thổ ở Kosovo năm 1389. Còn đội bán quân sự “Bạo Hổ” gồm những kẻ nào" Lính của Arkan trung thành nhất là bọn đầu trộm đuôi cướp, và cả những kẻ ngồi trong nhà tù, nơi đây những tên tội phạm bị án nặng như sát nhân và hãm hiếp thường được thả tự do để chúng có thể trở thành quân “Bạo Hổ” trung kiên của chủ tướng Arkan.

Những kẻ làm giầu bằng con đường tắt hắc ám như vậy đều là những kẻ trung thành với tiền bạc hơn trung thành với tình bạn. Đây là chân lý của cuộc đời bạc bẽo này, ai cũng biết. Tổng Thống Nam Tư Milosevic chắc cũng chẳng lạ gì. Tình bạn, tình chủ tướng giữa Milosevic và Arkan gắn bó đến độ nào" Sau vụ Kosovo, trong đám thân cận nhất của Milosevic đã có chuyện lủng củng. Khi có tin đồn đại ở Belgrade cho rằng rất có thể Arkan sẽ nhận lời ra làm chứng trước tòa án tội phạm chiến tranh, mặc dù Arkan đã lên tiếng cải chính, nhưng các bạn thân tiết lộ Arkan đã lo ngại cho sự an toàn của hắn. Vai trò trưởng đoàn “Bạo Hổ” và mối quan hệ chặt chẽ với các ban an ninh mật vụ Nam Tư chuyên lãnh những sứ mạng thủ tiêu những người Nam Tư lưu vong ở Tây Âu bị coi là kẻ thù của chính quyền Belgrade, Arkan có thể đã biết rõ Milosevic dính líu đến mức nào vào các tội ác đang bị LHQ điều tra. Vậy ai là kẻ muốn Arkan nói không được"

Sát nhân diệt khẩu. Chỉ có một đồng minh trung thành nhất không chịu hé răng là khi nó đã biến thành một thây ma. Đây cũng là một bài học cho những kẻ a tòng với tội phạm như tham nhũng, buôn lậu và ma túy. Tương lai hậu vận của chúng rút cuộc là Nói Không Được.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Bạn cứ thử tưởng tượng đi: Tác giả qua Mỹ lúc mới 11 tuổi, đã lớn lên và thành đạt trong ngành y khoa ở quê người, nhưng có lẽ vì ‘đam mê thơ văn từ nhỏ’ như tác giả tâm tình, nên năm 1986 cũng đã xuất bản tập thơ ’Khi Bóng Chiều Rơi’, và bây giờ là một Tuyển Tập Truyện Ngắn & Thơ đầy tính tự sự và cảm xúc bằng ngôn ngữ của lời ca dao Mẹ.
The Guardian trong này 21/10 đã đưa ra những hình ảnh đáng buồn cho quân đội Mỹ tại bắc Syria. Họ đã phải rút quân trong sự la ó phản đối, và người dân còn ném thức ăn vào đoàn quân xa khoảng 100 chiếc của Hoa Kỳ.
Thời gian gần đây, “văn hóa đọc” dường như đã trở thành một mỹ từ thường xuyên được nhắc đến với nhiều bài viết rất tha thiết, rất nhiệt tình cổ xúy chuyện đọc sách giấy, nhất là đối với thế hệ trẻ hiện nay.
WESTMMISTER (VB) – Nhà văn Nhã Ca, chủ nhiệm sáng lập của nhật báo Việt Báo đã được đại gia đình Việt Báo và bạn hữu xa gần chúc mừng đại thọ 80 và tái bản phát hành Nhã Ca Hồi Ký và truyện dài Phượng Hoàng trong đêm Thơ Nhạc và Bạn Hữu rộn ràng tiếng cười và đầy ắp tình thân tại hội trường Việt Báo
Dưới cái nhìn của nhà nước Bắc Kinh, Hồng Kông kể như món đồ nằm sẵn trong túi, dù có biểu tình cỡ nào cũng khó tách rời.
Khoảng giữa tháng 10/2019, Samsung Display công bố kế hoạch đầu tư hơn 11 tỷ USD (13,100 tỷ won) vào hoạt động nghiên cứu phát triển và sản xuất tấm nền QD-OLED dành cho TV.
SEOUL - Đối thoại quốc phòng hàng năm giữa Trungh Cộng và Nam Hàn sắp tái tục sau 5 năm gián đoạn.
TAIPEI - Vào ngày 20/10, Đảo quốc Taiwan tuyên bố không chấp nhận kẻ giết người Chang Tong-kai nộp mình tại Đài Loan, và khẳng định thẩm quyền Hong Kong phải giải quyết mọi thủ tục pháp lý cần thiết trước khi.
BEIJING - Phát biểu tại hội thảo an ninh hàng năm gọi là Xiangshan Forum ngày 20/10, bộ trưởng quốc phòng Wei Fenghe đả kích Hoa Kỳ kích động cách mạng màu tại các nước bằng chiến lược tầm xa, để gây ảnh hưởng nội bộ các nước này, trong đó có Trung Cộng.
Thủ  Tướng Do Thái Benjamin Netanyahu hôm Thứ Hai tuyên bố rằng ông không có thể thành lập chính quyền Do Thái mới, và rằng ông đang trả lại nhiệm vụ thành lập liên minh cho Tổng Thống euven Rivlin, đắp đường cho ứng viên khác để cố tắng thành lập chính quyền là lần đầu tiên trong hơn một thập niên.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.