Hôm nay,  

Kashmir: Vùng Đất Nổ

29/12/200100:00:00(Xem: 4515)
Sau cuộc chiến tranh lạnh, thế giới thở dài nhẹ nhõm vì đã hết cơn ác mộng đại chiến nguyên tử. Sự thật cũng không ai biết chắc lúc nào cơn ác mộng này có thể trở lại, nhưng bây giờ có một điểm người ta biết chắc. Nếu có chiến tranh nguyên tử, nó sẽ xẩy ra giữa hai nước Ấn Độ và Hồi Quốc. Nguyên nhân là một sự ngang trái của lịch sử. Và lịch sử là gì nếu không phải là những biến cố do chính con người đã tạo ra.

Kashmir là một lãnh thổ nằm giáp biên giới phía Bắc của Ấn Độ, và một cạnh nằm giáp biên giới phía Đông của Hồi Quốc. Từ ngày hai nước Ấn-Hồi trở thành độc lập năm 1947, đây là vùng đất tranh chấp liên tục giữa hai nước. Hiện nay phần lớn lãnh thổ này được chia làm hai phần, phần phía Bắc do Hồi Quốc kiểm soát và phần phía Nam do Ấn Độ kiểm soát. Người ta vẫn cho rằng Kashmir chia hai, nhưng sự thật một phần lãnh thổ này còn do Trung Quốc chiếm đóng, tuy nhỏ hơn và cũng không thấy nói đến tranh chấp với Trung Quốc, nhưng phần đất lớn nhất do Trung Quốc chiếm là lấn vào phần do Ấn Độ kiểm soát và chiến tranh biên giới Trung Quốc-Ấn Độ đã xẩy ra năm 1962. Trung Quốc không dính líu đến cuộc tranh chấp Ấn-Hồi, nhưng lại là một nguyên nhân cơ bản làm nẩy ra những quả bom nguyên tử ở vùng đất Nam Á.

Trước năm 1947, toàn thể bán đảo Ấn Độ và vùng phụ cận có tên gọi chung là Ấn thuộc Anh, gồm cả đất ngày nay là Hồi Quốc. Trong thời Thế chiến II các nhân sĩ gốc Ấn Độ, đứng đầu là Mahatma Ghandi đã nổi lên tranh đấu bất bạo động để đòi độc lập. Nước Anh lúc đó đang lâm chiến cả hai mặt Âu và Á, nên đã phải nhân nhượng, hứa sẽ cho Ấn Độ độc lập sau đại chiến. Trong khi đó một luật sư người Hồi giáo ở Bombay tên là Mohammed Ali Jinnah đã lập ra phong trào Hồi giáo cũng tranh đấu cho nền độc lập quốc gia. Từ bao thế kỷ qua, người Hồi giáo và người Ấn giáo đã chung sống với nhau trên bán đảo Ấn Độ. Vào thế kỷ 16, các đoàn quân Hồi giáo rất mạnh đã chiếm được bán đảo Ấn Độ và lập ra đế quốc Mogul, đặt thủ đô ở Delhi (nơi bây giờ đã cải tên thành New Dehli tức Tân Đê-li). Từ đó Hồi giáo phát triển mạnh ở Ấn và hai tôn giáo Ấn-Hồi vẫn chung sống với nhau, đế quốc Mogul cai trị cho đến đầu thế kỷ 18 thì suy tàn. Khi người Anh đến chiếm bán đảo này làm thuộc địa, Ấn giáo có đông tín đồ hơn, bắt đầu lấn lướt.

Trong Thế chiến II, các lãnh tụ đảng Quốc đại dưới sự lãnh đạo của Gandhi chống lại sự cai trị của người Anh nên không sốt sắng lắm trong việc ủng hộ Anh trong nỗ lực chiến tranh. Trái lại phong trào Muslim của ông Jinnah lại tận tình giúp đỡ. Vì thế khi Anh trao trả độc lập cho các sắc dân ở bán đảo Ân Độ, Jinnah đã đòi được sự chia cắt lãnh thổ thành hai nước theo tôn giáo. Nơi nào có nhiều người theo Ấn giáo thì lập thành nước Ấn Độ và nơi nào có tín đồ Hồi giáo thì gọi là Hồi Quốc. Sự xích mích giữa các nhà lãnh đạo đảng Quốc đại theo Ấn giáo và các nhà lãnh đạo Hồi Quốc bắt đầu từ đó. Vì hai sắc dân tôn giáo Ấn-Hồi sống xôi đậu với nhau nên sự chia cắt lãnh thổ rất khó khăn. Hồi Quốc lúc đầu có hai mảnh rời, một phần phía Tây gọi là Tây Hồi, phần phía Đông là Đông Hồi, hai mảnh cách biệt vì lãnh thố nước Ấn Độ chắn ngang khúc giữa. Riêng sự phân chia lãnh thổ Kashmir đã biến thành một cuộc xung đột võ trang ngay từ lúc đó. Sau khi Ấn Dộ giúp Đông Hồi tách rời Tây Hồi để thành một nước độc lập gọi là Bangladesh, sự thù nghịch Ấn-Hồi càng thêm sâu đậm. Đến nay hai bên đã giao chiến với nhau 2 lần vào năm 1965 và 1971, đó là chưa kể các vụ đấu với nhau lẻ tẻ bằng đại bác thường xuyên xẩy ra trên đường ranh giới Kashmir.

Năm 1964, Trung Quốc thành công trong một vụ nổ thí nghiệm nguyên tử và từ đó sản xuất vũ khí hạt nhân. Ấn Độ nhìn thấy đây là một mối hăm dọa trực tiếp nên cũng nỗ lực chế tạo bom nguyên tử. Năm 1974, Ấn Độ cho nổ được một quả bom nguyên tử đầu tiên. Đây chỉ là một quả bom dưới dạng thô sơ, nhưng toàn dân Ấn hân hoan, trong khi dân Hồi kinh hoàng. Hồi Quốc nhỏ hơn, ít dân và nghèo hơn Ấn Độ, lại có nội biến liên miên, nỗ lực trang bị vũ khí hạt nhân không thể thành công nếu không có sự giúp đỡ của Trung Quốc, người thù của Ấn Độ. Vào khoảng đầu thập niên 80, Hồi đã bắt đầu sản xuất bom nguyên tử, và đến nay ước lượng có từ 20 đến 40 bom. Ấn Độ vẫn trội hơn vì đến nay có khoảng từ 55 đến 110 bom. Tháng 5 năm 1998, Ấn Độ thử 5 quả bom hạt nhân vùng sa mạc Tây Bắc Ấn. Ba tuần sau Hồi Quốc trả lời bằng vụ thử liên tiếp 6 quả bom hạt nhân ở Tây Nam Hồi. Vụ chạy đua lên gân nguyên tử này không khác gì vụ chạy đua vũ trang giữa Mỹ và Liên Sô thời chiến tranh lạnh. Nhưng hai siêu cường năm xưa cách xa nhau bằng một đại dương lớn, còn Ấn-Hồi ngày nay ở liền bên nhau, chỉ có đường ranh giới trên bộ ngăn đôi.

Chính trong tình trạng đó, người ta phải tự hỏi nếu có chiến tranh nguyên tử, hai bên sẽ đánh cách nào" Cả hai bên đều có hỏa tiễn tầm trung và tầm xa mang đầu đạn hạt nhân. Đầu đạn nguyên tử ngày nay có sức nổ khủng khiếp, không thể nhắm vào những mục tiêu gần ở ngay mặt trận trên đường biên giới, vì như vậy nếu quân thù chết, quân bạn cũng chết. Người ta chỉ có thể nhắm vào những mục tiêu ở xa. Ở đâu vậy" Không lẽ đem những quả bom nguyên tử quý giá nện xuống miền thôn quê hay rừng núi" Chỉ có một nơi xứng đáng để lãnh một đòn chí tử là thủ đô. Vì thế chiến lược hạt nhân thích hợp nhất là "tiên hạ thủ vi cường', nghĩa là đánh phủ đầu. Thế nhưng nếu Ấn bắn phi đạn hạt nhân vào Islamabad, Hồi không biết bắn phi đạn hạt nhân vào New Delhi hay sao" Đó là cảnh "đôi ta cùng chết" vậy. Tôi không nghĩ các nhà lãnh đạo hai bên lại có thể cuồng tín đến độ đánh bom tự sát bằng nguyên tử.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hoan hỷ chào nhau cầu xưa quá bước Dặm đường im kẽ tóc với chân tơ Tan hợp cười òa. Kia vòm mây trắng Và bắt đầu. Và chấm hết. Sau xưa… . 4.2021 (Gửi hương linh bạn hiền Nguyễn Lương Vỵ, lễ 49 ngày)
Trong mọi hoàn cảnh Anh vẫn không ngừng hoạt động, Anh vẫn cứ đứng ở ngoài nắng - chữ của Mai Thảo. Với tôi, Nhật Tiến - Én Nhanh Nhẹn RS, vẫn cứ mãi là một Tráng Sinh Lên Đường
Lời dịch giả: Đây là bức tâm thư của cựu tổng thống George W. Bush gởi người dân Mỹ trong lúc cả nước đang sôi sục sau cái chết của George Floyd.
NYC với mình như căn nhà thứ hai, thế mà đã hơn một năm rồi mới lên lại. Thường thì hay lên mùa Giáng Sinh, hay Tháng Hai mùa đông để coi tuyết ở Central Park, và tháng Mười Một để coi lá vàng. Lần nầy chỉ mới tháng ba, nhưng có lý do
Xúc động với kỷ niệm. Thơ và nhạc đã nâng cảm xúc về những cái đẹp mong manh trong đời... Đêm Nhạc Người Về Như Bụi, và buổi ra mắt Tuyển Tập 39 Văn Nghệ Sĩ Tưởng Nhớ Du Tử Lê đã hoàn mãn hôm Thứ Ba 14/1/2019.
chiều rớt/xanh/ lưỡi dao, tôi khứng! chờ ... mưa tới. Hai câu cuối trong bài “chiều rớt/xanh/lưỡi dao” anh viết cuối tháng 9/2019 như một lời giã biệt. Và, cơn mưa chiều 7.10.2019 đã tới, anh thay áo mới chân bước thảnh thơi trở về quê cũ. Xin từ biệt anh: Du Tử Lê!
trong nhiều năm qua, lượng khách quốc tế đến Việt Nam tăng trưởng ở mức hai con số, nhưng tỷ lệ quay trở lại thấp (chỉ từ 10% đến 40%) . Chi tiêu của khách du lịch quốc tế tại Việt Nam không cao
Theo bảng xếp hạng chỉ số cảm nhận tham nhũng của Tổ Chức Minh Bạch Quốc Tế năm 2018, Việt Nam đứng hạng 117/ 180 với mức điểm 33/100. Bao giờ mà chế độ hiện hành vẫn còn tồn tại thì “nạn nhũng nhiễu lạm thu” sẽ vẫn còn được bao che và dung dưỡng khắp nơi, chứ chả riêng chi ở Bộ Ngoại Giao
Chính phủ Hoa Kỳ đã hứa tài trợ 300 triệu đô la để làm sạch môi trường bị nhiễm chất độc da cam của phi trường Biên Hòa và hôm 5 tháng 12 là bắt đầu thực hiện việc tẩy rừa tại khu vực này, theo bản tin hôm 6 tháng 12 của báo Tuổi Trẻ Online cho biết như sau.
Hơn 1.000 người có thể đã bị giết bởi lực lượng an ninh ở Iran trong các cuộc biểu tình gần đây, theo một quan chức cấp cao của bộ ngoại giao cho biết hôm Thứ Năm


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.