Hôm nay,  

Thơ Thơ

12/08/200200:00:00(Xem: 7124)
Viết Cho Người Bạn Treœ

Tuổi đời em
trùng tên thiên niên kyœ
Dòng thời gian
Đang ôm trọn buổi xuân nồng
Những ngọc ngà say đắm
gót chân son
Cho rộn rã
Cho hân hoan
niềm hy vọng

Hãy mơœ rộng
những trái tim son treœ
Hãy cùng nhau
xiết chặt những bàn tay
Hãy chung lưng
chung sức góp đôi vai
Xây dựng lại
một giang sơn đã mất

Nhớ không em
mình Việt Nam mất đất
Đời lưu vong
sao quá đỗi nhục nhằn
Quê hương mình
dân tộc mãi lầm than
không thể sống
trong gông cùm Cộng saœn

Vân Lam

*

Cũng Bơœi Tại Tôi

Cũng bơœi tại tôi quá dịu hiền
Nên ngày xưa gia đình ép duyên
Lấy người chồng giàu sang phú quý
Cưœa rộng nhà cao ruœng rỉnh tiền!

Chao ôi thiên hạ nơœ mặt mày
Làm mai trúng chỗ lại mát tay
Một bước lên xe đời chẳng phí
Chẳng mối nào hơn cái mối này!

Thế rồi ngày tháng cứ dần trôi
Buồn vui đau khổ chẳng hé môi
Caœm giác cô đơn buồn hiu quạnh
Man mác phuœ kín tâm hồn tôi!

Lỡ lấy chồng rồi biết làm sao"
Hạnh phúc với nhau giây phút nào"
Mà hay nóng naœy hay giận dỗi,
Để rồi con tim khóc nghẹn ngào!

Chia ly ắt hẳn phaœi nổi trôi
Phận đàn bà vất vaœ đơn côi
Nuôi con thơ một mình mòn moœi
Số kiếp này cũng bơœi tại tôi!

Trần Hoàng Mai

*

Đại Lễ Vu Lan Sắp Đến Rồi

Chạnh nhớ song thân đã chẳng còn
Xuất động lòng con hai hàng lệ
Chaœy dài trên má... thấm lòng son.
Nhìn thu hiu hắt “Ngày báo hiếu”
Thấm giọt sầu thương nơi đất khách
Báo hiếu song thân về cõi lành
Bát nhã thuyền từ về cõi Phật
Mẹ, cha, thân thuộc được thân nhàn
Tiếng kệ lời kinh vang vọng mãi
Lệ con ngừng rơi: cầu mẹ cha
Bâng khuâng caœm xuất tiếng kinh cầu
Soi sáng muôn đời gương hiếu nghĩa.

Thanh Tương

*

Buông Thân

Buông thân, bóng đổ dị thường
Nắm xương tầm gưœi về phương trời cùi
Đọt nhô đâm nhánh ngậm ngùi
Xác thân khắc khoaœi, tới lui đường cùng
Thơ càn, gieo tứ lung tung
Áng thơ lục bát trùng phùng Nguyễn Du
Trót neo chân sóng thần phù
Thơ càng ngát ý, trượng phu phật lòng
Đôi bờ, bến hóa thành sông
Trăm con nước rút thành vùng sương lam
Ối a, thần sắc võ vàng
Buông thân ẩn tích, chẳng màng lợi danh
Lộn vòng ngũ sắc, vàng hanh
Ẩn cư trong giấc mộng lành nguœ say
Trơœ bàn tay, ngaœ bàn tay
Thấy đường sinh mệnh nối dây đoạn trường
Bầu trời còn ánh thê lương
Xá chi thân thế còn nương xứ người
Ẩn cư, góc đứng, xó ngồi
Chốn tịnh tâm mơœ nụ cười bao dung
Đường xưa chấp cánh tương phùng
Dòng thơ giữa lộ lá vùng biển hoa...

Phạm Quang Ngọc

*

Suốt Đời Tìm...
Riêng tặng Mỹ Linh, T.T.Đ.Mai

Tìm em như thể tìm chim,
Chim bay bể Bắc, anh tìm bể Đông.
Dẫu không chung một chữ Đồng,
Suốt đời anh vẫn quyết lòng tìm em.

Tìm Dịu Mát giữa trưa hè cháy boœng,
Tìm Niềm Vui trong tuyệt vọng khổ đau.
Tìm Bình Yên trong náo nhiệt ồn ào,
Tìm Nụ Cười khi lệ trào khóe mắt.
Tìm Tự Do trong vòng vây xiết chặt,
Tìm Dịu Êm trong dằn vặt đau thương.
Tìm Hăng Say trong mệt moœi chán chường.
Tìm Ánh Sáng trong đêm trường trăn trơœ.
Tìm Câu Ca trong âm thầm nức nơœ.
Tìm Tình Yêu trong tan vỡ đơn côi.
Tìm Thuœy Chung khi em đã đi rồi.
Tim roœ máu, suốt đời tìm... tìm mãi...

Khánh Chinh

*

Ấn Tượng

Em như ngọn sóng ba đào,
Thuyền anh, anh vẫn đi vào đại dương.
Em làm bão tuyết mù sương,
Quất lên da thịt, vết thương hồng trần.
Em! Cơn dằn vặt lạnh lùng,
Anh đi tìm ánh lưœa hồng đêm thu,
Em làm thạch thất hoang vu,
Cho anh tội phạm ngồi tù chung thân...

T.T.Đ.Mai

*

Nhoœ

Chỉ có bài thơ viết chẳng xong
Để rồi em trách: cứ lòng vòng...
Anh về viết dứt dòng thơ cuối
Đoạn cuối bài thơ: Nhoœ theo chồng


Ừ, anh biết em buồn như lá đổ
Anh, mùa thu nghe lá trút mưa vàng.

Nguyễn Thanh Minh

*

Anh Nhớ Mãi

Anh nhớ mãi mùi thơm tóc em
Lúc xa xôi đã thấy khát thèm
Bây giờ ước được gần nhau nhỉ
Để lại cùng nhau mộng ấm êm.

Anh nhớ mãi hình dáng em ngoan
Đẹp làm sao những lúc điểm trang
Em cười để lộ hàm răng ngọc
Xui khiến anh mơ chuyện thiếp chàng.

Anh nhớ mãi những lời thương yêu
Em ngọt ngào tha thiết bao nhiêu
Là anh sung sướng anh ngây dại
Hạnh phúc cho nên dệt mộng nhiều.

Anh nhớ mãi đôi mắt lặng nhìn
Đôi mắt làm anh chết con tim
Lúc hiền đôi mắt em dìu dịu
Gưœi gắm trong anh vạn nỗi niềm.

Anh nhớ mãi hình dáng thon gầy
Làm cho anh mơ mộng đắm say
Em đi tha thướt như hoàng hậu
Nếu là vua anh sẽ nắm tay.

Anh nhớ mãi những lúc em cười
Nhớ làm sao đôi môi đoœ tươi
Miệng em xinh lắm thơm tho lắm
Đuœ khiến lòng anh chết lặng người.

Anh nhớ mãi đôi má hồng hồng
Đẹp làm sao một tối mưa đông
Ngước lên trông thấy mình thơ dại
Anh thấy anh se lại cõi lòng.

Anh nhớ con người em - triết gia
Giaœng anh nghe tình tứ thiết tha:
-Chớ nên quên những lời em dặn
Chăm lo cho em nữa, nữa mà.

Anh nhớ những lúc em giận hờn
Khôn hồn kiếm cách để van lơn
Em hay thua cuộc lời năn nỉ
Biết thế thành ra anh vẫn hơn.

Anh nhớ dáng em nguœ dịu hiền
Ngước nhìn thoáng hiện một nàng tiên
Uớc gì anh được hôn lên má
Đôi má em xinh tựa chữ điền.

Anh nhớ em hoài, nhớ, nhớ luôn
Vào ra ngơ ngẩn dạn anh buồn
Chỉ biết vui mừng khi gặp lại
Anh nhớ mà em có nhớ thương"

Phạm Tình Thơ

*

Mưa Trời Se Lạnh


Trời Quê

Vợ chưng tô mắm đã ghê
Nghe mùi nhớ caœ trời quê hương buồn
Mưa dầm úng đất mưa tuôn
Nhớ rau, nhớ coœ mà thương mẹ hiền.

Chị Tôi

Nghe mưa rớt hột sân sau
Sương mờ bao phuœ hàng cau sau nhà
Chị tôi, nước mắt nhạt nhòa
Má ơi chị đã đắm đò bên sông.

Em Xưa

Trời mưa em bước qua cầu
Tay che nón lá giọt sầu xa nhau
Giọt mưa bong bóng trắng phau
Đôi ta hai đưá cùng đau một lần.

Bạn Bè

Hành quân những tháng trời mưa
Run như cày sấy mà lua cơm phần
Bạn giờ còn mấy đứa thân
Một đời lỡ vận cõi trần ai hay"

Khách Lạ

Mùa đông dẫn bạn đi chơi
Cháo khuya một chập tối trời xi nê
Nưœa đêm ngoài phố cũng phê
Gió trời se lạnh bạn mê Melbourne.

Mua Vui

South Bank sương lạnh mùa đông
Phố chiều ta lạc giữa dòng người qua
Bạn ta dễ dãi khề khà
Thưœ vào kéo máy kiếm quà chút coi.

Vĩnh Hòa Hiệp

*

Thương Về Xứ Lạng

Đồng Đăng có phố Kỳ Lừa
Có nàng Tô Thị, có chùa Tam Thanh
Ai lên xứ Lạng cùng anh
Bõ công bác mẹ sinh thành ra em
Tay cầm bầu rượu nắm nêm
Maœi vui quên hết lời em dặn dò
Gánh vàng đi đổ sông Ngô
Đêm nằm tơ tươœng đi mò sông Tương.
(Ca dao)


Có ai về xứ Lạng
Cho tôi nhắn đôi lời
Đường dài ngăn cách trơœ
Vẫn vời trông xa xôi
Có ai về quê tôi
Để nghe chuyện nàng Tô Thị
Năm nào
Đứng ôm con trông chồng
Lệ tuôn ngập phố Đồng Đăng
Và mỗi lần gió Thái Nguyên thổi
Rừng âm u xào xạc nhớ Cai Kinh

Có ai qua chùa Tam Thanh
Bốn mùa rêu phuœ mấy lần tang thương
Binh đao tràn ngập phố phường
Bằng giang lịm chết không buồn trôi đi
Nam Quan từ thuơœ chia ly
Neœo buồn hiu hắt
Kinh kỳ còn đâu
Xứ Lạng ơi
Vạn cổ sầu
Chim di gẫy cánh về đâu đêm này
Bên kia đất giặc cờ bay
Âm hồn thuơœ ấy đã thay chiến hào
Nam Quan giờ đã nghẹn ngào
Ngàn thu còn một nỗi đau chia lìa
Xứ lạng ơi
Hãy khóc đi
Cho dù vạn kiếp
Tôi về quê tôi
Về đi, còn một nưœa đời
Nưœa kia tôi đã chôn vùi...
sông sâu!
Rừng xanh, xanh ngắt một mầu
Thác ngàn tôi sẽ u sầu hằng đêm
Trăng treo lơ lưœng bên thềm
Soi đường thiên lý trên miền hoang sơ
“Đồng Đăng có phố Kỳ Lừa”
Tiếng ru nào vẫn ù ơ một mình
“Tiếc công bác mẹ sinh thành”

Ai về xứ Lạng tội tình nước non
Bây giờ xứ Lạng ngậm hờn
Bây giờ giặc đã xóa mòn biên cương
Ngồi đây ngùi nhớ cố hương
Ngồi đây vẫn tươœng sông Thương nghìn trùng
Đôi giòng nước chaœy đục trong
Quê tôi đó
Một giòng sông Kỳ Cùng
Ai về quẩy gánh tình chung
Bên trời tôi vẫn một lòng...
Lạng Sơn!

Phan Tuấn Sơn

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hoan hỷ chào nhau cầu xưa quá bước Dặm đường im kẽ tóc với chân tơ Tan hợp cười òa. Kia vòm mây trắng Và bắt đầu. Và chấm hết. Sau xưa… . 4.2021 (Gửi hương linh bạn hiền Nguyễn Lương Vỵ, lễ 49 ngày)
Trong mọi hoàn cảnh Anh vẫn không ngừng hoạt động, Anh vẫn cứ đứng ở ngoài nắng - chữ của Mai Thảo. Với tôi, Nhật Tiến - Én Nhanh Nhẹn RS, vẫn cứ mãi là một Tráng Sinh Lên Đường
Lời dịch giả: Đây là bức tâm thư của cựu tổng thống George W. Bush gởi người dân Mỹ trong lúc cả nước đang sôi sục sau cái chết của George Floyd.
NYC với mình như căn nhà thứ hai, thế mà đã hơn một năm rồi mới lên lại. Thường thì hay lên mùa Giáng Sinh, hay Tháng Hai mùa đông để coi tuyết ở Central Park, và tháng Mười Một để coi lá vàng. Lần nầy chỉ mới tháng ba, nhưng có lý do
Xúc động với kỷ niệm. Thơ và nhạc đã nâng cảm xúc về những cái đẹp mong manh trong đời... Đêm Nhạc Người Về Như Bụi, và buổi ra mắt Tuyển Tập 39 Văn Nghệ Sĩ Tưởng Nhớ Du Tử Lê đã hoàn mãn hôm Thứ Ba 14/1/2019.
chiều rớt/xanh/ lưỡi dao, tôi khứng! chờ ... mưa tới. Hai câu cuối trong bài “chiều rớt/xanh/lưỡi dao” anh viết cuối tháng 9/2019 như một lời giã biệt. Và, cơn mưa chiều 7.10.2019 đã tới, anh thay áo mới chân bước thảnh thơi trở về quê cũ. Xin từ biệt anh: Du Tử Lê!
trong nhiều năm qua, lượng khách quốc tế đến Việt Nam tăng trưởng ở mức hai con số, nhưng tỷ lệ quay trở lại thấp (chỉ từ 10% đến 40%) . Chi tiêu của khách du lịch quốc tế tại Việt Nam không cao
Theo bảng xếp hạng chỉ số cảm nhận tham nhũng của Tổ Chức Minh Bạch Quốc Tế năm 2018, Việt Nam đứng hạng 117/ 180 với mức điểm 33/100. Bao giờ mà chế độ hiện hành vẫn còn tồn tại thì “nạn nhũng nhiễu lạm thu” sẽ vẫn còn được bao che và dung dưỡng khắp nơi, chứ chả riêng chi ở Bộ Ngoại Giao
Chính phủ Hoa Kỳ đã hứa tài trợ 300 triệu đô la để làm sạch môi trường bị nhiễm chất độc da cam của phi trường Biên Hòa và hôm 5 tháng 12 là bắt đầu thực hiện việc tẩy rừa tại khu vực này, theo bản tin hôm 6 tháng 12 của báo Tuổi Trẻ Online cho biết như sau.
Hơn 1.000 người có thể đã bị giết bởi lực lượng an ninh ở Iran trong các cuộc biểu tình gần đây, theo một quan chức cấp cao của bộ ngoại giao cho biết hôm Thứ Năm


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.