Hôm nay,  

Diễn Đàn Độc Giả

22/12/200200:00:00(Xem: 5095)
Tôi không biết sẽ còn lừa dối để chồng sống cảnh “cha gà nuôi con vịt” đến bao giờ"!!
Người Vợ Có Lỗi! - Úc Châu
Sáng Thứ Ba, 10 tháng 12 vừa qua, Sàigòn Times có nhận được một lá thư khá dài của một nữ độc giả gửi cho mục Diễn Đàn. Trong lá thư nhan đề “Tôi không biết sẽ còn lừa dối để chồng tôi sống cảnh “cha gà nuôi con vịt” đến bao giờ"!!” vị nữ độc giả ký tên “Người Vợ Có Lỗi” đã kể lại tương đối tỉ mỉ câu chuyện cùng những hoàn cảnh éo le khiến bà đi đến hành động được coi là “vô tình lừa dối chồng” trong suốt thời gian hơn chục năm qua. Theo như những gì được trình bầy trong thư, thì động cơ khiến “Người vợ có lỗi” đi đến quyết định viết thư cho mục Diễn Đàn Độc Giả, là do sau khi đọc được bản tin “Cha Gà Nuôi Con Vịt” trong đó tường thuật chuyện một bà vợ bị chồng kiện ra tòa về tội lừa dối không cho ông biết đứa con ông nuôi suốt bao nhiêu năm trời là con của một người đàn ông khác. Nhưng bên cạnh câu chuyện được tường thuật một cách tỉ mỉ, “Người Vợ Có Lỗi” còn đưa ra nhiều nhận xét táo bạo, nhiều kết luận động trời đáng để cho giới đàn ông suy ngẫm. Tỷ dụ, “Người Vợ Có Lỗi” cho rằng, chỉ có người đàn bà là biết rõ, đứa con họ đẻ ra là con của ai; Đàn ông dù khôn ngoan, giỏi giang cỡ nào, cũng ngờ nghệch, ngây thơ và dễ tin vợ khi nghe vợ nói “con này là con của ông chứ còn con ai vào đây”. Vì thư nhận được muộn, nên trong số báo tuần này, Sàigòn Times chỉ có thể đăng được phần đầu của lá thư. Phần tiếp theo sẽ đăng trong số đặc biệt mừng Giáng Sinh, phát hành vào Thứ Năm tuần tới, 19/12/02. Sau đây, mời qúy độc giả theo dõi phần đầu của lá thư “Tôi không biết sẽ còn lừa dối để chồng tôi sống cảnh “cha gà nuôi con vịt” đến bao giờ"!!”
* * *
Kính gửi ông Hoàng Tuấn (Diễn Đàn Độc Giả SGT)! Thưa ông, điều đầu tiên tôi xin ông cho phép tôi được giấu tên thật trong lá thư khá dài này vì chuyện tôi kể ra đây là những bí mật riêng tư mà vào hoàn cảnh của tôi lúc này tôi chưa muốn cho ông nhà tôi biết, tôi muốn cân nhắc câu chuyện thật kỹ trước khi có một quyết định rõ ràng, không muốn làm đau lòng ai, hoặc là thú thật hết mọi chuyện với ông nhà tôi, nhưng lỡ ông ấy kiện tôi đòi bồi thường, hoặc là tiếp tục im lặng giấu kín những bí mật đó để nếu mọi chuyện êm xuôi thì không sao, mà lỡ nếu ông nhà tôi biết thì tôi cũng đành chấp nhận là phải bồi thường cho chồng tôi cái nỗi khổ đâu mà ông phải chịu đựng cái cảnh giống như báo ông đã viết là “cha gà nuôi con vịt”. Điều nữa tôi muốn cầu xin ở ông là xin ông cho đăng nguyên vẹn lá thư này của tôi để “người đàn ông sở khanh đó” ít ra cũng phải có trách nhiệm đối với tôi và giọt máu ông ta đã để lại trong cuộc đời tôi khiến tôi bụng mang dạ chửa, một bàn tay thì đầy, hai bàn tay thì vơi, phải vượt biển một mình, chịu bao nhiêu đắng cay để nuôi con ông ta khôn lớn bằng ngần ấy tuổi đầu. Tôi thì tôi chẳng đòi tiền bạc bồi thường, cấp dưỡng gì ở ông ta đâu nhưng nếu nói lỡ dại, mọi chuyện đổ bể, ông nhà tôi biết được chuyện “cha gà nuôi con vịt” đòi tôi phải bồi thường, thì người bỏ tiền bồi thường phải là cha thằng nhỏ chứ tôi đã mất bao nhiêu công sức nuôi nó suốt bao nhiêu năm, bây giờ có tới 4 mặt con xấp xấp chục tuổi làm sao tôi lấy đâu ra tiền mà bồi thường.

Thưa ông Hoàng Tuấn. Chuyện tôi kể ra đây đáng lẽ tôi không bao giờ kể vì cho đến bây giờ, chỉ có mình tôi biết rõ chuyện mà thôi. Người đàn ông dù họ có tinh khôn, ranh ma qủy quái đến đâu thì họ cũng rất khờ dại chuyện chung giường chung chiếu với đàn bà. Ý tôi không muốn nói chuyện khờ dại ở đây là chuyện khờ dại nghệ thuật gối chăn đâu mà là khờ dại không biết đứa con trong bụng người đàn bà là giọt máu của mình hay giọt máu của người đàn ông khác. Tôi dám nói, trăm người đàn ông thì cả trăm đều rất nhẹ dạ cả tin người đàn bà khi người đàn bà ỏn sót nói em có bầu với anh là ông nào cũng như ông ấy cứ nhắm mắt tin mình là chủ nhân duy nhất của cái bầu. Nhưng có làm đàn bà, con gái thì tôi mới biết, chỉ có người đàn bà là biết chắc được cái bầu mình mang trong bụng là của người đàn ông nào. Linh tính của người đàn bà nó kỳ lạ lắm. Tôi nói vậy là các bà các cô hiểu tôi nói gì. Ăn nằm với ai, khi nào mà “dính” tức là thụ thai đó, là mình biết liền. Bảo tại sao biết thì chịu, nhưng linh tính nó biết đó. Mà cái bí mật tôi tính sống để dạ, chết mang đi ấy bây giờ lại nói ra là duyên cớ làm sao" Tính ra cũng là chuyện đã mười mấy năm trời rồi. Lúc đầu tôi cũng lo lắng lắm, nhưng năm tháng qua đi thì mình cũng nguôi ngoai, giống như tro bụi thời gian phủ lên lớp than hồng vậy. Tưởng là quên, là nguội lạnh vậy mà rồi một cơn gió thoảng làm tung lớp tro tàn thời gian, khiến lớp than hồng của dĩ vãng cháy bùng lên làm mình phải hồi tỉnh. Cái cơn gió thoảng mà tôi nói đến ở đây là cái bài báo nói về chuyện “cha gà nuôi con vịt” đăng trên báo Sàigòn Times đã làm tôi thao thức không ngủ suốt cả mấy tuần lễ. Chắc ông Hoàng Tuấn và qúy độc giả còn nhớ cách đây khoảng gần tháng, ông Liam gì đó đã kiện bà vợ ra tòa về tội giấu không cho ông biết, đứa trẻ ông đinh ninh là con ruột của ông, thực sự là con ruột của một người đàn ông khác. Nội vụ ra tòa, cãi lộn suốt mấy tuần lễ thì phải cuối cùng chánh án buộc bà vợ phải trả 70,000 tiền bồi thường cho người chồng. Tôi coi trên TV thấy mặt ông Liam cứ thộn ra như người mất hồn, chả ăn nói gì được, để nữ luật sư đại diện cho ông trả lời báo chí không à. Nhưng tôi không tin ông ta mất hồn, mà tôi nghĩ là ông ta đau khổ vì thà ông ta cứ sống trong ảo tưởng coi đó là con mình còn hạnh phúc hơn là biết sự thực đó không phải là con mình. Nhưng nếu người đàn ông nào cũng muốn biết sự thực dù là sự thực khổ đau còn hơn sống phập phồng vì không biết chắc đứa trẻ vợ mình đẻ ra có phải là con mình hay không, thì tốt nhất hỏi vợ cho ra môn ra khoai, nếu vợ vẫn một mực bảo đó là con mình, mà mình vẫn không tin, thì chỉ còn cách đi thử nghiệm phụ hệ di truyền thể DNA là chắc ăn nhất. Tôi đã hỏi rồi, tốn kém khoảng 5, 7 trăm bạc là cùng mà nhanh chóng và dễ dàng lắm. Tôi không biết mấy vị đàn ông nghĩ sao, tin tưởng vợ đến độ nào, tôi cũng chả biết cuộc sống của các các cô các bà có êm ả xuôi chèo mát mái hơn tôi không, nhưng tôi nghiệm ra, đã là người phụ nữ Việt Nam sau 1975, phải bôn ba vượt biển đi tỵ nạn thì gặp trăm ngàn chuyện khó. Vì vậy, chuyện có bầu với ông Cột mà rồi hoàn cảnh run rủi phải lấy ông Kèo làm chồng, đến khi mình đẻ con của Cột, mà Kèo thì cứ đinh ninh là con mình, chuyện đó chắc cũng không hiếm lắm đâu. Tôi nói vậy, chẳng phải là để kể xấu ai mà tôi chỉ muốn nói lên một thực tế tôi là một trong những người đàn bà đáng thương đó. Và hai người bạn gái nữa của tôi cũng tương tự hoàn cảnh đó. Cả hai trước đây cũng có cưới hỏi, có chồng con đàng hoàng, nhưng hiện đều sống cảnh single mum nuôi con vì đã chót “sinh con vịt” trong khi lại sống với “ông chồng gà”.
Thưa ông Hoàng Tuấn và qúy vị độc giả. Chuyện của tôi rất dài dòng có nói cả năm cũng không hết nhưng thôi, tôi chỉ xin kể cái lúc tôi mới đi dậy học vào năm 1979, 80 gì đó. Cái thời mà CS họ vẫn gọi là “bao cấp” đó mà, dậy cả ngày lẫn đêm hết trên trường rồi còn tối đến dậy bình dân học vụ mà lương cũng chỉ có 36 đồng bạc, thịt tiêu chuẩn được có 250 gram, đường được nửa ký, cộng với phần mười bao bột ngọt. Sống khốn khổ thiếu thốn như vậy, nên người tôi cứ dại đi, gầy đét lại như con cá mắm. Năm đó tôi mới có 18 tuổi. Tốt nghiệp trung học, không học hành sư phạm gì, nhưng vẫn được đi dậy bình dân học vụ. Khổ sở như vậy nên tôi mới quen D. Anh này cũng là một sinh viên đi dậy học bình dân học vụ như tôi nhưng là dân chợ trời tháo vát đáo để. Nhờ D. nên tôi thoát khỏi cảnh nghèo túng, khổ sở, trở nên có da có thịt, xinh đẹp bội phần. Nhưng tôi đâu có biết, chính D. đã kéo tôi vô tình yêu, đẩy tôi vào vòng bế tắc, dang dở mối tình đầu để rồi bây giờ mỗi khi nghĩ tới D. tôi vừa thương, vừa hận D. và rồi tôi hận lây cả đàn ông không để đâu cho hết... (Còn tiếp...)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
An Xá Quốc Tế vừa phát hành một bản cáo trạng gay gắt đối với những tập đoàn internet thống trị thế giới. Tổ chức có trụ sở tại London này cho rằng Facebook và Google cần phải bị bắt buộc từ bỏ mô hình kinh doanh dựa trên sự giám sát của mình, vì điều này là vi phạm nhân quyền.
Theo tin từ CBS: Cơ Quan An Toàn Giao Thông (TSA) hiện nay đang thử nghiệm những kỹ thuật mới, giúp cho việc kiểm tra an ninh tại các phi trường nhanh chóng hơn, giúp hành khách đỡ phải xếp hàng dài và chờ đợi lâu.
Theo CNN, hơn 1,000 bệnh nhân tại Bệnh Viện Goshen tiểu bang Indiana có thể đã phải tiếp xúc với vi khuẩn HIV, hepatitis C, hepatitis B, sau khi một lỗi sơ sót trong quá trình làm vệ sinh thiết bị phẫu thuật đã xảy ra.
WASHINGTON - Theo bản chép điều trần kín mới công bố ngày 26-11, nhân viên chuyên môn của phòng quản trị ngân sách (OMB) thuộc Bạch Ốc là Mark Sandy được 2 đồng sự cho hay “họ thôi việc tại OMB 1 phần vì hoang mang thấy quân việc Ukraine bị đình hoãn”.
WASHINGTON - 2 người thông thạo biết TT Trump đã được thông báo khiếu nại của “người thổi còi” về các thương lượng với Ukraine khi ngưng quyết định đình hoãn quân viện” hồi Tháng 9.
Cho tới gần đây, thăm dò dân ý mới nhất của CNN ghi nhận: 50% công dân Mỹ thấy là nên luận tội và truất phế Trump.
WASHINGTON - Thăm dò mới của CNN ghi: cựu PTT Joe Biden nhận được hậu thuẫn của 28% cử tri, là cao nhất trong các dự ứng viên TT của đảng Dân Chủ.
WASHINGTON - Thị trường việc qua cuối năm thứ 3 nhiệm kỳ TT của Donald Trump tiếp tục vững mạnh. Nhưng giới nghiên cứu nhận thấy điểm tiêu cực là việc làm chỉ tăng ở các vị trí lương thấp.
WASHINGTON - TT Trump tuyên bố hôm 27/11: băng đảng ma túy Sinaloa là khủng bố, có nghĩa là có thể bị tấn công bằng phi cơ không người lái UAV.
Việt Nam sẽ có 104 triệu dân vào năm 2030, theo bản tin của Đài Á Châu Tự Do (RFA) cho biết hôm Thứ Tư.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.