Hôm nay,  

Câu Chuyện Con ‘chip’

03/09/200200:00:00(Xem: 4730)
"Chip" là một thuật ngữ khó dịch ra tiếng Việt cho gọn, chữ này cũng dễ đọc theo âm Việt ngữ, nên chúng tôi nghĩ nên để nguyên, vì dù chuyển sang Hán-Việt cũng cần phải giải thích "chip" là cái gì. Đại đa số những người sử dụng computer đều biết chíp nằm trong bộ vi xử lý (CPU) tức là bộ óc trung tâm của computer. Nó chỉ nhỏ bằng móng tay cái, nhưng trong đó chứa cả triệu tinh thể bán dẫn nối liền với nhau bằng các mạch tập thành nhỏ như sợi tóc. Chúng tôi không đi vào khía cạnh khoa học kỹ thuật, mà chỉ muốn đưa ra nhận xét chung chung của những phó thường dân ở ngoài giới chuyên gia. Nếu không có chíp, chúng ta không thể có những radio bỏ túi, TV, computer xách tay, phôn tay cầm liên lạc qua vệ tinh và cả trăm vật dụng đã quá quen thuộc nên cũng chẳng cần biết chúng hoạt động cách nào. Chíp là bộ phận tối thiết cho viễn thông giữa cá nhân cũng như tập thể, nên tương lai của chúng còn rực rỡ, bởi vì nhu cầu giao tiếp giữa con người và con người không thể nào suy giảm mà chỉ có ngày càng tăng. Bởi thế chúng ta đều nhìn thấy con chíp là nguồn gốc của tiền bạc và anh nào chế tạo ra nó hay biết sử dụng nó là giầu sụ.
Vậy thí dụ con người tiền sử sống ở thời đại này, họ sẽ nghĩ thế nào về chíp" Xin các bạn kiên nhẫn, tôi không phiếm luận tào lao mà đi vào một thực tế thời cuộc còn nóng hổi. Tuần trước mấy ông Cộng sản Hà Nội mời một ông "vua chíp" đến giảng cho sinh viên và giáo sư trường Đại Học Bách Khoa. Craig Barrett là Chủ tịch đại công ty Intel, sản xuất nhiều chíp nhất thế giới và chuyến đi của ông đến Việt Nam là muốn tìm môi trường đầu tư và kinh doanh, không hề dính dáng gì đến chính trị, nên Hà Nội rất ham mời. Nếu các cán bộ học được cách làm giầu của ông thì rất tốt, hay nếu ông giúp huấn luyện cho các chuyên gia Việt Nam biết cách làm chíp để bán cho thế giới thì còn quá hay. Nhưng các ông lãnh đạo Cộng sản nghĩ gì về con chíp" Cố nhiên tôi không nghĩ các ông là những người tiền sử, các ông còn hơn cả loài người hiện đại, "đỉnh cao của trí tuệ loài người". Nhưng có lẽ các ông quá "cao" nên khi ông Barrett nói đến một chuyện thấp lè tè, các ông bị hụt cẳng. Đó là chuyện con người cần phải học hỏi để trau dồi hiểu biết.
Tiến sĩ Barrett, bậc thầy của kỹ nghệ chíp, nói đến vai trò và chức năng của Internet, mạng lưới điện tử toàn cầu mà chíp là yếu tố nòng cốt, để rồi nhắc nhở rằng Internet là cơ hội tốt nhất để giới trí thức và sinh viên Việt Nam tiếp cận với ngành công nghiệp tin học cần thiết cho việc rộng mở kiến thức. Ông nói tương lai của Việt Nam tùy thuộc ở đội ngũ nhân lực có đủ trình độ để hội nhập nền kinh tế trí thức với năng lực cấp quốc tế. Ông không nói đến kinh tế cộng sản hay tư bản. Ông cũng không nói đến kinh tế của thuổng cuốc hay đe búa của nhà máy. Ông nói đến kinh tế của trí tuệ. Bởi vì con chíp không xuất phát từ bắp thịt mà từ bộ óc của con người. Ông gọi Internet là "một ngành công nghiệp đang dân chủ hóa" và ông nhấn mạnh "kiểm soát Internet chỉ đưa đến thất bại nặng nề".

Chế độ Cộng sản Việt Nam, sau khi đi theo kinh tế thị trường mở cửa đón kinh doanh và đầu tư từ ngoài, đã móc vào mạng lưới Internet để mong đây là một nguồn vận dụng đô-la chảy vào trong nước cho thật lẹ. Nhưng chế độ Hà Nội lại sợ Internet là cửa sổ để người dân trong nước nhìn thấy sự thật về thế giới và cũng sợ đó là cây cầu để những thông tin bất lợi cho chế độ tuôn ào vào trong nước. Bởi vậy họ đã kiểm soát Internet rất ngặt nghèo. Một số trí thức Việt Nam đã bị bắt vì đã dùng đường thông tin Internet để phổ biến những suy tư về tự do dân chủ.
Các hãng thông tấn ngoại quốc loan đi bài nói chuyện của Barrett có nhắc lại nguyên văn lời ông Barrett nói rằng "một điều quan trọng trong thế giới hôm nay là mỗi người dân phải có quyền được biết mọi thứ thông tin. Sự lợi ích này do Internet mang lại có thể to lớn hơn các tác động tiêu cực". Vị thầy dạy dùng con chíp để làm giàu lại nói ra những điều không hạp nhãn mấy ông Cộng sản. Bởi vậy ngày hôm sau "báo chí tự do" của nhà nước được tự do bóp méo sự thật bằng cách sửa lại trong bản dịch tiếng Việt lời nói của ông Barrett là "nếu con người biết tận dụng Internet một cách hữu ích, Internet sẽ trở thành một cái "khiên" để ngăn chặn điều xấu". Đỉnh cao của trí tuệ loài người là thế đó. Nó muốn dùng Internet để làm loài người ngu hơn nó. Hà Nội vẫn tố cáo những tổ chức tranh đấu cho tự do dân chủ đã bóp méo sự thật về Việt Nam. Vụ diễn dịch lời nói của ông Barrett cho thấy ai là kẻ bóp méo.
Mặt khác Hà Nội lại thích khi ông Barrett khuyến khích sinh viên Việt Nam rằng họ cũng có thể trở thành Bill Gates tương lai, nhà tỷ phú làm giầu nhờ ngành tin học. Các ông Cộng sản thấy người ta làm giầu mà ham, nhưng các ông lại quên rằng Bill Gates thành công không phải vì "chíp" mà vì có bộ óc tự do suy tư và sáng tạo. Trong tương lai gần, bộ óc con người còn đem lại những phát minh kỳ diệu hơn nữa. Chúng ta sắp có chíp 3D (ba chiều), nghĩa là chíp được chồng lên cao khiến nó có thể chứa hàng tỷ tinh thể bán dẫn. Internet sẽ nở rộ, lan tràn và rẻ tiền, bất cứ ai cũng có thể lên luới. Nó được "dân chủ hóa".
Các tay lãnh đạo Cộng sản ước mơ dùng chíp để làm giầu, nhưng trên thực tế họ đang phá giấc mơ của họ. Họ xiết chặt kiểm soát Internet là muốn ngăn chặn phổ biến kiến thức. Chúng ta đã biết họ sợ cái gì. Họ không sợ dân dốt, họ chỉ sợ dân giỏi. Đó là cách tốt nhất để kìm hãm phát triển kinh tế.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Câu Lạc Bộ Nhiếp Ảnh Việt Nam/VN Photography Club sẽ tổ chức một cuộc triển lãm ảnh nghệ thuật "Ánh sáng và sắc màu" tại Little Saigon, Nam Cali. Buổi triển lãm sẽ diễn ra hai ngày, Thứ Bảy và Chủ Nhật, 7 và 8 tháng 12 năm 2019 từ 10 giờ sáng đến 5 giờ chiều, tại Hội trường nhật báo Người Việt
Bộ trưởng quốc phòng Nam Han, Jeong Kyeong-doo và đồng nhiệm Trung Quốc, Ngụy Phượng Hòa đã đồng ý thiết lập thêm những đường dây nóng quân sự giữa hai nước và chuẩn bị cho chuyến công du của bộ trưởng Jeong đến Trung Quốc vào năm 2020.
Ánh nắng chiều đã tắt nhưng tôi vẫn như cảm nhận được cái nóng hừng hực qua cung cách vén ống tay áo để lau mồ hôi trán của người tưới cỏ.
Công Ty Disneyland sẽ chính thức tham dự cuộc Diễn Hành Tết tại Westminster với sự góp mặt của nhiều nhân vật trong đó có Mickey và Mini Mouse.
Thương vụ bán hàng trên mạng tại Hoa Kỳ Ngày Lễ Tạ Ơn đã tăng vọt 17$ tới 4.1 tỉ đôla, theo Salesforce cho biết. Doanh thu bán hàng mạng trên toàn cầu đã tăng còn nhanh hơn.
2 du khách của chiếc du thuyền Carnival Cruise Line đã chdết trong một xe buýt trong thời gian một tua độc lập tại Belize hôm Thứ Tư.
Thủ Tướng Iraq Adel Abdul-Mahdi cho biết hôm Thứ Sáu rằng ông sẽ từ chức theo sau nhiều tuần lễ biểu tình bạo động và lời kêu gọi ông ra đi bởi nhà lãnh đạo tôn giáo hàng đầu quốc gia của phái Hồi Giáo Shia.
2 phi đạn được Bắc Hàn phóng đi hôm Thứ Năm “được cho là bắn từ một bệ phóng phi đạn nòng siêu lớn,” theo các viên chức quân sự Nam Hàn cho biết.
Cảnh sát Anh đã bắn chết một người tấn công khủng bố hôm Thứ Sáu tại Cầu London -- một sự kiện đau lòng đã khiến ít nhất một người vô tội thiệt mạng và một số người khác bị thương xung quanh con đường trọng yếu là nơi xảy ra vụ tấn công Hồi Giáo chết người chỉ hơn hai năm trước.
Trấn Cảnh Đồng nằm bên bờ sông Liễu Hạ, xinh đẹp như cảnh thiên thai ở chốn trần gian. Khách thương hồ đến đi mua bán quanh năm. Khách du thanh tú lịch lãm cũng dập dìu trẩy hội…


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.