Hôm nay,  

Mộ Tuyết (2)

12/11/200200:00:00(Xem: 6882)
Gia đình một mẹ, một chị, ba anh em trai. Bố làm nghề dậy học, và là hiệu trưởng trường tiểu học trong những năm Pháp thuộc, tới 1945 hoặc 1946. Bốn đứa con mỗi đứa sinh một nơi, do bố bị thuyên chuyển liên tục. Đứa em trai tử trận sinh tại Gia Khánh, Ninh Bình (Bắc Việt).
Nơi tử trận: một quãng sông thuộc địa phận xã Trường Khánh, tỉnh Ba Xuyên.
Trích báo cáo một quân nhân (CLQ/BP: Chủ lực quân/Biệt phái) tử trận (chết), do Bộ chỉ huy tiểu đoàn... ngày 23 tháng 11 năm 1967:
Họ và tên: Nguyễn Quốc Sĩ
Cấp bậc: Chuẩn Uý (CLQ).
Số quân:
Chức vụ: Trung đội trưởng.
Ngày và nơi sinh:... năm 1942, tại Gia Khánh, Ninh Bình.
Tên cha:.... (chết)
Tên mẹ:
Gia cảnh: Độc thân
Ngày chết: 23 tháng 11 năm 1967.
Trường hợp chết: Trong cuộc hành quân.... chạm súng với địch tại xã Trường Khánh, quận Long Phú, tỉnh Ba Xuyên, bị trúng đạn, tử thương lúc 10 giờ sáng.
Ngày và nơi an táng: Được thân nhân xin thi hài về mai táng tại nghĩa trang Quân Đội, Sài Gòn, ngày 23-11-1967.
Địa chỉ cấp báo thân nhân:
KBC... ngày 23 tháng 11 năm 1967.
Đại Uý...
Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn...
[Gia Khánh, Trường Khánh: Liệu chỉ là tình cờ, giữa hai địa danh, một là nơi ra đời, ở miền bắc, và một là nơi từ giã cõi đời, ở miền nam" Hai tên gọi, như hai dấu báo của một định mệnh"]
Bố mất tích đúng ngày ba mươi tết năm 1945, năm bắt đầu mọi biến động.
*
Một ngày nào, tự nhiên, hay đột nhiên, anh nhớ lại, hay có cảm tưởng, là mình sẽ nhớ lại, và hiểu được những chuyện đó, anh sẽ viết, nghĩa là bỏ vào đống gạch ngói vụn nát đầy rong rêu cỏ dại của những năm tháng già nua cũ kỹ đã gần như trở thành vô ích mà chúng ta thường gọi là ký ức, là kỷ niệm, sự quyết tâm không để cho nó trở thành vô ích, không để cho những thú vui vật chất, mất thì giờ, có tính nhất thời lôi cuốn, những thói hư tật xấu chi phối (những cờ bạc, rượu chè, chơi bời lêu lổng, túm năm tụm ba nơi quán nước nhà hàng, những cơn buồn ngủ và sự lười biếng, trốn tránh công việc, trốn tránh sự khổ hạnh cần thiết bằng cách đọc những cuốn truyện trinh thám, gián điệp, chưởng, vừa đọc vừa tự nhủ thầm, tự an ủi, rằng cái giây phút sáng tạo thiêng liêng kia chưa tới, cần phải kiên nhẫn chờ đợi, đừng nóng nẩy, đừng vội vàng, đừng hái trái xanh, đừng ăn non, ăn gian... trong khi chờ đợi phải tập giết đời mình, giết thời giờ, bằng những đam mê... sự quyết tâm, cố gắng, nhẫn nhục chịu đựng: Bởi vì đối với những hạng ngưòi như anh, quá coi trọng chữ nghĩa hơn là đời sống, coi cái giả còn thực hơn cả cái thực, do không hiểu tại sao, nguyên nhân huyền bí hay tầm thường giản dị nào, khiến chữ này mang nghĩa này thay vì nghĩa kia, quá coi trọng đền nỗi bàng hoàng sợ hãi khi phải đối diện với nó, nghĩa là với cô đơn và sự yên lặng, quá coi trọng bởi cì coi nó như là khí giới độc nhất nhằm chống lại sức mạnh khủng khiếp của thời gian, của lãng quên và tuyệt vọng.

Khi đó, khi anh định viết những gì anh đã sống, đã trải qua, chắc là anh đã đứng tuổi, đã lập gia đình, ngoài mẹ già anh may mắn còn được gần, trong khi chị và em - đứa thứ nhì tử trận, người chị mê phong trào ở lại đất bắc, đứa út ở với bà nội đương đêm bị du kích từ bên kia sông là vùng kháng chiến, lội về làng bắt đem đi, trao cho người bác của anh, với lý do, nó còn quá nhỏ có thể vô tình chỉ chỗ ẩn náu của du kích cho Tây, [ngoài ra còn một lý do khác nữa, nhưng anh chưa tiện viết ra ở đây, có phải không"], ngoài mẹ già, già nua, tật bệnh, khốn khổ vì những bất hạnh, suốt đời chỉ hưởng một vài năm sung sướng, dễ chịu, đó là khi bố anh còn sống, chưa bị người học trò viết thiệp mời thầy đi dự tiệc tất niên nhưng thực sự là mời thầy đi mò tôm, và sau đó, sau cái ngày bố anh rời nhà ra đi, nói là sẽ về liền, bà mẹ anh đã chạy ngược chạy xuôi, lặn rừng leo núi, tới tận vùng thượng du Bắc Việt, tới tận biên giới, xuống tận vùng biển, vùng mỏ, để tìm chồng, vẫn còn nhen nhúm trong lòng một chút hy vọng, rằng người chồng vẫn còn sống, và sẽ trở về...
(còn tiếp)
Sơ Dạ Hương
Thông báo:
Chủ biên tạp chí VHNT trên lưới, Phạm Chi Lan, và người phụ trách trang Tin Văn, Nguyễn Quốc Trụ, trân trọng thông báo tới độc giả và thân hữu:
Do server saomai.org bị trục trặc kỹ thuật, nên không thể đưa báo và trang Tin Văn lên lưới được. Chúng tôi hiện đang tìm cách khắc phục, và có thể, sẽ phải dời qua một server khác. Xin cáo lỗi cùng tất cả bạn đọc và thân hữu.
Sau đây là địa chỉ tạm thời:
Tạp chí VNHT: http://demthu.lonestar.org/default.htm
Trang Tin Văn: http://demthu.lonestar.org/~tinvan/unicode/index.html
Email: [email protected]
hay: [email protected]
PCL & NQT

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ta chỉ có thể thanh toán những điều xấu của quá khứ bằng cách thẳng thắn lôi nó ra ánh sáng của hiện tại, để cùng nhau nhận diện nó, để vĩnh viễn không cho phép nó tái diễn.
Này em có nghe gì không, tàu giặc đến biển Phan Thiết. Này em có nghe sục sôi, giòng máu trong tim Trưng Vương. Người xưa đã đứng lên, diệt tan quân Bắc Phương, sá chi thân mình hi sinh tranh đấu, giữ gìn quê hương
Đó là lời chúc lành, chúc mừng của dầu lửa đối với nước Mỹ. Chớ không phải lời nguyền rủa của dầu lửa đối các các đại công ty khai thác ngoại quốc.
Theo sau tin tức về một lục địa dưới lòng đất vừa được khám phá ở độ sâu hàng trăm dặm dưới lớp vỏ trái đất
Chính quyền Trung Cộng hiện đang gởi viên chức chính phủ vào trong những công ty tư nhân lớn nhất của quốc gia, với mục đích là hỗ trợ ngành sản xuất kỹ thuật cao.
Vào ngày Chủ Nhật 22/09, khoảng 250 người Thụy Sĩ đã tổ chức tang lễ cho những khối băng đá đã mất do địa cầu nóng lên, theo CNN.
Phụ nữ Iran sẽ được phép đi xem các trận túc cầu của đội tuyển nam- theo lời Gianni Infantino- chủ tịch của FIFA.
Theo như kế hoạch đánh thuế đề nghị bởi chuẩn ứng viên tổng thống Dân Chủ Bernie Sanders, nhà tỉ phú Amazon sẽ phải đóng thuế lên đến $9 tỉ trong năm nay!
Vào một ngày Thứ Hai đầu tuần ở Tòa An Giao Thông & Đô Thị Thành Phố New Orleans- thành phố nổi tiếng với tệ nạn say xỉn nơi công cộng và phá rối trị an- người ta thấy có 52 người bị bắt, mặc áo liền quần màu vàng và nâu sẫm
Có nhiều lời khuyên về việc đầu tư cho nghỉ hưu, nhưng lại không có thời điểm cụ thể.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.