Hôm nay,  

Diễn Đàn Độc Giả

14/01/200200:00:00(Xem: 5075)
Ông Trương Tử Phòng (Perth WA): Thành thật xin lỗi ông, vì thiếu sót khi đánh máy nên trong số báo trước, có chỗ in sai tên ông thành Trương Tự Phòng. Riêng câu ông hỏi, chúng tôi thành thật không dám lạm bàn, nhưng theo thiển ý, Trương Tử Phòng là tên của một vị cao nhân, tài ba trác tuyệt ở Trung Hoa thời xa xưa, từng là thần tượng của nhiều vị đại trí xuất thế trong đó có cả Gia Cát Võ Hầu Khổng Minh. Hy vọng, ông đã lấy bút hiệu như vậy, chắc chắn hữu xạ tự nhiên hương, thế nào cũng có ngày "sẽ có minh quân tam cố thảo lư" mời ông ra gánh vạc việc thiên hạ như ông hằng mong đợi.

*
Đâu là tin tức, dữ kiện sai lạc"
Nguyễn Công Tâm - Sydney NSW

Tôi là người rất ít đọc báo Việt ở đây vì báo nào cũng vậy, chỉ giỏi xuyên tạc. Nhất là báo Sàigòn Times. Theo dõi báo Sàigòn Times từ mấy năm qua, tôi thấy tuần nào cũng đầy rẫy những tin tức xuyên tạc. Đến cả cái cáo lỗi cũng tìm cách xuyên tạc sự thật. Tôi nói có sách mách có chứng đấy nhá. Đây nhá, tôi xin trích nguyên văn cái cáo lỗi của Sàigòn Times: "Trong số báo đề ngày 28 tháng 12 năm 2001, Sàigòn Times có kèm một tờ quảng cáo của công ty DigiPlus, trong đó có một số tin tức, dữ kiện sai lạc, trái ngược lập trường của người Việt tỵ nạn cộng sản".

Tôi thì tôi chả bận thì giờ vàng ngọc để làm ba cái chuyện vô bổ là đọc Sàigòn Times. Tôi cũng chả bận thì giờ vàng ngọc đọc cái quảng cáo làm gì. Nhưng thấy Sàigòn Times cáo lỗi thì tôi mới kiếm đọc để xem nó có cái gì mà báo Sàigòn Times dám bảo "tin tức dữ kiện sai lạc". Nhưng đọc xong tôi thấy nó chả có cái gì là sai lạc. Khác biệt chăng là ở chỗ đứng. Tôi lấy tỷ dụ ngày 30 tháng 4, với qúy báo thì đó là ngày quốc hận, những với cộng sản thì đó là ngày giải phóng. Tôi thì tôi chả bênh ai nhưng tôi nghĩ chúng ta nên thực tế và nên quên quá khứ để mà sống. Có như vậy mới "sáng mắt sáng lòng". Chứ cứ ôm quá khứ mà hậm hực mà xuyên tạc thì thật là đáng buồn. Tôi hy vọng, qúy báo nên đăng thư của tôi trên mục Diễn Đàn để rộng đường dư luận, và xin đừng đoán già, đoán non, hay chụp mũ tôi làm gì cho tốn thì giờ vô ích!

*
Thưa ông Nguyễn Công Tâm: Tôn trọng ông, chúng tôi đã đăng một số đoạn chính trong lá thư của ông. Một số đoạn khác phải cắt bỏ vì, trước hết là tôn trọng độc giả, sau là không muốn có những đụng chạm không cần thiết với những người ông nêu trong thư. Tuy nhiên, vì những vấn đề ông trình bầy trong thư cần phải được làm sáng tỏ nên tôi xin được thưa với ông một số điểm. Thứ nhất, xưa nay chúng tôi không hề chụp mũ ai, và với ông, chúng tôi cũng chả muốn làm như vậy, mà chỉ phân tích dựa trên những gì ông nói và ông viết. Phần kết luận luôn luôn dành cho độc giả.

Thứ hai, chúng tôi rất ngạc nhiên khi ông đưa ra một kết luận có tính "vơ đũa cả nắm" khi ông viết "báo Việt nào ở đây cũng chỉ giỏi xuyên tạc". Xuyên tạc ở chỗ nào thì không thấy ông nói rõ. Chúng tôi không hiểu, khi dùng hai chữ "ở đây" có phải ý ông muốn nói "ở Úc"" Nếu vậy thì theo ông, báo Việt ở đâu không xuyên tạc" Chẳng lẽ ông muốn nói báo Việt ở Việt Nam" Ông viết, ông rất ít đọc báo Việt ở đây, vậy ông thường đọc báo Việt ở đâu" Ông đang ở Úc, lại không đọc báo Việt ở Úc chỉ đọc báo Việt ở nơi khác gửi tới, thì ông là ai nhỉ" Đã ít đọc báo Việt ở đây, vậy tại sao ông lại viết "theo dõi báo Sàigòn Times từ mấy năm qua, tôi thấy tuần nào cũng đầy rẫy những tin tức xuyên tạc"" Đã ít đọc báo Việt ở đây, đã có định kiến cho rằng báo Việt ở đây đầy rẫy những tin tức xuyên tạc, vậy mà ông vẫn chịu khó "theo dõi báo Sàigòn Times" suốt mấy năm qua, và tuần nào cũng coi, thì quả là một điều mâu thuẫn, khiến chúng tôi rất ngạc nhiên. Tại sao đã không thích đọc mà vẫn phải "theo dõi" Sàigòn Times mỗi tuần, thưa ông"

Điểm thứ ba, ông hỏi chúng tôi, trong tờ quảng cáo có những "tin tức dữ kiện sai lạc" ở chỗ nào, và ông đưa ra thí dụ ngày 30 tháng 4 để chứng tỏ quan niệm coi ngày đó là ngày "giải phóng" hay "quốc hận" chỉ khác nhau ở chỗ đứng. Ông thí dụ như vậy là hoàn toàn lầm lẫn. Điều đó chứng tỏ ông chả hiểu nghĩa của hai chữ "giải phóng" là thế nào. Cứ nhìn vào thực tế xã hội Miền Nam trước và sau 30 tháng 4, 1975, cứ nhìn vào thảm kịch trại cải tạo, thảm kịch đánh tư sản, thảm kịch người tỵ nạn suốt phần tư thế kỷ qua, ông đủ hiểu, dân tộc Việt và những người hiểu biết trên thế giới, nên coi đó là ngày "giải phóng" hay là ngày "quốc hận". Cách đây 25 năm, một số người ở Miền Bắc, trong đó có những người CS, cũng ngây thơ như ông coi đó là ngày giải phóng. Nhưng bây giờ, có thể nói, trong thâm tâm, chả ai còn coi đó là ngày giải phóng. Thậm chí ngay cả những người CS, trong đó có nhà văn CS Dương Thu Hương, cũng công khai coi đó là ngày quốc hận. Ông có biết chính thượng nghĩ sĩ Mỹ McCain đã nhận xét thế nào về ngày 30/4 không" Ông ta bảo, bi kịch lớn nhất cho dân tộc Việt Nam là trong cuộc chiến tranh VN, kẻ ác, kẻ xấu [tức CSVN] đã chiến thắng. Một thượng nghị sĩ Mỹ từng có công giúp CSVN bắt tay với Mỹ mà dám nói câu đó trong dịp ghé thăm Sàigòn, thiết tưởng đủ giúp cho những người như ông "sáng mắt sáng lòng". Hy vọng, một người đã có cái bút hiệu "Công Tâm" như ông, cũng nên có đủ sự sáng suốt và cảm đảm để sống một cách công tâm.

Trân trọng - Hoàng Tuấn

*
Vai trò của người cựu quân nhân QLVNCH
Người Lính Già Tỵ Nạn - Úc Châu

Đọc bài viết của Luật sư Lưu Tường Quang tôi xin được có mấy lời tri ngộ, kính mong qúy báo cho đăng tải để rộng đường dư luận. Tôi chỉ là một người lính cấp bậc khiêm tốn trong quân lực VNCH. Nhờ cấp bậc nhỏ như vậy nên suốt thời gian trong quân ngũ, tôi chỉ được bầu bạn với những hạ sĩ, thượng sĩ, còn mấy ông có sao có mai thì tôi chỉ dám đứng xa chiêm ngưỡng, ít khi được gần. Mình đã không gần thì mình chẳng thể nào biết mấy ông đó tốt xấu thế nào, nên miễn bàn. Tôi tối kỵ bàn chuyện mình không biết. Các cụ mình vẫn bảo, biết thì thưa thốt. Không biết thì dựa cột. Nhưng còn mấy ông xếp gần của tôi thì thật là tuyệt. Ăn chơi khỏi chê mà đánh trận cũng số dzách. Lúc đó mình đánh CS thì cũng biết là tụi nó ác độc, phải đánh để giữ làng giữ xóm. Nhưng bảo hiểu hết cái độc của nó thì quả thực là chưa. Thì anh em tụi tôi cũng nghĩ họ máu đỏ da vàng, còn rồng cháu tiên như mình, chứ đâu có ngờ họ tàn ác quá vậy. Đến sau 30 tháng 4 mới biết thì quá muộn mất rồi. Thôi đành gạt lệ mà sống. Tôi lúc đó chỉ bị học tập cải tạo có mấy ngày, nhưng tội ác của CS sau 1975 thì đầy rẫy hà lầm, ai ai mà chả biết, đâu cứ phải học tập cải tạo mới biết.

Đến khi vượt biên, sống khổ sở tại trại tỵ nạn, tôi cứ thầm hứa với lòng, thế nào cũng có ngày vác súng theo chân mấy ông tướng về khện cho chúng nó một trận. Vậy mà từ ngày đến Úc, chẳng hiểu sao lời hứa cứ nguội dần và ngày về cứ mịt mù bóng chim tăm cá, chắc đến tết công gô quá... Nhiều lúc nằm vắt tay lên trán, tôi chẳng hiểu tại sao mình lại chí cùn khí nhụt như vậy. Có lẽ tại thời gian khiến mình quên dần cái nhục mất nước chăng" Thì thời gian chả giúp mọi vết thương thành sẹo là gì. Hay là tại sống sung sướng nên chả dám nghĩ đến cái nhục bỏ nước ra đi chăng" Thì gương Việt vương Câu Tiễn ngày xưa muốn phục quốc ông ta chả nằm giường gai, nếm mật đắng là gì. Chứ nếu ông ta cũng đến Úc sống sung sướng, một bước lên xe, hai bước lên ngựa, rồi bia, rồi thịt, nhậu ngoắc cần câu, tỉnh ra là đụng đùi, đụng má mỹ nữ thì dám ông ta cũng chí cùn, khí nhụt giống thằng già tôi lắm. Con người là cục thịt mà ông, mà cục thịt là "miếng nhục" mà.

Thế rồi lâu nay cứ tưởng mình là thằng lính già vứt đi. Cứ tưởng mình là thằng lính thua trận không đáng nói đến nữa. Nhưng sau khi đọc bài viết của ông LS Quang trên qúy báo, tôi mới thấm thía và nhận ra công lao của mình. Đúng, thưa qúy vị, công lao của tôi rất bé nhỏ. Tôi chỉ là một thằng lính tiếp liệu già. Nhưng hơn 15 năm trong quân ngũ, tôi cũng đã làm được nhiều chuyện đáng tự hào. Và tuy bé nhỏ, tôi cũng đã góp phần cùng với quân lực VNCH bảo vệ được quê hương suốt 20 năm. Thôi thì giấy ngắn mà tình dài. Viết mấy cũng không thỏa nên xin dừng bút ở đây, nhưng lòng vẫn lai láng như dòng sông Tiền sông Hậu...

*
Xin chia buồn với anh Cảnh và gia đình!
Vũ Đình Hoa - St Albans VIC

Kính gửi ông Hoàng Tuấn, người phụ trách mục Diễn Đàn trên báo Sàigòn Times. Thưa ông, tôi là một độc giả trung thành của qúy báo. Vì tôi khoái đọc mục Diễn Đàn Độc Giả nhất, nên hễ cầm tờ báo là tôi mở mục đó đọc trước nhất. Khoái nhất là mỗi sáng Thứ Năm, ngồi trong quán, nhâm nhi ly cà phê rồi đọc mục Diễn Đàn Độc Giả xem thiên hạ nói gì. Mà tôi xin đề nghị qúy báo nên đổi mục này thành mục "Thiên Hạ Sự" hay "Thiên Hạ Chuyện" hay "Chợ Cá Trần Quốc Toản" mà lại phù hợp. Còn "Diễn Đàn" nghe đao to búa lớn quá. Nhưng đó là ý của tôi thôi. Hôm nay tôi viết thư này cho qúy báo là vì sau khi đọc xong số báo tuần rồi, tôi mới biết chuyện anh Cảnh ở Brisbane có vợ mất mà cho đến nay vẫn không được bồi thường gì. Đã vậy, họ lại còn bảo vợ con anh Cảnh chết naturally, nghĩa là tự nhiên mà chết. Nếu tôi nhớ không lầm thì trước đây, trong buổi lễ phát tang, họ còn bảo cái chết của vợ anh Cảnh là một định mệnh. Mà định mệnh là gì" Là vô phương cứu chữa, vô phương hoán cải chứ còn gì nữa. Điều đó nghĩa là gì" Nghĩa là vợ anh Cảnh ở Queensland cũng chết, ở Sydney cũng chết mà ở Việt Nam thì cũng chết đúng ngày đúng giờ. Nói vậy là hết thuốc chữa. Họ là những người có ăn có học mà nói vậy thì uống thuốc làm gì, đi bệnh viện làm gì. Tôi dốt nát chỉ biết vài lời vậy thôi. Nhân đây xin có lời chân thành chia buồn cùng anh Cảnh và rất mong anh cùng qúy vị con dân nước Việt trên QLD cố gắng theo đuổi đến cùng để chân lý sáng tỏ. Có vậy, chúng ta mới tránh được những cái chết tức tưởi oan khốc tương tự trong tương lai.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.