Hôm nay,  

Trang Thơ Thơ

14/01/200200:00:00(Xem: 4960)
Người Đợi - Người Chờ

Đương đêm trời đổ mưa rào
Sấm rung chớp giựt hòa vào màn mưa
Sáng ra cây cỏ nhởn nhơ
Gió về nhè nhẹ đu đưa lá cành
Bầy chim ca bản nhạc xanh
Kìa ai đang dạo quanh quanh ven hồ
Ai ngồi ngắm cảnh đề thơ
Nhớ người xưa biết bây giờ nơi nao
Nhớ đêm hôm ấy mưa rào
Tiễn nhau hai đứa đi vào trong mưa
Để rồi trống trải hồn thơ
Để rồi người đợi người chờ đôi nơi.

Triệu Nam

*
Ước Nguyện Mùa Xuân

Cho anh về bên em
Mùa Xuân này thôi nhé
Để đời còn vui vẻ
Chịu quạnh quẽ lâu rồi

Cho anh về chung đôi
Trong những chiều lộng gió
Cầu mong phúc lộc thọ
Khi qua ngõ sân chùa

Cho anh về đúng mùa
Để kịp ngày trẩy hội
Em ơi! Đừng phản đối
Mà sinh tội nghiệp anh

Mùa Xuân trời trong xanh
Mơ một đời hạnh phước
Đừng để anh lỡ bước
Những nguyện ước lứa đôi

Nơi phương này xa xôi
Anh mong về ngoài đó
Nắm tay người em nhỏ
Mà xin ngỏ ít lời

Chìu anh nghe em ơi
Mùa Xuân hoa nở rộ
Cũng là mùa hạnh ngộ
Cho anh phổ thơ tình

Phạm Tình Thơ

*
Thiên Đàng Địa Ngục

Trần gian tôi trả gian trần
Trả công danh lại phong trần áo cơm
Em về áo mộng hoàng hoa
Tôi về gọi gió Ta Bà gom mây.

Em về nắng sớm mưa trưa
Ngỡ ngàng bến mộng đong đưa bấy chầy
Tim trong sóng nước mênh mang
Ngẩn ngơ địa ngục thiên đàng đâu đây.

Vân Lam

*
Bài Thơ Nhân Sĩ

Anh là người nhạc sĩ
Ghép những nốt yêu thương
Kẻ thêm dòng nhạc mới
Hòa âm điệu phi thường
Em là người ca sĩ
Cất tiếng hát du dương
Ru quê hương ngủ mãi
Ở tận chốn Thiên đường
Anh là người văn sĩ
Viết nét chữ tang thương
Kể lại điều cay đắng
Dòng tộc phơi xương sườn
Em là người họa sĩ
Vẽ bức tranh quê hương
Tô thêm màu vàng thắm
Hòa lẫn nét huy cường
Tôi là người chiến sĩ
Bắn phát súng ly hương
Vượt qua nhiều hải lý
Dừng lại giữa phố phường
Ta giết thằng thuật sĩ
Mặc áo đỏ đeo gươm
Tay tung nhiều phù phép
Hai dân tộc canh trường...

Nguyễn Như Sơn

*
Giáng Sinh Lưu Đày

Một tiếng chuông vang giữa giáo đường
Từng bài ca thánh hát du dương
Âm hưởng vọng vang lòng lữ khách
Bồi hồi xúc động nhớ quê hương.

Thánh giá ngời cao giữa đêm đen
Tượng Chúa lung linh dưới ánh đèn
Hang đá cây thông lừa máng cỏ
Muôn vì sao sáng ấy Noel.

Quỳ xuống hai tay chắp cúi đầu
Nguyện cầu quê Mẹ hết thương đau
Phương trời xa xứ luôn gìn giữ
Dòng dõi Tiên Rồng vẫn có nhau.

Một đám bạn bè họp cuối đông
Cùng nhau tổ chức Reveillon
Góp nhặt bao nhiêu điều kỷ niệm
Tâm sự hàn huyên chén rượu nồng.

Đã mấy năm trời đón Giáng Sinh
Bằng thương bằng nhớ biết bao tình
Đến với quê hương điều diệu vợi
Dù lòng chua xót vẫn kết tinh

Từ chốn xa xôi góc bán cầu
Hướng về quê mẹ ruột quặn đau
Cuộc đời phiêu bạt lìa xa xứ
Mắt đã bạc màu tóc trắng phau.

Biết đến bao giờ hết ly hương
Và không trăn trở những đêm trường
Giáng Sinh chẳng đón bằng cô quạnh
Mà sẽ xum vầy giữa quê hương...

Nguyễn Như Sơn

*
Cám Ơn Đời Nhân Hậu

Cũng may, đời còn nhân hậu
Để ta còn vá víu
Trang trải một mùa Xuân
Trên da thịt trắng ngần
Nghe hồn mình lành lạnh.

Tóc dài chừng bạc trắng
Chợt nhớ giòng suối mây
Em ngày xưa khỏa lấp
Đôi vai nhỏ thon gầy.

Cũng may, đời còn nhân hậu
Ta có đêm trăng rằm
Ngõ đạo vàng sâu thẳm
Được sám hối ăn năn.

Đêm ngồi xin muối mặn
Đêm lưu luyến gừng cay
Xuân, sương tan trĩu nặng
Xuân, tình lệ vơi đầy.

Mơ hành trang trở lại
Mãi khốn khó lưu đầy
Cám ơn đời nhân hậu
Xuân đến cũng nhành mai
Cám ơn người nhân hậu
Trong những phút sum vầy.

Thy 2000

*
Gĩa Từ

*
Mong Từng Cơn Nước

(Riêng tặng hai nghệ sĩ Lệ Thủy & Minh Sang)

Nắng hạn trông trận mưa rào,(*)
Đi xa mong gặp đồng bào Việt Nam,
Cháy rừng bão lửa hàng năm,
Mong từng cơn nước về thăm đất lành.
Úc Châu xanh ngát màu xanh.
Cỏ, hoa, cây lá giao tình núi sông.
Xuân về đất khách trổ bông,
Xuân về lửa cháy núi rừng Úc châu.
Ta mơ mưa lũ rừng sâu,
Ta mơ ước trận mưa rào đó đây.
Mưa về ngọn cỏ cành cây,
Mưa về cho mảnh vườn này sum suê.
"Nước non nặng một lời thề,(**)
Nước đi đi mãi không về cùng non"!
Ân tình ân nghĩa sắt son,
Còn mưa, còn nước là còn... màu xanh...

Việt Nhi

(*)Phỏng theo cổ thi: "Cửu hạn phùng cam vũ, tha phương ngộ cố tri".
(**)Thơ Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu

*
Quán Trọ Trường Xưa

Nhớ bạn, thương mình nên làm thơ
Giờ đây mỗi đứa cách đôi bờ
Mày đã thoát được đời cải tạo
Lo cày hả họng nuôi con thơ

Tao ở bên này cũng vậy thôi
Cũng cày mệt nhọc khổ lắm thay
Dằn vặt, suy tư trong khói thuốc
Quê nhà trong giấc mộng ngà say

Nhớ xưa hai đứa cùng trọ học
Thương mến nhau hơn dưới mái trường
Thằng mê thi phú thằng mê võ
Chẳng nhớ bao lần được huy chương

Mới lớn biết yêu mối tình đầu
Hai thằng cùng thức suốt canh thâu
Tập tễnh thơ văn trong khói thuốc
Nắn nót trang thư gởi nỗi sầu

Cũng bia, cũng thuốc cùng em út
Trai tân nếm thử chút mùi đời
Năm ba thằng bạn đồ quỷ sống
Bụi đời trong những phút vui chơi

Nhớ lần làm đệ tử Lưu Linh
Gác cao cửa khóa nhà lặng thinh
Hai thằng chơi bạo leo cửa sổ
Té một lần đau thẹo đầy mình

Rời trường theo tiếng gọi non sông
Tao mày tâm niệm chí làm trai
Hai đứa tình nguyện vào quân đội
Tháng năm chinh chiến đi miệt mài.

Bao năm xuôi ngược miền đất nước
Đánh năm ba trận miệt đồng bằng
Em ơi sân trường còn lính quýnh
Nhớ lá thư xưa lén trao nàng

Xa quá rồi em người mỗi ngả
Thương nhớ về nhau bao năm dài
Anh ở xứ người ôm mối hận
Em ở quê nhà lệ xẻ hai

Nhớ bạn thương mình nên làm thơ
Nhớ em hai đứa ở đôi bờ
Trong anh còn chút tình còn lại
Hẹn buổi tao phùng trọn ước mơ

Vĩnh Hòa Hiệp

*
Sao Em Không Về

Sao em không về thăm quê cũ
Thăm mẹ già đàn em dại bơ vơ
Thăm mộ cha côi cút chơ vơ
Nơi chất chứa cả trùng dương bão tố

Sao em không về thăm trường cũ
Hàng sao già mưa nắng vẫn kiêu sa
Đường lá me đan lối vẫn trông chờ
Trưng Vương đợi thời vàng son xưa cũ

Nhưng em nhỉ hãy khoan xin đừng vội
Đợi cho qua cơn bĩ cực thái lai
Em sẽ về thăm một ngày mai
Ngày mai đó sẽ vô cùng rực rỡ

cpm 181201

*
Xoài Chấm Mắm Đường

Xoài chua, chấm nước mắm đường
Thấy em thưởng thức, anh thương chết bà
Ớt cay, chắt lưỡi hít hà
Ở đây sao giống quê nhà anh ơi.

Đất Nữ Hoàng

Anh lên thăm đất nữ hoàng
Tưởng đâu lạc giữa xóm làng quê hương
Mít, xoài, nhãn, vải thấy thương
Nửa đi, nửa ở, nửa vương vấn lòng.

Gold Coast

Ra ngoài Gold Coast nằm phơi
Bãi sau, bãi trước" Đất trời Dương Tơ"
Mướn dù trả giá bơ phờ
Vũng Tàu tắm biển, thôi lờ đi em.

Supper Paradise

Mỗi năm ta được mấy ngày
Rảnh đi tắm biển phơi bày xác thân
Bôi kem chống nắng lưng trần
Về nhà từng mảng, từng phần đen thui.

Vĩnh Hòa Hiệp

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hoan hỷ chào nhau cầu xưa quá bước Dặm đường im kẽ tóc với chân tơ Tan hợp cười òa. Kia vòm mây trắng Và bắt đầu. Và chấm hết. Sau xưa… . 4.2021 (Gửi hương linh bạn hiền Nguyễn Lương Vỵ, lễ 49 ngày)
Trong mọi hoàn cảnh Anh vẫn không ngừng hoạt động, Anh vẫn cứ đứng ở ngoài nắng - chữ của Mai Thảo. Với tôi, Nhật Tiến - Én Nhanh Nhẹn RS, vẫn cứ mãi là một Tráng Sinh Lên Đường
Lời dịch giả: Đây là bức tâm thư của cựu tổng thống George W. Bush gởi người dân Mỹ trong lúc cả nước đang sôi sục sau cái chết của George Floyd.
NYC với mình như căn nhà thứ hai, thế mà đã hơn một năm rồi mới lên lại. Thường thì hay lên mùa Giáng Sinh, hay Tháng Hai mùa đông để coi tuyết ở Central Park, và tháng Mười Một để coi lá vàng. Lần nầy chỉ mới tháng ba, nhưng có lý do
Xúc động với kỷ niệm. Thơ và nhạc đã nâng cảm xúc về những cái đẹp mong manh trong đời... Đêm Nhạc Người Về Như Bụi, và buổi ra mắt Tuyển Tập 39 Văn Nghệ Sĩ Tưởng Nhớ Du Tử Lê đã hoàn mãn hôm Thứ Ba 14/1/2019.
chiều rớt/xanh/ lưỡi dao, tôi khứng! chờ ... mưa tới. Hai câu cuối trong bài “chiều rớt/xanh/lưỡi dao” anh viết cuối tháng 9/2019 như một lời giã biệt. Và, cơn mưa chiều 7.10.2019 đã tới, anh thay áo mới chân bước thảnh thơi trở về quê cũ. Xin từ biệt anh: Du Tử Lê!
trong nhiều năm qua, lượng khách quốc tế đến Việt Nam tăng trưởng ở mức hai con số, nhưng tỷ lệ quay trở lại thấp (chỉ từ 10% đến 40%) . Chi tiêu của khách du lịch quốc tế tại Việt Nam không cao
Theo bảng xếp hạng chỉ số cảm nhận tham nhũng của Tổ Chức Minh Bạch Quốc Tế năm 2018, Việt Nam đứng hạng 117/ 180 với mức điểm 33/100. Bao giờ mà chế độ hiện hành vẫn còn tồn tại thì “nạn nhũng nhiễu lạm thu” sẽ vẫn còn được bao che và dung dưỡng khắp nơi, chứ chả riêng chi ở Bộ Ngoại Giao
Chính phủ Hoa Kỳ đã hứa tài trợ 300 triệu đô la để làm sạch môi trường bị nhiễm chất độc da cam của phi trường Biên Hòa và hôm 5 tháng 12 là bắt đầu thực hiện việc tẩy rừa tại khu vực này, theo bản tin hôm 6 tháng 12 của báo Tuổi Trẻ Online cho biết như sau.
Hơn 1.000 người có thể đã bị giết bởi lực lượng an ninh ở Iran trong các cuộc biểu tình gần đây, theo một quan chức cấp cao của bộ ngoại giao cho biết hôm Thứ Năm


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.