Hôm nay,  

Sống Còn Cho Ai?

27/04/200600:00:00(Xem: 2502)

Từ nhiều tháng qua sự lây lan của bệnh cúm chim qua một số nước ở Âu châu, Trung Đông và cả Phi châu đã khiến nhiều chuyên gia trên khắp thế giới quan tâm, đặt ra nhiều câu hỏi. Chúng ta đều đã biết bệnh cúm này xuất hiện trong một số gia cầm như gà vịt ở Hong Hong năm 2004, truyền qua người dưới dạng một vi khuẩn có tên khoa học H5N1 thành một thứ cúm khó trị, làm chết một số người. Bệnh lan qua Việt Nam, Cam Bốt, Thái Lan và một số nước Đông Nam Á khác, nhưng Việt Nam có số tử vong lớn nhất. Các cơ quan Y tế thế giới đã nhiều lần báo động, nhưng đến nay cúm chim đã lan từ lục địa Trung Quốc qua các lục địa khác. Phương tiện để bệnh truyền nhiễm là do các đàn chim trời hàng năm tùy theo mùa bay di tản qua biển đi khắp mọi nơi. Liệu thế giới có tránh khỏi sự bùng nổ một đại họa dịch tễ khủng khiếp có thể giết chết hàng trăm triệu người hay không" Tôi không có ý định viết một bài thuần túy khoa học và y học về cúm chim, chỉ muốn nhìn hiện tượng này qua con mắt của một người theo dõi thời sự.<"xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:office" />

 

Câu hỏi đầu tiên đặt ra là tại sao thời nay bỗng nẩy sinh ra một loài vi khuẩn có khả năng tác hại loài người nhiều đến như như vậy" Bệnh cúm là bệnh thông thường của loài người cũng như loài có cánh từ cổ xưa. Nhưng thời nay khi cúm truyền qua gia cầm ở <"xml:namespace prefix = st1 ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:smarttags" />Hong Kong, con vi khuẩn cúm thường đã bắt đầu đổi dạng thành vi khuẩn giết người H5N1. Vi khuẩn có sống có chết, biết hấp thụ năng lượng để sinh sôi nẩy nở, nên đó cũng là một loài sinh vật. Vi khuẩn (virus) rất nhỏ, nhỏ hơn vi trùng (microbe) cả triệu lần. Nếu phóng đại con vi trùng lớn bằng một con bò, con vi khuẩn chỉ lớn bằng một con ruồi đậu trên lưng con bò. Bởi vậy kính hiển vi thường có thể nhìn thấy con vi trùng, nhưng phải có kính hiển vi điện tử mới thấy và chụp hình được vi khuẩn. Tại sao một loài ký sinh vật nhỏ như vậy lại biết đổi dạng để giết người" Theo luật Tạo hóa, sinh vật cần phải sinh nở để có thêm giống nòi và tồn tại vì nếu không, đời sống của nó quá ngắn, sinh vật càng nhỏ đời sống càng ngắn. Nếu mới sinh ra rồi chết luôn, làm sao có thể gọi là sự sống" Cũng vì nhu cầu sống còn đó, vi khuẩn biết thay hình đổi dạng để tránh những loại thuốc trừ diệt nó. Vi khuẩn quá nhỏ làm sao biết đổi dạng và đổi dạng cách nào"

 

Kết quả khảo cứu của các nhà bác học đã cho thấy sự đổi dạng đó diễn ra ở một số chất đạm (protein) nằm ở vỏ ngoài vi khuẩn H5N1. Muốn hiểu rõ hơn chúng ta cần phải đi vào thế giới vi mô của nguyên tử, phân tử và tế bào. Nguyên tử là phần siêu vi của vật chất, nhiều nguyên tử họp thành phân tử, các phân tử họp thành tế bào, khi nhiều tế bào họp lại sự sống đã có thể nẩy sinh. Khoa học đã chứng minh sự sống trên Trái đất này khởi thủy là ở biển, do các tế bào sống đầu tiên nẩy nở ở đó. Một tế bào đơn độc cũng có thể được gọi là sự sống nếu nó biết hấp thụ năng lượng, sinh sôi nẩy nở bằng cách tụ họp với các tế bào khác và đổi dạng thích ứng với hoàn cảnh và môi trường để sống còn. Những sinh vật đa tế bào bèn xuất hiện và khi môi trường nước ở biển không có đủ năng lượng để chúng tiếp tục sự sống, chúng bắt đầu biến dạng để bò lên đất liền tìm thêm các nguồn năng lượng và từ đó sự sống biến hóa thành muôn hình vạn trạng các loài sinh vật. Sự tiến hóa đó đã đi đến chặng chót là loài người chúng ta.

 

Hãy trở lại con vi khuẩn cúm chim đang hăm dọa giết loài người. Tại sao nó muốn giết chúng ta" Có lẽ ở thế giới vi mô của chúng, H5N1 chẳng biết có loài người, dĩ chí đến các loài khác như thú vật hay chim muông, chúng cũng không biết hay chẳng cần biết. Chúng chỉ biết một thứ duy nhất theo luật của Ông Trời là phải sống còn. Để thực hiện nhu cầu đó, chúng phải biến dạng và nếu có làm chết ai, chúng chẳng cần đếm xỉa đến. Cuộc sống vốn dĩ là một sự tranh chấp vô biên vô tận để thích ứng. Vậy sống còn dành cho ai" Sống còn dành cho kẻ biết thích ứng nhất. Điều này đúng cho các loài vi khuẩn và đúng cho muôn loài trên Trái đất, kể cả loài người chúng ta. Đó là định luật của Tiến hóa luận.

 

Vậy loài người chúng ta có cần biến dạng để thích ứng không" Tôi nghĩ loài người 2 triệu năm trước đã biến dạng một lần chót, coi như hoàn hảo nhất. Đó là lúc loài dã nhân (homo erectus) đã biết đứng thẳng tắp, hai chân thon dài để chạy rất lẹ. Đặc điểm của loài này là đã bỏ được cái đuôi, nên khác hẳn loài khỉ. Và cũng nhờ không còn đuôi nên chạy rất nhanh và đó chính là sự thích ứng ngoạn mục nhất để sống còn. Chạy nhanh không phải để trốn kẻ thù mà để đuổi theo các con thú, bắt chúng ăn thịt. Thời đó dã nhân chưa biết làm ra dụng cụ để săn bắn, hai chân là dụng cụ duy nhất để sống còn. Các nhà khoa học đã chứng nghiệm người thời nay chạy dẻo dai hơn ngựa, nhanh hơn chó sói, báo, hươu. Người còn có khả năng chạy kiên trì hơn các loài khác. Loài thú chạy nhanh đến lúc mệt là thở rốc rồi đứng ỳ luôn một chỗ chẳng chịu nhúc nhích. Còn người ráng chạy đến cùng, mệt thì chậm lại chớ không chịu ngừng. Đây là hình ảnh các tay quán quân chạy việt dã của chúng ta ngày nay. Môn thể thao có đủ phương pháp tập luyện để lực sĩ thích ứng hơn nữa, nhưng ít nhất chúng ta đã bỏ được cái đuôi dính toòng teng từ 2 triệu năm trước.

 

Tuy nhiên loài người vẫn phải thực hiện nhiều sự thích ứng khác để sống còn. Đó là sự thích ứng trong nếp sống, trong tư tưởng và hành động sao cho hợp với thời thế, để theo kịp với đà tiến bộ của nhân loại. Riêng ở Việt Namđang có một lớp người đang cần sự thích ứng để sống còn, vì họ vẫn còn bị dính...một cái đuôi như con khỉ. Đó là cái đuôi "xã hội chủ nghĩa". Họ đã nói đến đổi mới từ cả chục năm qua vì đã biết nếu không thích ứng được là chết. Nay thời gian sắp hết, họ cuống cuồng trình diễn một vở tuồng mới nhưng vẫn trong rạp cũ, phông cảnh cũ, vẫn những kép hát cũ chỉ có vẽ nhọ bôi hề lại cho hình dạng có khác. Nếu thích ứng mà vẫn không bỏ được cái đuôi khỉ, cũng nên quên đi giấc mộng sống còn.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
tác giả Đinh Xuân Quân sinh trong một gia tộc Miền Bắc theo Công Giáo từ vài thế kỷ, qua các thời kỳ Quốc-Cộng đảng tranh, Hoàng Đế Bảo Đại, TT Ngô Đình Diệm, Đệ Nhị Cộng Hòa, du học, về VN làm việc, vào tù cải tạo sau 1975, vượt biên, làm một số dự án LHQ giúp các nước nghèo (kể cả tại VN)
Một chiếc máy bay rớt tại South Dakota hôm Thứ Bảy làm thiệt mạng ít nhất 9 người, gồm phi công và 2 trẻ em.
Cảnh sát lập hồ sơ khởi tố Nguyen về tội bạo lực gia đình, say, và 2 tội gây nguy hiểm cho trẻ em. Nguyen được tạm rời nhà tù quận Polk County Jail vào sáng Thứ Sáu 29/11/2019.
Mười người đã bị bắn tại Khu Phố Pháp ở thành phố New Orleans vào sáng Chủ Nhật, 1 tháng 12, theo cảnh sát cho biết.
Diễn cẩn thận từng bước, hết sức chậm rãi đi xuống đồi do bờ triền dốc đứng. Hân đi sau tay phải ôm chặt tay trái Diễn và nửa thân xô nghiêng ép vào người anh.
Như chúng ta biết, đảng SPD (Đảng Dân chủ Xã hội Đức) đã tìm kiếm lãnh đạo mới từ sáu tháng nay. Vào mùa hè 2019, nhà lãnh đạo đảng trước đó Nahles đã từ chức sau các cuộc tranh giành quyền lực nội bộ. Có nhiều ứng cử viên nhưng sau cuộc bầu cử sơ bộ chỉ còn hai cặp vào chung kết.
Hàng triệu người nghèo có thể bị mất phiếu thực phẩm (food stamps) quan trọng theo những thay đổi luật lệ được đề nghị bởi chính phủ Trump.
Con sông Hoàng Hạ chảy xuyên qua trấn Hoàng Hoa quanh năm xanh biếc, nước từ miền tuyết lãnh tan ra nên tinh khiết vô cùng.
Lý do để viết bài này là vì bản thân người viết có sai lầm cần bày tỏ. Tuy rằng sai lầm đã hiệu đính, nhưng cũng cần nói ra, vì Đức Phật đã dạy rằng hễ sai thì nên tự mình bày tỏ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.