Hôm nay,  

Bầu Ơi! Thương Lấy Bí Cùng!

31/05/200600:00:00(Xem: 2210)

Tuần qua, báo chí, truyền thanh cũng như truyền hình Việt Nam hải ngoại đồng loạt đăng tin về cơn bão Trân Châu tạt qua vùng biển Đông gây tử vong cho hàng trăm người đánh cá. Theo các bản tin do nhà cầm quyền Cộng Sản đưa ra, còn chưa kiểm chứng đủ,  khoảng hơn 200 ngư phủ đã bị chết, và đã kéo theo trên 200 gia đình hiện đang lâm vào cảnh khốn khổ, nếu không muốn nói là "khốn nạn". Thực tế, những chữ "khốn khổ" và "khốn nạn" kia vẫn không đủ để tả sự tiêu điều, nỗi đau đớn, sự mất mát, tang thương đang đè nặng trên đầu những người vợ góa, những đứa con mồ côi, những bà mẹ, những ông bố chỉ trông mong vào mỗi mình người con trai làm cần câu cơm cho cả nhà...

Cái chết bất ngờ đến mang theo cả sự sụp đổ của toàn thể gia đình, là năm sáu miệng ăn, già trẻ lớn bé; là mấy đứa con nít còn chạy rông trên bãi biển mỗi ngày nhặt ốc, nhặt sò, chơi đùa vô tư. Có thể là hai bố mẹ già, lưng còng, tay run vì bao tháng ngày qua làm thợ mộc, thợ đóng tầu, buôn gánh bán bưng.. vất vả kiếm cơm. Cũng có thể là một cô vợ trẻ, nước mắt nước mũi dàn dụa vì thương, nhớ, hãi hùng, lo sợ không biết nuôi mấy thằng con còn lon ton chạy nhẩy bằng phương tiện nào đây...Tiền đâu mua gạo cho chúng" Tiền đâu sắm cho chúng bộ quần áo mới thay cho bộ đồ cũ đã rách teng beng... Làm gì nói đến chuyện cho chúng đi học nữa!

Vai chính trong nhà đã chết rồi, mất thật rồi, đã táng thây ngoài biển khơi kia, trong bụng cá, mép đảo hoang, hay trôi nổi dập dềnh trong làn nước xanh... Rồi ai sửa lại cái mái nhà bập bùng mỗi khi bão ùa tới" Ai xây lại cái bếp" Ai bít khe cửa hở chắn gió lùa mùa Đông" Ai cắm cọc tre chuồng heo, cột lại giây phơi" Trên hết, ai mang tiền về để đi chợ" Thằng Út đang dẫy dụa đòi sữa. Thằng Ba ngồi trên bậc cửa, khóc lặng lẽ, sụt sùi nhớ ba...

Trên bàn thờ, một nắm nhang khói mù mịt che gần kín tấm hình người quá cố chụp từ hồi nảo hồi nào. Một bát cơm khô. Một quả trứng luộc. Ngoài sân, vẳng đâu tiếng khóc nức nở của chị Tư hàng xóm cũng mất chồng. Mới cưới xong, chưa được một năm, bụng còn đang mang bầu to như úp thúng. Xa xa, tiếng đàn nhị kéo nghẹn ngào trong nhà anh Năm. Bác Bẩy vừa mất cậu con trai cả, tương lai của toàn gia, niềm hãnh diện của cả họ, vì Sáu là một thanh niên giỏi giang, vừa biết ca vọng cổ, vừa chài lưới thiện nghệ.

Tất cả khung cảnh ấy đang xẩy ra trên một số làng chài miền Trung, "Trời làm cơn lụt mỗi năm, a à ơi! Khiến đau thương tuôn tràn..." Ngày xưa, người ta từng hát cho miền Trung nghèo khổ -nghèo thì đi liền với khổ.

Ngày nay, báo chí, truyền thanh vừa thông báo cho hải ngoại biết tin về cơn bão, cho biết số người chết, tả về cảnh tang tóc của các làng chài, nhưng chưa thấy mấy ai lên tiếng kêu gọi đóng góp cho các gia đình đang rũ xuống như miếng vải xô thấm nước ấy.. Chưa thấy ngày gây quỹ, chưa thấy địa chỉ gửi tiền về, chưa thấy chương trình nào được dự định... để cứu người.

Bầu ơi! Có thương đến bí không" Chúng ta cùng một giàn quê hương, cùng một gốc Việt Nam, cùng hưởng một dòng sông tưới, cùng máu đỏ da vàng... Bầu đang nhà cao cửa rộng, tiện nghi, mát mẻ có nhớ đến bí đang tang thương, hoạn nạn không"

Xin được gửi vài hàng đến những người, những tổ chức vẫn thường làm việc thiện nguyện, vẫn hằng tâm hằng sản giúp người nghèo và khổ ở quê hương. Nhất là các hội ái hữu miền Trung, Quảng Nam Đà Nẵng, Huế, hay hội Cà Mâu... Hãy tưởng tượng đến nỗi đau xẩy ra cho chính mình mà bắt tay vào hành động. Quá bận, không thể làm gì được, thì gửi chút tiền, hai ba chục, một trăm.. cho những con người được gọi tên là "bất hạnh" ấy. Dù xây chín bậc phù đồ, không bằng làm phúc cứu cho một người... Xin những trái tim mang chữ "Từ Bi" của Đức Phật, mang chữ "Bác Ái" của Chúa Giê Su hãy thể hiện những ý nghĩa của câu kinh nhật tụng trong lúc khẩn cấp này.

Chu Tất Tiến.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
tác giả Đinh Xuân Quân sinh trong một gia tộc Miền Bắc theo Công Giáo từ vài thế kỷ, qua các thời kỳ Quốc-Cộng đảng tranh, Hoàng Đế Bảo Đại, TT Ngô Đình Diệm, Đệ Nhị Cộng Hòa, du học, về VN làm việc, vào tù cải tạo sau 1975, vượt biên, làm một số dự án LHQ giúp các nước nghèo (kể cả tại VN)
Một chiếc máy bay rớt tại South Dakota hôm Thứ Bảy làm thiệt mạng ít nhất 9 người, gồm phi công và 2 trẻ em.
Cảnh sát lập hồ sơ khởi tố Nguyen về tội bạo lực gia đình, say, và 2 tội gây nguy hiểm cho trẻ em. Nguyen được tạm rời nhà tù quận Polk County Jail vào sáng Thứ Sáu 29/11/2019.
Mười người đã bị bắn tại Khu Phố Pháp ở thành phố New Orleans vào sáng Chủ Nhật, 1 tháng 12, theo cảnh sát cho biết.
Diễn cẩn thận từng bước, hết sức chậm rãi đi xuống đồi do bờ triền dốc đứng. Hân đi sau tay phải ôm chặt tay trái Diễn và nửa thân xô nghiêng ép vào người anh.
Như chúng ta biết, đảng SPD (Đảng Dân chủ Xã hội Đức) đã tìm kiếm lãnh đạo mới từ sáu tháng nay. Vào mùa hè 2019, nhà lãnh đạo đảng trước đó Nahles đã từ chức sau các cuộc tranh giành quyền lực nội bộ. Có nhiều ứng cử viên nhưng sau cuộc bầu cử sơ bộ chỉ còn hai cặp vào chung kết.
Hàng triệu người nghèo có thể bị mất phiếu thực phẩm (food stamps) quan trọng theo những thay đổi luật lệ được đề nghị bởi chính phủ Trump.
Con sông Hoàng Hạ chảy xuyên qua trấn Hoàng Hoa quanh năm xanh biếc, nước từ miền tuyết lãnh tan ra nên tinh khiết vô cùng.
Lý do để viết bài này là vì bản thân người viết có sai lầm cần bày tỏ. Tuy rằng sai lầm đã hiệu đính, nhưng cũng cần nói ra, vì Đức Phật đã dạy rằng hễ sai thì nên tự mình bày tỏ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.