Hôm nay,  

Băng Tâm

22/10/200600:00:00(Xem: 8725)

Sau đây là một câu chuyện thật 99%. Tôi nói 99% vì tên nhân vật được đổi.

BĂNG TÂM
Có phải em là người không bao giờ tôi gặp
Mới là người tôi ôm ấp mãi trong lòng
(Trích thơ từ Nhân Văn Giai Phẩm)
Nguyễn Thị A Tiên

Chị Nhung vừa có bồ. Chị đến nhà tôi, nửa đi nửa chạy, tay cầm tờ báo Trắng Đen. Chị nói, miệng tươi như hoa:
-Cho Tiên xem cái ni.
Tôi nhìn vào trang báo, chỗ có khoanh một hình chữ nhật bằng viết chì đỏ: “Hồng Nhung, trên 20 tuổi; vóc dáng dễ nhìn, xấu đẹp tùy người đối diện; cựu nữ sinh Gia Long; màu sắc ưa chuộng: tím, hồng, vàng, xanh, đỏ…; tài tử ưa chuộng: Alen Delon, Anthony Perkins, Natalie Wood, Kiều Chinh ; thích nhạc Trịnh Công Sơn; mong tìm bạn khác phái trong giới sinh viên để trao đổi học hỏi. Hứa hồi âm tất cả thư, dù đến trể.” Chị Nhung không dám nói chính xác 25 tuổi, “tuổi hâm đi hâm lại”, hâm tới lần thứ 5.
Tôi hỏi:
-Vậy thôi hả"
-Còn nữa chớ.
Chị Nhung kéo tay tôi , bảo đứng dậy theo chị. Tôi xin phép ba tôi rồi cùng chị Nhung bước ra khỏi nhà.
Đến nhà chị, tôi nhìn quanh quẩn. Bác Hai Huế đang làm gì đó ngoài sân. Không có “biến cố” gì cả. Tôi cụt hứng đòi về, nhưng chị Nhung cứ nằng nặc yêu cầu tôi nán lại. Gần nửa giờ sau có tiếng chó sủa, một anh thanh niên bước vào. Anh này người hơi thấp, tóc cắt ngắn, nước da ngăm ngăm, mặt mày có vẻ phúc hậu, ăn mặc rất đơn giản gần như nhà quê. Anh cuối đầu chào bác Hai Huế, chào tôi, nhưng không chào chị Nhung. Bác Hai Huế gật đầu, còn tôi cứ đực mặt ra, không biết nên làm gì. Sau khi anh thanh niên ngồi xuống ghế, chị Nhung kéo tôi ra sau bếp nhờ bưng khay nước. Chị nói nhỏ:
-Anh Thanh không chào chị vì đã…chào rồi.
-Là sao"
-Anh chị gặp nhau một lần rồi. Hôm nay anh Thanh đến thăm mẹ chị.
-Em biết rồi. Rồi sao nữa"
-Hết.
-Vậy mà cũng…
Tôi định ra về nhưng thấy bác Hai Huế xăm xăm đi vào nhà nên hồi hộp náng lại nhìn theo bác. Không, bác chỉ đi lấy cây chổi. Trên sân có mấy con chó con đang đùa giỡn,kêu gâu gâu, rượt đuổi nhau. Nếu không có mấy con chó này tôi đã bước ra khỏi cổng. Anh thanh niên và chị Nhung đang ngồi nói chuyện trong nhà. Bác Hai Huế thỉnh thoảng liếc vào nhà và đằng hắng như ngầm bảo: “Luôn luôn có tao đây”. Một lát sau bác Hai Huế lại vào nhà lấy cái gì đó. Chỉ trong vòng 20 phút mà bác vào nhà đến 5, 6 lần. Mỗi lần bác vào, anh thanh niên lại nhổm người lên chào. Tôi không hiểu sao lại phải chào nhiều đến thế. Tôi chán quá, chào bác Hai Huế ra về.
Tối hôm đó chị Nhung qua nhà gặp tôi. Chị hỏi:
-Được không Tiên"
-Trông giống như . . .anh kéo xe bò.
Chị Nhung phật ý nói:
-Lính mà mặt đồ civil thấy như rứa. Anh Thanh mặc đồ sinh viên sĩ quan trông oi và đẹp lắm.
-Sao chị nói tìm bạn trong giới sinh viên"
-Anh Thanh cũng từng là sinh viên. Lần ni chắc rồi, nhưng cũng nên....
Chị Nhung đưa tôi đọc một mảnh giấy nhỏ.
Anh mến!
Trước tiên em không biết nói chi hơn là cầu mong anh cố gắng học tập thành tài. Đường đi khó không vì ngăn song cách núi, mà khó vì lòng người ngại núi e song. Sau đây em xin sơ lược đôi giòng về em. Em năm nay vừa đúng 18 tuổi, đẹp trên trung bình, nữ sinh Gia Long, cao 1 thước 55, nặng 47 ký. Ba em là bác sĩ, mẹ em là giáo sư. Em là con gái út trong gia đình ba anh chị em. Anh em đang du học tại Pháp, chị em đã lập gia đình với một thương gia xuất nhập cảng. Đọc được những giòng tìm bạn bốn phương của anh, em thấy em rất hạp với anh, những người trai kiêu hùng của tổ quốc. Em rất mong được làm bạn với anh, đề trao đổi kiến thức và an ủi nhau. Mong hồi âm. Thư nhờ nhà báo chuyển.


Băng Tâm (Em gái hậu phương)
Tôi ngạc nhiên nói:
-Cái gì lạ vậy" Ai đây"
-Ma, chớ ai. Em cứ viết, ghi địa chỉ trên bì thư. Còn lại để chị lo.
-Em không viết. Em đâu phải ma.
-Em giúp chị lần này nữa thôi. Chị muốn thử Thanh. Chị viết sợ anh ấy nhận ra mặt chữ.
Chị tôi đang dọn ăn, cũng phụ hoạ thêm:
-Phải, thử xem sao
-Em hiểu rồi-Tôi nói.
Tôi cảm thấy đây là việc khá thích thú, nên ngồi cặm cuội viết.
Chừng 1 tuần sau chị Nhung qua nhà tôi, mắt đỏ bầm, hình như mới khóc. Chị lấy ra một phong thư đưa cho tôi xem.
Băng Tâm rất mến,
Vì sắp đi thực tập tác xạ, anh vội viết cho em vài giòng để báo tin anh đã nhận được thư em. Anh rất hân hạnh có được một em gái hậu phương như em. Chủ Nhật tuần sau anh được đi phép. Em nhận được thư này cho anh biết chúng ta gặp nhau tại đâu để trao đổi…Khi đó em sẽ rõ về anh hơn.
Thanh
Đọc xong, tôi ngồi im lặng. Chị Nhung nói gần như gào lên:
-Khốn nạn! Đồ…gian phu dâm phụ!
Chị tôi nghe chị Nhung chưởi, từ dưới bếp chạy lên, ngơ ngác.
Sau đó “em gái hậu phương Băng Tâm” thường hay qua nhà tôi viết thư cho anh trai tiền tuyến, viết mà nước mắt chảy đầm đìa, có khi bặm môi trợn mắt dù đang viết những bức thư dài dằng dặt lâm li bi thiết. Anh Thanh cũng viết những bức thư tương tự như vậy. Dĩ nhiên những bức thư nào gởi từ Băng Tâm thì tôi chép lại và đề bì. Thời gian đó không biết vì lý do gì mà quân nhân ít đi phép, vả lại “Băng Tâm” cũng chưa muốn cho anh Thanh gặp măt nên có lẽ anh Thanh cũng không đi tìm "cô ta". Một hôm chị Nhung qua nhà tôi, nói như ra lệnh:
-Em lấy giây mực ra viết ngay. Giúp chị một lần này nữa thôi. Chắc chắn lần này thôi. Nghe đây
Anh Thanh mến,
Em phải vào nằm bệnh viện gấp. Xin lỗi lâu nay đã dấu anh. Em bị lao phổi thời kỳ thứ ba, lại thêm bệnh lớn tim, cộng với ba bệnh khác có liên quan đến tim và phổi. Mới có một tuần mà em sút mất 15 ký, trông em bây giờ thảm hại lắm. Cả nhà em đang lo cho em. Thú thật với anh, ba má em là nhà giáo nghèo, có bao nhiêu tiền bạc đều lo cho em mấy năm nay; chị em làm ăn thua lỗ, không giúp ích được gì cho em; anh em thì học hành dở dang. Quen em là một bất hạnh lớn cho anh. Xin hãy quên em đi.
Băng Tâm.
Chị tôi nói:
-Thử thì thử cho luôn, xem sao. Mà nếu thấy anh ta xấu tính thì ngưng liên lạc, chứ viết trả lời như vậy không được việc gì cả. Lâu nay mất công vô ích.
-Tình cảm mô dễ một ngày mà dứt mau như rứa. Thôi, không thử nữa. Tha cho anh ấy. Mà chị cũng không đủ can đảm để thử nữa. Chị sợ sự thật. Gởi thư này đi. Khi nhận được thế nào Thanh cũng cũng trở về với chị, chấm dứt với con đàn bà khốn nạn đó.
Chúng tôi bật cười
-Con đàn bà nào vậy" Con ma hả"
Chị Nhung quay lưng nguây nguẩy ra về.
Chừng 10 ngày sau chị Nhung qua nhà tôi. Chị ngồi phịch trên đi-văng, vừa tấm tức khóc vừa lấy một bức thư vất lên bàn. Chị tôi và tôi châu đầu lại đọc. Bức thư khá dài nhưng tôi chỉ trích ra một đoạn quan trọng.
….Băng Tâm vô cùng tội nghiệp,
Với bất cứ giá nào anh cũng đến toà báo Trắng Đen năng nỉ cho anh biết địa chỉ của em để tới thăm em, giúp đỡ em. Hãy đợi anh! Đừng…
Thanh…
Chị tôi nói:
-Từ ngày nhận được bức thư đầu tiên của … con ma Băng Tâm, anh ấy có gởi thư cho chị hay gặp chị không"
-Không gặp, con thư thì chỉ có một cái, viết rất sơ sài, chứ không ướt át như thư gởi cho con khốn nạn đó.
Chị Nhung nói xong lại khóc:
-Con Băng Tâm khốn nạn! Chị thù hắn đến tận xương tuỷ. Không bao giờ chị ghét….chị như rứa.
Lần gặp anh Thanh ngày đó là lần cuối cùng của tôi và cũng của chị Nhung. Anh ấy bận đi tìm Băng Tâm.

Nguyễn Thị A Tiên

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo CNN, một người đàn ông Đức 63 tuổi đã tử vong do nhiễm trùng hiếm thấy, sau khi được chú chó của mình “liếm yêu”.
NEW YORK (VB) -- Diễn hành mừng Lễ Tạ Ơn do Macy's thực hiện đã tổ chức hôm Thứ Năm 28/11/2019 tại New York, bất kể quan ngại thời tiết
Thông cáo báo chí của Bộ ngoại giao Trung Cộng cảnh cáo: sẽ có những biện pháp ứng phó cứng rắn nếu Washington tiêp tục hậu thuẫn dân biểu tình Hong Kong.
Hội nghị hợp tác Hồi Giáo (OIC) giữ im lặng trước thảm cảnh đàn áp người thiểu số Ui-ghur theo đạo Hồi tại tỉnh Xinjiang trong vùng tây bắc Hoa Lục - khoảng 1 triệu người Uighur bị đưa vào trại lao cải trá hình là trại huấn nghiệp.
Dân Iraq chống chế độ tham nhũng, bất lực tiếp tục biểu tình - ít nhất 15 người thiệt mạng hôm 27-11 tại Narisiya thuộc miền nam. Số người bị thương là 150.
Khoảng 1000 máy kéo từ từ tiến vào thủ đô Pháp để phản đối các chính sách của TT Macron –-nông dân nói: các chính sach và giao thương quốc tế gây thiệt hại nông nghiệp và hạ thấp mức sống của người sản xuất.
Di dân từ Liên Âu nhập cư vương quốc UK năm 2019 được ghi nhận ở mưc thấp nhất từ 2003.
Hội nghị của cơ quan không gian châu Âu họp tại Tây Ban Nha tuần này đã biểu quyết chấp thuận ngân sách 14.4 tỉ euro, là dự chi xứng hợp với các nỗ lực phát triển kỹ nghệ không gian của Hoa Kỳ và Trung Cộng.
Bộ trưỏng hải quân Richard Spencer bị ép từ chức khi định cưỡng lại lệnh khoan hồng của TT Trump dành cho 1 trung đội trưởng SEAL, là đơn vị ưu tú của hải quân
ĐS Hoa Kỳ tại tổ chức Liên Âu bị 3 phụ nữ tố cáo tấn công tình dục.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.