Hôm nay,  

Trọn Nghĩa Phu Thê

05/04/200400:00:00(Xem: 5964)
Nước Tấn có biến. Con của vua Tấn là Trùng Nhĩ trong lòng kinh sợ. Chưa biết tính sao. Chợt có Tử Phạm là một trung thần, vội vào bẩm báo:
- Tránh voi chẳng xấu mặt nào. Nay quốc gia có biến, mà công tử cứ lần lựa không thông, thì e chỉ ít hôm khó lòng canh cãi được!
Trùng Nhĩ mệt mõi đáp:
- Làm dân trong một nước, mà không được ở trên quê hương mình, thì còn nói đến trượng phu làm chi nữa!
Tử Phạm vội quỳ xuống, tha thiết tâu:
- Tùy ngộ nhi an. Tùy cơ ứng biến, mới là đấng nam nhi vẫy vùng trong bốn bể. Nay công tử mới gặp chuyện khó khăn - mà đã rủn tâm nản chí - thì giang sơn ni cầm chắc là… đi đời rồi vậy!
Đoạn, nhìn thẳng vào mắt của Trùng Nhĩ, cương quyết nói:
- Xây dựng mới khó, chớ đập đổ thì quá dễ. Xưa kia phụ vương của công tử oai hùng thiên hạ, nên mới thu phục đặng nhân tâm, mà hoàn thành nghiệp cả. Chớ giả như tiên vương mà khiếp nhược như vầy - thì sử sách mai này - còn lưu lại hay sao"
Trùng Nhĩ nghe Tử Phạm nói vậy, bèn rúng động tâm can, mà buột miệng nói rằng:
- Ta có thể chạy qua Sở, trú tạm được hay chăng"
Tử Phạm vội vàng đáp:
- Hà cớ chi công tử lại muốn nhờ đất Sở"
Trùng Nhĩ thở ra một cái, rồi thủng thẳng nói rằng:
- Vua Sở thích chơi gà chọi. Ta đã sai người đem tặng một đôi con, thì có thể qua đó mà nương nhờ núp bóng…
Tử Phạm lắc đầu, thưa:
- Vua Sở thích chơi gà chọi, là có… đỏ đen chảy đầy trong huyết quản. Hạng người này, không thể nói chuyện nghĩa khí, mà chỉ lợi hay không lợi mà thôi. Nay công tử quốc phá gia vong, thì chắc chắn sẽ gặp chuyện không may nơi hạng người đó vậy…
Trùng Nhĩ bối rối cùng cực, đến độ thay đổi cả… sắc màu, lớn tiếng than:
- Đi cũng dỡ, ở cũng hổng xong. Chẳng lẽ mạng ta đến đây đà đứt bóng"
Tử Phạm liền nắm tay của Trùng Nhĩ, chậm rãi thưa:
- Vua Hoàn Công nước Tề nổi tiếng là người nhân hậu. Mấy năm liền mưa thuận gió hòa. Lòng dân vui sướng, thì đúng là nơi mà công tử nương mình đó vậy!
Thế là Trùng Nhĩ cùng một số quan lại thân tín lên đường sang đất Tề. Khi đến nơi, được vua Tề mời ở nhà quốc khách, tiếp đãi tận tâm như chưa bao giờ có được. Trùng Nhĩ thấy vậy, mới ghé vào tai Tử Phạm, hốt hoảng nói rằng:
- Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn. Nay vua Tề đối xử với ta như vầy. Há lại chẳng tính toán điều chi trong sớm tối"
Tử Phạm lắc đầu, đáp:
- Công tử đừng lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tử. Nay mình lâm vào cảnh sa cơ thất thế, mà người ta vẫn… chịu chơi, thì đừng nghi nọ nghi kia mà mất đi thâm tình đang có được.
Nay nói về Hoàn Công, liên tiếp mấy hôm đi tới đi lui trong vườn ngự uyển, mà thần sắc đượm nét âu lo khó lòng tan biến được. Vợ là Vương thị, thấy vậy, mới nấu vội chén sâm nhung, bưng ra, mà nói với Hoàn Công rằng:
- Chàng chăm lo việc nước. Thiếp chăm lo việc nhà. Vậy hai cái lo đó. Có thể nào san sẻ được hay chăng"
Hoàn Công chẳng nói gì. Chỉ dõi mắt vào hư vô mà thở dài liên tục, khiến Vương thị kềm lòng không đặng, ào ào phang tiếp:
- Thiếp là phận gái, nên hiểu được rằng: Cho dẫu có là vợ vua, cũng không nên tham dự việc triều chánh. Nay thần thiếp thấy chàng rầu rầu ủ dột - như bánh tráng gặp mưa - thì tránh đâu cho khỏi nỗi đớn đau nơi tình phu phụ"
Hoàn Công thở dài thêm một phát, rồi yếu ớt nói:
- Thấy người hoạn nạn mà không cứu, thì mất đi phần nhân nghĩa. Ta đã lỡ mang tiếng là người nhân nghĩa. Lẽ nào lại trớt quớt được hay sao"
Vương thị đực mặt ra, ngơ ngác hỏi rằng:
- Chàng nói gì" Thiếp thực tình không hiểu. Vậy có thể vì tình thân gắn bó, mà nói rõ được chăng"
Hoàn Công liền đưa mắt nhìn quanh một lát. Khi chắc chắn là chẳng có ai, mới nhỏ giọng trải phơi điều gan ruột:
- Thái tử nước Tấn là Trùng Nhĩ chạy qua nhờ ta giúp đỡ. Ta giúp thì sợ gây họa binh đao, mà không giúp lại hóa ra người thiếu nhân nghĩa…
Vương thị lặng người đi một chút, rồi phấn khởi nói rằng:
- Cơ Trời trao cho chàng, mà chàng lại nặng lo, là cớ làm sao"
Hoàn Công trố mắt ra nhìn. Chưa hiểu mô tê, chợt nghe Vương thị rào rào phang tới:
- Đại phú do thiên, tiểu phú do cần. Nay Trùng Nhĩ là thái tử của một nước, thì dải giang sơn ấy sẽ giúp cho chàng nhiều lắm vậy…
Rồi bưng chén sâm nhung cho Hoàn Công chiêu một phát, dịu dàng nói:
- Bọn soán nghịch cướp ngôi, thường dựa vào uy quyền để trả thù thiên hạ, nên chỉ ít lâu sau, thì bá tánh lại hướng về chủ cũ. Lúc ấy, bệ hạ phái một đạo hùng binh. Giương cờ dóng trống, thì chắc chắn sẽ thu đất Tấn như móc đồ trong túi vậy…
Đoạn, ngưng một chút cho ý kia thấm đượm vào lòng, mới từ từ nói tiếp:
- Chàng hãy gọi Trùng Nhĩ đến, mà gã con gái cho, thì cái lợi mai sau khó lòng đong đếm được.

Hoàn Công sáng rỡ cả mặt mày, bèn bước tới hôn Vương thị vài phát. Mấy ngày sau, cho gọi Trùng Nhĩ tới nói chuyện xe duyên, cùng tặng tám con ngựa hay để làm sính lễ. Trùng Nhĩ thấy vậy, lấy làm khoan khoái, nên muốn suốt đời ở luôn đất Tề. Chớ chẳng nghĩ đến quốc phá gia vong gì nữa cả!
Từ ngày Trùng Nhĩ lấy được Khương thị, đêm ngày vui duyên thắm, nên chẳng để ý đến bọn quan lại đi theo sống chết thể nào. Tử Phạm thấy vậy, mới họp các quan lại, bàn chuyện đi nơi khác. Chẳng may có người đàn bà hái dâu nghe được, liền đến mách với Khương thị. Khương thị giật mình trộm nghĩ:
- Chim Hồng, chim Hộc, bay được cao là nhờ ở đôi cánh. Nay bọn quan lại này là… đôi cánh của chồng ta, thì không thể để cánh rơi giữa chừng như thế được!
Nghĩ vậy, bèn giả bộ gọi người đàn bà vào trong để ban thưởng, rồi ra lệnh giết đi, đoạn cho gọi Tử Phạm đến mà nói rằng:
- Người đàn bà này tố cáo các ngươi định trốn đi. Ta sợ nhiều người liên lụy, nên mạnh tay mà dzớt, để ngươi yên lòng lo xã tắc non sông, cho trọn điều ao ước.
Tử Phạm mặt cắt không còn hột máu. Chưa biết liệu sao. Chợt nghe Khương thị nhẹ nhàng nói tiếp:
- Chủ của ngươi, vì đắm vào chốn nhi nữ thường tình, đến độ mất cả chí nam nhi, thì thiệt là không phải. Ta muốn bàn bạc với ngươi, lén đưa Trùng Nhĩ về đất Tấn, để tạo cơ nghiệp về sau, hầu mang lại an vui cho bàn dân thiên hạ. Có đặng hay chăng"
Tử Phạm vội cúi đầu cảm tạ, sung sướng nói:
- Chúa công của tôi được người vợ như thế này, thì dẫu tạm thời phải bỏ nước mà đi, cũng cứ coi như phước đức nhiều lắm vậy.
Một hôm, nhân lúc Trùng Nhĩ đang uống rượu dưới trăng, Khương thị mới tựa ngay vào người, âu yếm nói:
- Phong lưu cạm bẫy trên đời. Hồng nhan đánh đổ con người tài hoa. Nay chàng là thái tử của một nước, lại có chí tứ phương. Sao lại đành lòng chôn mình nơi đất khách"
Trùng Nhĩ lắc đầu, đáp:
- Ta thật chẳng có chí tứ phương tứ phiếc gì hết cả!
Khương thị bỗng mặt mày đổi sắc, cương quyết nói:
- Phải đi mới được. Say một người mà cứ mê mêät. Thích một cảnh vui mà cứ yên nhàn - thì công danh sự nghiệp của một đời - Làm sao chàng có"
Trùng Nhĩ bình tĩnh đáp:
- Ta chỉ cần nàng sống với ta. Chớ chẳng cần đến giang sơn làm chi nữa! Vả lại, ta có đồng ý ở đây, thì nàng mới có cơ hội phụng dưỡng cha già, cho trọn đàng hiếu đạo. Há chẳng hơn ư"
Khương thị chân mày dựng ngược lên, tức tối nói:
- Xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. Đã là thân con gái, thì chỉ biết theo chồng. Chớ sao lại theo cha" Không thể nói càn như vậy được…
Rồi nước mắt tuôn tràn ra cả áo, nghẹn ngào nói rằng:
- Lấy chồng, mà được chồng hết dạ thương yêu, thì còn mong ước gì hơn nữa" Có điều, chàng là phận nam nhi, thì phải biết tạo dựng tương lai. Chớ không thể mãi vui chơi mà nương nhờ bên vợ…
Đoạn, khóc lóc rất là thảm thiết. Mãi một lúc sau, mới gượng gạo nói rằng:
- Cái tình quyến luyến vợ con càng nồng nàn đầm ấm bao nhiêu, thì cái khí phách anh hùng càng kém cõi bấy nhiêu. Chàng thân là thái tử của một quốc gia - mà bỏ quên trăm họ - để an hưởng tấm thân, thì mai này gặp lại tổ tiên. Mần răng mà ăn nói"
Trùng Nhĩ thấy vợ khóc, cũng chột lòng chột dạ, nhưng quyết chẳng dám khóc theo, mà chỉ dịu giọng nói rằng:
- Ta chỉ cần nàng. Chớ chẳng cần nước non gì hết cả! Vả lại, Trời cho vui thì vui. Cho sướng thì sướng. Chứ làm chi có chuyện ước cầu mà được…
Khương thị nghe Trùng Nhĩ nói vậy, biết là chẳng ăn thua, nên thì thào bảo dạ:
- Già néo đứt dây. Cách này không được phải bày ngay cách khác. Chớ không thể khoanh tay mà nhìn, thì còn hiền phụ được hay sao"
Đoạn, cho người mời Tử Phạm đến, mà nói rằng:
- Bốc thuốc lầm làm chết một người, nhưng lấy chồng… lầm thì di hại đêán đời con đời cháu. Nay ta muốn tránh đi cái buồn trong tâm tưởng, thì phải làm sao"
Tử Phạm suy nghĩ một chút, rồi cẩn trọng đáp:
- Phải đưa chúa công rời khỏi đất Tề. Càng sớm càng tốt. Nếu chậm trể để lâu, thì hùng khí bao năm sẽ bay bay như mây ngàn gió núi.
Rồi cùng với Tử Phạm bàn định kế hoạch. Một hôm, Khương thị làm lẫu lươn rồi xăn xái ngồi bên chuốc rượu, đợi lúc Trùng Nhĩ say mèm, bèn bỏ lên xe mà chạy. Đến sáng hôm sau, Trùng Nhĩ giật mình tỉnh giấc, thì thấy chung quanh đồng mông hiu quạnh - biết là mình bị gạt - liền xách kiếm lụi cho Tử Phạm vài nhát, nhưng vì hơi men còn đậm trong người, nên chỉ thành… hư chiêu. Chớ chẳng ngon cơm gì hết ráo!
Về sau, Trùng Nhĩ chẳng những làm vua của nước Tấn, mà còn làm bá chư hầu. Vào những lúc trà dư tửu hậu, thường nói với tả hữu rằng:
- Vợ ta không có công sinh ra ta, nhưng có công dạy dỗ ta nên người. Thiệt là đúng lắm!

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
tác giả Đinh Xuân Quân sinh trong một gia tộc Miền Bắc theo Công Giáo từ vài thế kỷ, qua các thời kỳ Quốc-Cộng đảng tranh, Hoàng Đế Bảo Đại, TT Ngô Đình Diệm, Đệ Nhị Cộng Hòa, du học, về VN làm việc, vào tù cải tạo sau 1975, vượt biên, làm một số dự án LHQ giúp các nước nghèo (kể cả tại VN)
Một chiếc máy bay rớt tại South Dakota hôm Thứ Bảy làm thiệt mạng ít nhất 9 người, gồm phi công và 2 trẻ em.
Cảnh sát lập hồ sơ khởi tố Nguyen về tội bạo lực gia đình, say, và 2 tội gây nguy hiểm cho trẻ em. Nguyen được tạm rời nhà tù quận Polk County Jail vào sáng Thứ Sáu 29/11/2019.
Mười người đã bị bắn tại Khu Phố Pháp ở thành phố New Orleans vào sáng Chủ Nhật, 1 tháng 12, theo cảnh sát cho biết.
Diễn cẩn thận từng bước, hết sức chậm rãi đi xuống đồi do bờ triền dốc đứng. Hân đi sau tay phải ôm chặt tay trái Diễn và nửa thân xô nghiêng ép vào người anh.
Như chúng ta biết, đảng SPD (Đảng Dân chủ Xã hội Đức) đã tìm kiếm lãnh đạo mới từ sáu tháng nay. Vào mùa hè 2019, nhà lãnh đạo đảng trước đó Nahles đã từ chức sau các cuộc tranh giành quyền lực nội bộ. Có nhiều ứng cử viên nhưng sau cuộc bầu cử sơ bộ chỉ còn hai cặp vào chung kết.
Hàng triệu người nghèo có thể bị mất phiếu thực phẩm (food stamps) quan trọng theo những thay đổi luật lệ được đề nghị bởi chính phủ Trump.
Con sông Hoàng Hạ chảy xuyên qua trấn Hoàng Hoa quanh năm xanh biếc, nước từ miền tuyết lãnh tan ra nên tinh khiết vô cùng.
Lý do để viết bài này là vì bản thân người viết có sai lầm cần bày tỏ. Tuy rằng sai lầm đã hiệu đính, nhưng cũng cần nói ra, vì Đức Phật đã dạy rằng hễ sai thì nên tự mình bày tỏ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.