Hôm nay,  

Thử Thách Lớn

29/05/200200:00:00(Xem: 4308)
Mỹ cách Cựu Thế Giới hai đại dương. Mỹ có thuyết Monroe từng theo chủ trương cô lập, không can thiệp vào chuyện ngoài Mỹ Châu nhưng cũng không cho nước nào xen vào Tân Thế Giới. Thế nhưng ba cuộc chiến có tính thế giới, Đệ Nhứït, Đệ Nhị Thế Chiến, Chiếân Tranh Lạnh, cuộc chiến nào Mỹ cũng bị và phải dính vào. Vượt moi thử thách, mỗi lần ra khỏi một đại chiến là mỗi lần Mỹ tiến tới ngôi vị đại siêu cường. Nhưng đầu thế kỷ 21, khủng bố đã đặt Mỹ trước một thử thách lớn chưa từng thấy trong lịch sử.

Những gì xảy ra trong cuộc khủng bố phá hoại ngày 11 tháng 9 tại Trung Tâm Thương Mại Thế Giới, Ngũ Giác Đài, và Pennsylvania đã chứng tỏ một cách hùng hồn nhưng đau đớn rằng Mỹ phải can dự vào một cuộc chiến tranh hình thái mới. Rõ ràng kẻ thù của Mỹ bây giờ đã quyết định chọn loại chiến tranh phi qui ước, bất cân xứng, sát hại thường dân để đánh Mỹ. Mọi ảo tưởng Mỹ được bảo vệ bởi hai đại dương là sai lầm. Chiến trường của loại chiếân tranh mới nằm ngay trên đất Mỹ, trong lòng xã hội Mỹ, chớ không đâu xa. Nhưng kẻ địch của Mỹ lại có mặt tại nhiều nơi trên thế giới, nhứt là Thế Giới Hồi Giáo đông 1 tỷ 2 người, chiếm 1 phần 5 dân số địa cầu.

Muốn chiến thắng khủng bố Mỹ phải đập tan và truy quét khủng bố. Chiến thắng ở A phú Hãn, triệt tiêu hạ tầng cơ sở khủng bố Al Qaeda và Taliban, xây dựng một nước A phú Hãn hoà bình, chỉ là thắng một trận chiến, chớ không phải thắng một cuộc chiến tranh. Quân khủng bố trên thế giới đánh Mỹ vì thù ghét sự giàu mạnh, lối sống tư do dân chủ của Mỹ. Do vậy, trước mắt, Mỹ còn phải can thiệp với nhà cầm quyền Palestine không dung dưỡng khủng bố, với chánh quyền Aân độ- Pakistan gỡ ngòi nổ chiến tranh giữa hai nước. Có thế, Mỹ mới rảnh tay đi vào mục tiêu chánh là Saddam Hussein, có vũ khí giết người hàng loạt và thường xuyên trợ trưởng cho khủng bố đánh Mỹ.

Nhưng mặt trân lớn nhứt mà Mỹ phải đối phó phải là cuộc Thánh Chiến do các phần tử Hồi Giáo cực đoan đã, đang, và mãi kích động. Tuy bây giờ chỉ mới là chiến tranh tâm lý, chánh trị, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành nguy cơ thế chiến giữa Thế Giới Hồi Giáo và Tây Phương. Mà muốn hay không, bây giờ Mỹ cũng là nước lãnh đạo Tây Phương trên nhiều mặt, nhứt là kinh tếâ, chánh trị, và quân sự.

Trong Chiến Tranh Lạnh, năm 1946, Thủ Tướng Anh Churchill dùng chữ Bức Màn Sắt để chỉ đường ranh Thế Giới CS với Tây Phương, giữa Đông Aâu CS và Tây Aâu Tự Do. Bức Màn Sắt ấy chỉ kéo dài từ Settin (Biển Baltic) đến Trieste (Biển Adriatic) thôi. Bây giờ nếu những người Hồi giáo cực đoan sách động được cuộc Thánh Chiến xảy ra, Bức Màn Sắt Tôn Giáo sẽ là tấm thảm da beo bao phủ khắp hoàn cầu: Trung Đông, Bắc Phi, London, Hamburg, Trung Á, Nam Á, Đông Nam Á, Phi Singapore và Nam Dương. Vật liệu xây dựng của Bức Màn Sắêt Tôn Giáo là nghèo nàn, chuyên chế được gắn chặt bằng xi măng hận thù, bạo lực, nhưng nhà kiến trúc bá đạo Hồi Giáo quá khích đặt cho một cái tên đầy hoa mỹ, nhiều công năng dụng danh đạt quả tuyên truyền, là Thánh Chiến. Đó là một cái tên người đọc sử ai nghe cũng sợ vì nó làm Trung Cỗ Thời Đại trở thành Thời Đen Tốâi trong thế giới sử.

Để chống không cho những người bá đạo buông Bức Màn Sắt Tôn Giáo đầy oan nghiệt, hại an ninh thế giới và văn minh nhân loại ấy xuống, Mỹ nói chung và chánh quyền của TT Bush nói iêng đã tỏ ra là một chánh quyền mạnh. Liên Aâu và Tây Phương cũng như chánh quyền và nhân dân tiến bộ trên thế giơi đã đoàn kết lại trong Liên Minh Chống Khủng Bố Thế Giới. Đặc biệt là Thế Giơi Hồi Giáo gồm 1 tỷ 2 người, dù là Hồâi Giáo, nhiều nước vẫn ý thức được nguy cơ do khủng bố và Thánh Chiến gây ra. Tiêu biểu như 1 phần 5 dân số của Thế giới Hồi Giáo là người Á râp, đa số sống trong chế độ dân chủ, như India, Indonesia, Turkey. Văn hoá và học thuật của chủng tộc nayï đã đóng góp rất lớn cho văn minh nhân loại, và con người Á rập hoà đồng hầu như khăp thế giới. Còn một số lớn các nước khác, nhà cầm quyền còn nhốt nhân dân trong độc tài, hũ tục, và giáo điều cực đoan duy căn (fundamentalist). Trong Chiến Tranh Lạnh, vì nhu cầu cấp bách quân sự, Mỹ thường phải đi với những chánh quyền độc tài này, khiến nhân dân sanh bất mãn Mỹ. Chính Bin Laden là người khai thác thái độ giận cá chém thớt đó của nhân dân Hồi Giáo để tổ chức bài Mỹ, chống Mỹ, khủng bố Mỹ.

Nhiều dấu chỉ cho thấy Mỹ đã sửa sai các giải pháp tình thế của thời Chiến Tranh Lạnh qua việc điều chỉnh ngoại giao, viện trợ kinh tế, trao dổi văn hoá. Mỗi năm Mỹ viện trợ phát triễn cho Thế Giới Hồâi Giáo hàng trăm triệu. Mỹ còn tài trợ qua các chương trình ưu đãi thuế xuất nhập và qua các định chế tài chánh viện trợ hay vay vốn để cải tổ kinh tế sao cho kịp với mức tăng trưởng dân số qua nhanh. Saudi Arabia được gia nhập Tổ Chức Mậu Dịch Thế Giới từ 1993. Nhiều Phòng Văn hoá, Thông Tin Mỹ được mở ở Trung Đông để người Hồi Giáo, nhứt là lớp trẻ, có nhiều cơ hội tìm hiểu văn minh Tây phương, lối sống và những giá trị trân trọng của ngươi Mỹ để tránh hiểu lầm đáng tiếc. Mặt khác, Mỹ dành nhiều học bổng cho người Hồi Giáo du hành quan sát, nghiên cứu tại Mỹ. Chỉ tại Đại học Georgetown, đã có 2000 người trí thức của 130 nước gởi đến trao đổi kiến thức và nghiên cứu.

Hồi Giáo là một trong ba tôn giáo theo thuyết một Thượng Đế trên thế giới, cùng rao giảng làm lành lánh dữ. Nhà sử học Edward Gibbon cho "thành công lớn nhưt của cuộc đời Mohammed là do ảnh hưởng của sức mạnh đạo đức, chớ không do sức mạnh của gươm đao." Cũng thế, chiến thắng lớn nhứt đối với khủng bố phải là chiến thắng của điều thiện đối với điều ác. Trong niềm tin đó, nhân loại nói chung và Mỹ nói riêng hy vọng sẽ vượt qua được thử thách chưa tùng thấy trong đầu thế kỷ 21 và thiên niên kỷ 3 này.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tôi vốn tính hiếu kỳ lại đang vô cùng rảnh rỗi nên nghe qua câu chuyện (“kỳ cục”) như thế thì không khỏi “động lòng bốn phương,” muốn thực hiện ngay một chuyến “Đông Du” cho biết đó biết đây.
Tình hình chung mấy năm qua ở Á châu Thái bình dương từ đông bắc tới đông nam cho thấy: Mỹ thêm bạn, TC thêm thù.
Thượng Nghị Sĩ Cộng Hòa Tom Cotton của Arkansas đã lên án nhiều nhân vật trong NBA tỏ ra yếu hèn trước Trung Cộng, trong đó có cả ngôi sao Lebron James. Theo Cotton, Lebron James phản đối việc một nhà quản trị NBA ủng hộ Hong Kong là vì muốn bảo vệ lợi nhuận kinh doanh của mình tại Trung Cộng.
Theo một thăm dò mới của Viện Nghiên Cứu Chính Quyền thuộc UC Berkeley, hầu hết những cử tri tại California - bao gồm cả đa số cử tri Cộng Hòa - cho rằng di dân đã làm cho nước Mỹ trở thành một nơi tốt hơn để sinh sống.
Hai viên chức ẩn danh của Hoa Kỳ đã tiết lộ với Reuters: sau vụ những cơ sở lọc dầu của Saudi Arabia bị tấn công vào ngày 14/09, Hoa Kỳ đã bí mật thực hiện một cuộc tấn công mạng chống lại Iran.
Sinh-trụ-hoại-diệt là lẽ thường tình, cả với người lẫn… xe hơi. Mua xe hơi, có đi là có mòn. Xe mới rồi sẽ cũ. Tuy nhiên, nếu chủ xe biết giữ gìn, bảo trì đúng cách, thì tuổi thọ của xe sẽ dài hơn.
Theo The Wall Street Journal, công ty bán lẻ trên mạng Amazon đang trả chi phí di chuyển cho những nhân viên được chuẩn đoán mắc bệnh ung thư, để họ có thể đến điều trị tại hệ thống City of Hope- Los Angeles.
Những ngân hàng hiện nay đang được ghi nhận là tính lãi suất cao kỷ lục trên thẻ tín dụng, khi những người sử dụng thẻ vay nợ càng nhiều.
Kẹt xe, phải nối đuôi hàng dài trên đường đi làm là nỗi căng thẳng, đau khổ của nhiều người Mỹ.
Theo một cuộc thăm dò của Gallup được công bố vào giữa Tháng 10, hơn một nửa người trưởng thành Mỹ cho biết có thành viên trong gia đình sử dụng quá nhiều bia rượu, thuốc.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.