Hôm nay,  

Trang Thơ - Phần I

07/10/200000:00:00(Xem: 4746)
Xuân buồn

Xuân về xứ lạ nhớ cố hương
Lòng mang xao xuyến nỗi buồn vương
Phiêu bạt đất người bao năm tháng
Để đến xuân nay vẫn đứng đường.

Lưu vong đất khách chỉ mơ xuân
Để cảnh thi nhân bớt phong trần
Nhưng ai hiểu được xuân lưu lạc
Tủi cực xuân ơi tới vạn lần.

Trằn trọc từng đêm nghĩ đến xuân
Cuộc đời đeo đẳng mãi gian truân
Thôi thì có lẽ xuân đừng tới
Ta mặc lòng này với thế nhân.

Xuân đến xuân đi có nghĩa gì
Níu nèo xuân lại để làm chi
Lòng ta xáo trộn xuân hư thực
Thôi tự nhủ lòng để xuân đi...

Khánh Linh NSW

*

Cảm thông

(Riêng tặng Hồng Bonnyrigg)

Số Hồng cũng lắm truân chuyên
Phải đeo đẳng mãi tới duyên kiếp nào
Đời cay đắng, ít ngọt ngào
Khi buồn kiếm cớ tầm phào cho vui
Để cho lòng bớt ngậm ngùi
Nhân tình thế thái đẹp vui sắc Hồng
Bao gương tình bạn ấm nồng
Tớ đây xin gửi tấm lòng tri ân.

Khánh Linh

*

Hóa thân

(Riêng tặng thi hữu L.K.L. tác giả bài thơ "Nói với tôi trong gương")

Gió từ Đông Hải gió sang Tây,
Nước thủy triều vơi, nước lại đầy,
Mây hợp rồi tan, mây bảng lảng,
Trăng tròn trăng khuyết, trăng lung lay.

Biển xa vạn dặm, xa hun hút.
Sóng cồn thuở trước vẫn còn say.
Vỗ cánh chim bằng bay cao vút
Ngút vào vô tận, ngút trời mây.

Bất chợt hóa thân ngoài sa mạc,
Theo dân du mục sống từng ngày.
Một mảnh linh hồn hai ngõ rẽ,
Nửa về cố quốc, nửa sang đây...

Bích Vân

*

Nếu ta có chết

(Bài số 2)

Ta tự biết, nhất định là vô dụng,
Không bạc tiền, và danh vọng mù khơi,
Kể từ phút xảy ra cuộc đổi đời,
Mất tất cả, còn hai bàn tay trắng.

Tuổi niên thiếu, hiến dâng đời binh nghiệp,
Tàn cuộc đời, một thân xác bơ phờ.
Nặng âu lo, vợ dại và con thơ,
Đành ly biệt phố phường từ dạo đó.

Rừng âm u gió rét gào than thở,
Đếm lá rơi, đếm từng chiếc lá rơi,
Màn sương xám, khí rét lạnh đục mờ,
Sẽ vùi dập, những tinh hoa đất nước.

Ai từng nghe môn thuốc tiên "khắc phục",
Xin định nghĩa cho đúng chữ khoan hồng.
Quần áo nát, nào ngại rét mùa đông.
Đói và lạnh triền miên theo năm tháng.

Chỉ ghi lại, đôi chút thời thống khổ,
Thoáng giựt mình, hai mươi năm lìa quê,
Tuổi xế chiều, nhận cay đắng ê chề,
Vé tàu suốt sẵn sàng, biệt cõi thế.

Xin đừng thét, những danh từ "to lớn",
Thầm hỏi mình, tròn bổn phận làm con.
Đạo vợ chồng cao quý! Mất hay còn"
Lễ và nghĩa, tùy số "không" trong sổ!

Khi còn bé, còn cha lẫn còn mẹ,
Mọc đủ lông, chim vượt núi Thái Sơn
Đất nước này, Nhà nước đã lo tròn,
Người già cả, đã có nơi săn sóc.

Xin đừng nói, những gì thuộc "Hiếu nghĩa",
Thảo luận chi, công dưỡng dục lỗi thời,
Mỗi hai tuần họ đã có tiền rồi,
Hiếu và Thảo: huyền thoại đẹp thời thượng.

Ta ao ước khi ta đã nằm xuống,
Thân xác ta, thiêu rụi, biến thành tro.
Đừng thắp hương, đừng khóc lóc diễn trò.
Đem tro xám, rải trên vùng biển lạnh.

Từ Nguyên

*

Gửi em bên nớ

Trời Phan Rang, bữa này còn hanh nắng
Em đi về, vẫn má thắm ngày xưa
Bao cách ngăn, tình mình còn vương vấn
Trời đổ mưa, mấy giọt nước cho vừa
Nhớ làn môi thơm
Nhớ ngày em khóc
Nhớ sáng lang thang
Nhớ chiều quay quắt
Và những lần mắt đỏ, quầng thâm
Mưa vẫn rơi, những giọt nước thì thầm
Anh vo chặt tình yêu em ngời sáng
Chân bước đi chí no tròn dậy sóng
Cám ơn em, người bên nớ anh yêu
Cám ơn em, những ngày bữa khoai bữa sắn


Vai oằn vai, vác nặng nỗi khô cằn
Cám ơn em, manh chiếu rách đêm đông
Ru tròn giấc ngủ nghịch dòng thời gian
Con nước lũ
Ta trôi ra biển lớn
Chí chưa thành, tim đau đớn buồng tim
Nát nhừ gan, giờ phút thiêng chưa đến
Mãi gục đầu - Ôi! Đâu đó gươm linh
Cám ơn em,
Cuộn cho anh từng bó củi
Đốn chợ đời, bừng sáng khắp mọi nơi
Tay nắm tay, người còn ở bên người
Cùng tiếng hát: Ngày hoa đăng mở hội.
Cám ơn em,
Chùm hoa vàng khắp lối
Cha mẹ về
Ươm lại những vườn cau
Quẩn quanh rợp bóng dây trầu
Em về mặc áo cô dâu chung tình.

Thy2000

*

Bội bạc

(Cho HPTD)

Và em nỡ bỏ tôi ra đi
Những lời thề thốt sá là chi
Bao năm chăn gối thành tro bụi
Tình nghĩa phu thê nghĩa lý gì"

Tội nghiệp cho lũ con ngây thơ
Chúng vừa mới lớn tuổi mộng mơ
Bây giờ vắng mẹ lòng chua xót
Mặc cảm bơ vơ đến bao giờ"

Bên duyên mới ấy thấy em say
Ân cần săn đón em hôm nay
Đường đời mờ mịt muôn vạn nẻo
Chắc gì hắn tốt vậy ngày mai"

Tôi xin cầu chúc em trong chua cay
Mong em hạnh phúc sánh vai ai
Đừng lo kỷ niệm và con cái
Đã có tôi âu yếm ngày ngày.

HPDC

*

Nhớ bạn

Trời Melbourne giờ đã vào mùa đông
Thơ thẩn bên giòng Marybyrnong
Nhìn con nước lớn sớm chiều xuôi ngược
Nhớ đám lục bình trôi giạt về đâu
Bên quê nhà trời đã sa mưa giông
Vững tay chèo, Cái Lớn em qua sông
Thuyền ai đó chiều nay về miệt Thứ(*)
Ghé vào đây cho tôi quá giang nhờ
Qua Xẻo Rô xuôi giòng kinh Cán Gáo(*)
Về quê em nước mặn với phèn chua
Lau lách ven sông đùa cùng ngọn sóng
Gió trên cao ngã rạp những ngọn bần

Vàng bông điên điển trên những giòng kinh
Tím gốc ô môi trông cảnh hữu tình
Nơi xa thẳm cánh đồng xanh bát ngát
Lúa non con gái ướm trổ đòng đòng
Qua những vùng Hiếu Lễ với An Biên(*)
Đời lính trận thương mấy đứa bạn hiền
Dành đôi điếu thuốc, chửi thề ỏm tỏi
ĐM. mày, biết còn sống ngày mai

Nhớ một thuở, sư đoàn Hai Mươi Mốt
Sét miền Tây làm khiếp đảm quân thù
Máu anh em đổ bên giòng sông Trẹm(*)
Cho em thơ được hưởng những ngày vui

Qua Thứ Bảy(*) nghe lòng mình uất hận
Bạn bè ta tù lao động khổ sai
Xác vùi nông cánh đồng U Minh Thượng(*)
Bón phân người cho tràm nở xanh tươi
Em hỏi tôi sao vẫn còn thù hận
Khi quê mình giờ đã hết chiến tranh
Em thấy đó có gì đâu thay đổi
Bạn bè tôi, mấy đứa được tha về.

Tôi cũng muốn nhưng không sao quên được
Những đòn thù của quản giáo trại giam
Mang án ngụy bao giờ được phong chức
Quyền công dân cho con cháu đừng buồn
Cả đất nước đứng bên bờ vực thẳm
Xô dân tộc xuống tận đáy bùn đen
Đời độc lập còn thua đời nô lệ
Ước gì mình cứ làm mãi tay sai
Đến nơi rồi em cho tôi cất bước
Tìm nhà quen để trú ở đêm nay
Phiền thằng bạn trình công an khu phố
Cho đêm nay giấc ngủ đỡ kinh hoàng
Mai thức sớm còn ra mồ thăm bạn
Chút ân tình còn lại chỉ mình tao
Lần này nữa biết bao giờ có dịp
Mày linh thiêng phù hộ tao an toàn

Trời Melbourne giờ đã hết mùa đông
Vẫn lang thang giòng Marybyrnong
Nhớ mồ bạn bao năm trường quạnh quẽ
Thương thân mình cay đắng nặng trong lòng

Vĩnh Hòa Hiệp

(*)Miệt thứ: những khu dân cư được đánh số lẻ bắt đầu từ những con kinh thứ 1,3,5,7,9,11...

(*)Những địa danh như làng xã, sông ngòi: sông Cái Lớn, kinh Cán Gáo, Rừng U Minh, Hiếu Lễ, An Biên, Xẻo Rô...

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Người dân VN vì sống ở quê nhà khổ quá nên ai cũng muốn tìm đường đi ra nước ngoài để làm ăn kiếm tiền giúp bản thân và gia đình, vì vậy mới dễ làm mồi cho các cá nhân và tổ chức buôn người lợi dụng, như trường hợp ông Lâm Nguyên Bách ở tỉnh Phú Yên bị gạt đi di dân lậu qua Mỹ rồi phải quay về để tiền mất tật mang
Hôm 13 tháng 11 là ngày bắt đầu phiên xử Luật Sư Trần Vũ Hải tại Nha Trang, nhưng công an đã bao vây tại phiên tòa không cho ai vào dự kể cả phóng viên báo quốc doanh
Westminster (Bình Sa)- - Tối thứ Ba ngày 12 tháng 11 năm 2019, tại hội trường Thành Phố Westminster số 8200 Westminster Blvd CA.92683, Nhóm Westminster United do ông David Johnson, phát ngôn viên của nhóm đã tổ chức buổi họp báo để thông báo kết qủa vận động cử tri tham gia ghi tên bãi nhiệm ba vị dân cử thành phố, bao gồm Thị trưởng Tạ Đức Trí, Phó thị trưởng Kimberly Hồ, và Nghị viên Charlie Nguyễn Mạnh Chí.
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
Hậu về ôm bà Hai nức nở thủ thỉ: - Con khổ quá mẹ, bác sĩ nói con vô sinh!
Nước nghèo, dân số tương đối, nhưng rác nhựa lên hàng dư thừa… Đó là chuyện VN.
Phật tử đến chùa đã quen dần với hình ảnh Đức Phật Di Lặc có sáu chú điệu (lục tặc: 6 tên giặc) chơi giỡn, thọc loét và ngoáy rún của ngài. Hình ảnh đã để lại một bài học chánh niệm tự tại rất dễ thương.
Ngày 09 tháng 11 năm 1989 – nhân dân Đức hai miền đã phá sập bức tường Bá Linh. Một sự kiện lịch sử dẫn tới thống nhất nước Đức sau đó 11 tháng và một loạt cách mạng lật đổ chế độ CS độc tài các nước Đông Âu và Liên Xô.
Nền kinh tế Anh tăng trưởng yếu nhất gần 1 thập kỷ trong quý 3 vừa qua, khi những bấp bênh xung quanh vụ "ly dị" chưa có hồi kết giữa Anh với Liên minh Châu Âu (EU) – hay còn được gọi là Brexit - tiếp tục đè nặng lên các hoạt động kinh tế.
MEXICO - TT Morales bị tố cáo gian lận bầu cử, bị quần chúng xuống đường biểu tình bao vây.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.