Hôm nay,  

Dân Chơi Trội

21/01/200200:00:00(Xem: 4400)
Lạ thật. Giữa lúc CS Hà nội kêu khan cổ, lạc giọng Việt kiều về nước làm ăn, phần lớn người Việt hải ngoại về thăm người nhà và sinh viên du học về nghỉ hè trở lại Mỹ người viết bài này quen biết, đều có cùng một nhận định. Việt kiều xuống giá lắm. Việt kiều "chẳng có ký- lô nào" so với dân chơi trội ở VNCS bây giờ.

Nhận định cũng phù hợp với hiện tượng từng xảy ra trong hai thời kỳ thời thực dân Pháp và thời đồng minh Mỹ. Lúc bấy giờ tại VN cũng nảy sanh lớp Tây lai, Mỹ lai, "tối champagne, sáng sữa bò", ô kê Salem, xem cái gì của mẫu quốc cũng "très bon, number one" cả.

Thời CS mới vào Sàigòn có dân 30/4, băng đỏ ở cánh tay, nón cối trên đầu, û "hồ hởi, phấn khởi, nhất trí, đồng tình" ở cửa miệng. Thời CS mở cửa cho nước ngoài vào khai thác tài nguyên và lao động VN, và trải thảm đỏ cho Mỹ trở lại, nảy sanh lớp người ăn theo. Dân chơi thời này chơi mạnh, chơi trội hơn trước nhiều. Đa số họ là cán bộ hay vơ con cán bộï, có lắm chức nhiều quyền, lắm tiền tiền nhiều bạc. Họ là những người bị thiếu thốn trong tuổi thanh xuân vì trốn chui, trốn nhủi. Nhu cầu bị dồn nén, ẩn ức nên bung ra theo sức mạnh bản năng hoang dã khi gặp cơ hội. Nó biến thành yêu cuồng sống vội, chơi ngông, hưởng loạn. Vớùi kiểu chơi xả láng sáng về sớm đó, với quyền thế hái ra tiền bằng ăn cắp của công, tham nhũng, và hối mại quyền thế của họ, Việt kiều, đúng, chẳng ra ký- lô nào.

Quả vậy, tổng hợp tin báo chí quốc nội, những con số thống kê sau đây làm giật mình thiên hạ, sỉ nhục cuộc sống đổ mồ hôi trán, rán mồ hôi lưng, tay làm mà hàm nhai không đủ của người lao động ở nước nhà. Mỹ chỉ có 1% dân số được gọi là giới thượng thượng lưu (upper-upper class) còn gọi là dân máu xanh (blueblood) ( Blatzel, 1995 ). VNCS có nhiều hơn, tới 5% dân số, trong đó đảng chiếm đa số 3, 5% và những người ăn theo 1,5%. Và 5% đại thượng lưu đó chiếm hữu gần 65% tài nguyên quốc gia. 95% dân số còn lại chỉ chia nhau 35% còn lại; đại đa số ở dưới mức nghèo khó.

Vợ một Phó Chủ tịch Thành phố xài cây kiếng mát giá 400 đô, một bộ đồng hồ 7 cái cho 7 ngày trong tuần, giá từ 400 đến 3000 đô. Nhẫn hột hoàn dưới 6 ly không đeo. Vợ một trưởng công an quận mỗi tuần gội đầu hai lần, mỗi lần ít nhứt là 200 đô, chưa nói số tiền làm mặt, làm móng, và làm massage phải 2 hay 2 lần nhiều hơn tại các phòng sữa sắc đẹp có máy lạnh hực hỡ sang hơn ở Mỹ. Việc ăn uống của họ đương nhiên gồm cao lương mỹ vị, mà họ gọi là đặc sản. Mỗi bữa ăn của họ giá 300 hay 400 ngàn đồng là thường, bằng một tháng lương của cô giáo, y tá mới vào nghề. Họ cònï ăn cả nhiều thứ nói ra ít ai tin. Aên vàng. Vàng được chế biến thành tinh bột với giá từ 100 đến 500 đô la một ống. Aên sâu bọ, bò cạp, tắc kè, dế than, mỗi con nướng trét bơ giá từ 30 đến 1 chục ngàn vì họtin sâu bọ đó làm cho họ cường dương thịnh dục. Chuyện phá trinh trẻ vị thành niên giá 3 cây vàng và đi tìm cỏ non ở các động được xem là thành tích của dân chơi trội, đa số là cán bộ " già dịch".

Con cái họ nếu không gởi du học ngoại quốc, một năm cầm bỏ cũng tốn 20 ngàn đô la, thì cũng cho học tại các trung, tiểu học quốc tế trong nước, học phí từ 300 đô mỗi tháng. Con du học hay học trường ngoại quốc là một trong những tiêu chuẩn đánh giá thượng lưu.

Bịnh viện tư mà họ là khách hàng, tiền phòng mỗi ngày từ 300.000 đến 800.000 đồng VN( thời giá đen 1 đô la Mỹ ăn 15.000). Xe họ đi thường không dưới 40.000 đô mỗi chiếc và phải là xe đời mới nhứt. Chuyện các mệnh phụ phu nhân đi shopping ở Uùc, ở Pháp, ở Mỹ trong mùa hạ giá, là chuyện bình thường. Nhưng số tiền mua sắm đồ chơi của họ thôi Việt Kiều nằêm mơ cũng không mấy người dám nghĩ tới: ít nhất phải 10.000 đô la mỗi chuyến. Trong khi Niên Giám Thống Kê của Uûy ban Nhân Thành Phố Sàigòn và kết quả thăm dò của Taylor Nelson Sofres phỏng vấn 1304 người ở Hà nội, người có mức sống cao, lợi tức tháng cũng chỉ 350 đô la thôi.

Lối sống của dân chơi trội CS đáng nguyền rũa hơn thái độ hợm hĩnh, mất dạy của Hắc Công tử ở Nam kỳ Lục tỉnh xưa kia, đốt giấy oảnh (20 đồng Đông dương) cho Hắc Công tử kiếm tấm giấy 5 đồng bị rớt khi xem hát thời Pháp thuộc.

Nhưng hai công tử Miệt Vườn này dù sao cũng chỉ được xài đồng tiền thu lúa ruộng của họ. Cán bộ CS và gia đình có chức quyền CS thì khác hẵn, xài công quỷ. Quốc doanh là bộ máy rửa và chuyển tiền, từ công quỷ do sưu cao thuế nặng của dân đóng góp ra tiền "tư túi"của họ. Ngân sách quốc gia một năm bù lỗ và tài trợ cho quốc doanh như gió vào nhà trống.. Bên cạnh họ còn ăn cắp của công, hối mại quyền thế, tham nhũng một cách vô tội vạ. Thêm vào đó là đặc quyền đặc lợi do tư cách đảng viên của họ. Chế độ đãi ngộ của Đảng, tiêu chuẩn Đảng dành cho họ, cũng như ngân sách của Đảng xài mỗi năm thuộc bí mật quốc gia. Còn số tiền các cán bộ quyền thế gởi đi ngoại quốc để " thủ thân", còn tối mật hơn bí mật quốc gia. Túi tiền của dân chơi trội CS là tiền của cả một đất nước, cả một dân tộc 76 triệu người. Bill Gates, người giàu nhứt thế giới họa may mới dám so sánh. Nói làm chi Việt kiều chân ướt chân ráo ở Tây Aâu, Bắc Mỹ.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ta chỉ có thể thanh toán những điều xấu của quá khứ bằng cách thẳng thắn lôi nó ra ánh sáng của hiện tại, để cùng nhau nhận diện nó, để vĩnh viễn không cho phép nó tái diễn.
Này em có nghe gì không, tàu giặc đến biển Phan Thiết. Này em có nghe sục sôi, giòng máu trong tim Trưng Vương. Người xưa đã đứng lên, diệt tan quân Bắc Phương, sá chi thân mình hi sinh tranh đấu, giữ gìn quê hương
Đó là lời chúc lành, chúc mừng của dầu lửa đối với nước Mỹ. Chớ không phải lời nguyền rủa của dầu lửa đối các các đại công ty khai thác ngoại quốc.
Theo sau tin tức về một lục địa dưới lòng đất vừa được khám phá ở độ sâu hàng trăm dặm dưới lớp vỏ trái đất
Chính quyền Trung Cộng hiện đang gởi viên chức chính phủ vào trong những công ty tư nhân lớn nhất của quốc gia, với mục đích là hỗ trợ ngành sản xuất kỹ thuật cao.
Vào ngày Chủ Nhật 22/09, khoảng 250 người Thụy Sĩ đã tổ chức tang lễ cho những khối băng đá đã mất do địa cầu nóng lên, theo CNN.
Phụ nữ Iran sẽ được phép đi xem các trận túc cầu của đội tuyển nam- theo lời Gianni Infantino- chủ tịch của FIFA.
Theo như kế hoạch đánh thuế đề nghị bởi chuẩn ứng viên tổng thống Dân Chủ Bernie Sanders, nhà tỉ phú Amazon sẽ phải đóng thuế lên đến $9 tỉ trong năm nay!
Vào một ngày Thứ Hai đầu tuần ở Tòa An Giao Thông & Đô Thị Thành Phố New Orleans- thành phố nổi tiếng với tệ nạn say xỉn nơi công cộng và phá rối trị an- người ta thấy có 52 người bị bắt, mặc áo liền quần màu vàng và nâu sẫm
Có nhiều lời khuyên về việc đầu tư cho nghỉ hưu, nhưng lại không có thời điểm cụ thể.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.