Hôm nay,  

Đền Đài Và Tiếc Thương

28/04/200300:00:00(Xem: 5008)
Sinh thời, Mai Thảo rất thích một câu nói của Mallarmé. "Nếu bọn chiến thắng biết kính trọng đền đài và mộ chí của kẻ chiến bại thì lúc đó họ sẽ được cứu rỗi". Tôi không biết Mallarmé viết hay nói câu trên ở đâu, nhưng ngờ rằng Mai Thảo bị ám ảnh bởi câu đó sau 1975, khi các nghĩa trang của miền Nam bị khai quật hay khai quang, "đất Thánh Tây" Mạc Đĩnh Chi biến thành Công viên Lê Văn Tám. Ông thương tiếc bức tượng "Tiếc thương" của Nguyễn Thanh Thu dựng ngoài cổng chính của Nghĩa trang Quân đội Việt Nam Cộng Hòa tại Biên Hòa, nay chỉ còn trong ký ức của những người sống tại miền Nam. Ông thương tiếc ngôi mộ của một Quận công đời Trịnh mạt, thân phụ của bà Chúa Chè Đặng Thị Huệ, đã bị khai quật, xác bị quăng ra một nơi, xiêm áo tơi tả nhiều mảnh, có lưỡi gươm quý thì bị kẻ đào mồ lấy mất. Sau 1975, ông thấm thía lời thơ của Trần Tế Xương, "sông kia giờ đã nên đồng". Ông ngậm ngùi cho thời của những kẻ đào mồ, cho những ngôi mộ không còn ai chăm sóc.
Tôi nhớ lại những điều đó khi thế giới lên án Hoa Kỳ là vào tới Baghdad mà chỉ lo bảo vệ các công thự liên hệ tới kinh tế hay dầu hỏa, để viện bảo tàng bị thổ phỉ cướp bóc. Tôi không tin rằng kho tàng cổ vật ngàn năm của Iraq đã còn nguyên vẹn trước khi lính Mỹ tiến vào Baghdad. Đồ cổ nếu có ở nơi đó đã được chế độ Saddam Hussein và tay chân chiếu cố từ trước... Nhưng, có mấy nhà khảo cổ hay mỹ học được vào Baghdad để kiểm kê mọi vật trước và sau khi có chuyện đổi đời Tháng Tư tại Iraq, nên lịch sử vẫn ghi lại một cách nôm na là... quân Mỹ để mất cổ vật của Iraq. Tội rất to.
Khi nhân quyền bị chà đạp, không ai nói đến văn minh văn hóa, đến những bản cảo hay di chỉ ngàn năm của nhân loại. Khi chế độ độc tài không còn, và nhân quyền có cơ may hồi sinh, người ta mới nhìn xa hơn, nhìn cao hơn, và nói chuyện về văn hóa muôn đời, và nước Mỹ quá giầu quá trẻ vẫn là kẻ có tội. Không ai nói rằng việc trụ đá Ai Cập được (hay bị) Napoléon khuân về dựng trên quảng trường Concorde là hành động thổ phỉ cấp quốc gia, mà chỉ nhớ đến Paris như Kinh đô của Ánh sáng, của văn hóa nhân loại. Trí nhớ của nhân loại cho những khoảng trống rất kỳ.
Tại thị xã Westminster của miền Nam California, người ta vẫn còn trí nhớ. Sau rất nhiều nỗ lực vận động, gần 30 năm sau biến cố 1975, Tượng đài Chiến sĩ Việt - Mỹ được chính thức khánh thành, vào một cuối tháng Tư. Những người đã nằm xuống - những thanh niên Hoa Kỳ hay Việt Nam - không còn nữa, nhưng lịch sử vẫn ghi lại là ở một nơi nào đó trên địa cầu, có những người không quên sự hy sinh của họ mà dựng lại một tượng đài để ghi ơn.

Những người lính đã nằm xuống đều có lúc nghĩ rằng mình làm việc này vì một lý tưởng cao thượng. Như cho đất nước Việt Nam được có tự do, dân Việt được làm chủ định mệnh của mình, được sống cho ra người. Họ đáng được ghi nhớ và ghi ơn vì việc làm đó, những phê phán đúng sai về chính trị vẫn không thể xóa bỏ được sự thật này. Có một ngày, vào một Tháng Tư dương lịch hay Tháng Bẩy âm lịch, đâu đó trên đất Mỹ này sẽ phải có một tượng đài được dựng lên để ghi nhớ công ơn những người đã hy sinh cho nhân quyền của người khác. Họ đã hy sinh trên chiến trường, trong tù đầy hay ngoài đại dương trùng điệp trên đường vượt biển. Chúng ta thấy điều đó không khó.
Điều khó hơn mà vẫn ở trong khả năng của chúng ta, là tượng đài này còn được dựng ngay tại Việt Nam. Mọi lá cờ xanh đỏ vàng của ngần ấy phe vào từng ấy thời đều được kéo lên trong lời khấn nguyện của mọi người còn lại, và được hỏa thiêu cùng tiếng kinh cầu của chúng ta. Nhân quyền, quyền sống của con người trong phẩm giá, phải lớn hơn mọi khẩu hiệu, đảng cương, hiến chương hay nghị quyết.
Lâu lắm rồi, trong một dịp đi Trung Đông tôi có thấy nhiều ngôi mộ của những người "lính thợ" Việt Nam đi theo đoàn quân viễn chinh Pháp và bỏ mạng nơi quê người. Họ là nạn nhân của một giai đoạn lịch sử đen tối của xứ sở. Ngày nay, gia đình con cháu họ có ai biết chăng, mà còn lại những ai sau những năm tháng đổi đời liên tục trong một thế kỷ 20 đằng đẵng" Nhìn từ một quan điểm chính trị, họ là thành phần "tay sai, phản động", nhưng từ quan điểm văn hóa của người Á đông, chúng ta ngậm ngùi cho họ. Cũng như ngậm ngùi cho cảnh "xương trắng Trường Sơn", và những thanh niên Việt Nam "đi B" vì sự nghiệp "giải phóng Tổ quốc", ngơ ngác vào thành phố như những đứa trẻ lạc, nếu chưa bỏ mạng dưới đạn bom.
Những di tích lớn của nhân loại đều xuất phát từ một giấc mơ, đôi khi là giấc mơ xây dựng trên tội ác và thành ác mộng cho nhân loại. Duy có một giấc mơ xứng đáng được tôn vinh, là giấc mơ cải thiện đời sống cho xứ sở trở thành văn minh hơn, đáng sống hơn, cho con người có thể vượt lên mọi động vật khác để sống cho ra người. Đối với người Việt mình, cho đến thế kỷ 21 giấc mơ đó vẫn chưa thành, và chúng ta nhớ ơn những người nằm xuống thì nên cố thực hiện được việc đó, ở trên quê hương mình.
Lúc đó, chúng ta sẽ được cứu rỗi.

27 tháng Tư, 2003.
NGUYỄN XUÂN NGHĨA

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hai tháng nữa mới tới Tết nguyên đán Canh Tý (2020) nhưng hàng hóa “ăn Tết, chơi Tết” nhập cảng đã rộn rịp xuất hiện trên thị trường, trong đó hàng Trung Quốc chiếm số lượng lớn
Chùa Hang, còn gọi là Phước Điền tự, là một di tích lịch sử văn hóa cấp quốc gia nằm trên núi Sam (cách cụm di tích chùa Tây An, lăng Thoại Ngọc Hầu, miếu Bà Chúa Xứ khoảng 1km), xưa nay vẫn được xem là điểm đến du lịch tâm linh không thể bỏ qua của du khách khi đến vùng Châu Đốc, theo PetroTimes.vn.
Vụ thu hoạch ốc hương năm nay, người nuôi ở thị xã Sông Cầu (Phú Yên) mừng vì sản lượng cao, thế nhưng giá lại thấp hơn năm trước, thời gian nuôi lại kéo dài nên lãi không là bao, theo Tin24H.
Westminster (Bình Sa)- - Đài Pháp Âm Phật Giáo Toàn Cầu, do Hòa Thượng Thích Thông Hải, Viện Chủ Tu Viện Chơn Không tại Hawaii và Tu Viện An Lạc tại Ventura, California, Phó Chủ Tịch Ngoại Vụ Hội Đồng Điều Hành Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Hoa Kỳ sáng lập.
Westminster (Bình Sa)- - Tại hội trường Viện Việt Học 15355 Brookhurst St., Ste. 222. Thành phố Westminster, CA 92683 vào lúc 2 giờ chiều Chủ Nhật ngày 24 tháng 11 năm 2019, một buổi ra mắt tác phẩm “Người Lính Và Quê Hương” của nhà văn Nhã Giang Thu Tâm đến từ San Jose.
Thành phố Garden Grove xin giới thiệu đến cộng đồng chương trình ‘Black Friday Goes BiGG" nhân dịp những ngày lễ cuối năm sắp đến.
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
Lấy phương châm “hòa bình, tự vệ” chỉ đạo, chính sách Quốc phòng mới của Việt Nam đã tăng từ 3 lên 4 “không”, đó là: không tham gia liên minh quân sự; không liên kết với nước này để chống nước kia; không cho nước ngoài đặt căn cứ quân sự hoặc sử dụng lãnh thổ Việt Nam để chống lại nước khác; không sử dụng vũ lực hoặc đe doạ sử dụng vũ lực trong quan hệ quốc tế” .
Buổi cơm tối sum họp cả nhà rất vui vẻ, sau ngày làm việc mệt mỏi nhưng khi cả nhà quây quần bên mân cơm thì tự nhiên khoẻ hẳn laị. Tài lanh miệng khen:
Vân Đồn chỉ là một địa danh nhỏ bé nằm trong vịnh Bái Tử Long, ấy vậy mà xưa nay sử sách nhắc đến còn nhiều hơn cả những vùng rộng lớn trong đất liền, bởi vì nó là một nơi hết sức trọng yếu trong việc giữ gìn lãnh thổ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.