Hôm nay,  

Quê Hương Cali

14/01/200400:00:00(Xem: 5121)
Mỗi lần Tết đến, nhiều người Việt thế hệ nhứt ở Cali về Việt Nam để thăm. Tiếng là về nước, về quê nhưng thực chất là nước và quê đã thành cố quốc, cốâ hương rồi. Có ai về ở luôn đâu, về chơi thì có ở lại thì không.
Đúng, con người không thể chọn mẹ, chọn quê hương để sanh ra, nhưng có thể chọn quê hương thứ hai để sống hạnh phúc. Thí dụ như người Trung Hoa nghèo đến Cali mang "Họa Da Vàng" thời Đại Khủng Hoảng Mỹ, nhưng vẫn chọn Cali "nơi này làm quê hương", bám San Francisco làm trụ. Người Nhựt dù bị Nội các Chiến tranh Mỹ nghi ngờ vọng cố quốc Phù Tang, tiếp tay cho Quân Phiệt Nhựt trong Đệ Nhị Thế chiến, lùa đi trại tập trung có lính Mỹ gác, rào kẽm gai vây , nhưng sau khi được giải oan và Quốc Hội đền bù, vẫn chọn Cali "nơi này làm quê hương". Và người Việt sau khi Saigon sụp đổ bị nhuộm đỏ, kẻ trước người sau đi tỵ nạn CS gần 3 triệu người trên thế giới, nhưng đông nhứt định cư ở Mỹ. Ở Mỹ thế hệ thứ nhứt người Việt đa số chọn Cali "nơi này làm quê hương" sau vài tháng năm bị phân tán và trộn dân số tại nhiều tiểu bang Mỹ. Cộng đồng người Việt ở Cali trở thành cộng đồng người Việt hải ngoại lớn nhứt trên thế giới, chỉ sau cộng đồng quốc gia 80 triệu dân nơi cố quốc. Miền Bắc có San Jose, miền Nam có Orange County. Người Việt khắp 50 tiểu bang Mỹ, tận Tây Aâu, Bắc Mỹ và Uùc châu hễ có dịp nghỉ hè là đến Litlle Saigon để trước thăm bà con và sau viếng thủ đô tinh thần của người Việt hải ngoại, hầu được sống theo kiểu Việt Nam từ tiếng nói đến đồ ăn thức uống. Không biết một tiếng Anh cũng sống mạnh, sống hùng tại Little Saigon bây giờ như sống ở thủ đô Saigon, cố đô Huế, Tây Đô Cần Thơ xưa.

Tại Cali nơi cộng đồng người Việt quần cư đông nhứt, như San Jose, Orange County, qui luật kinh tế Mỹ trở thành như biệt lệ. Giá nhà cửa, giá sinh hoạt vật chất, cuộc sống tinh thần, nhứt là sinh hoạt chánh trị, tỷ lệ đậu đại học, không theo thống kê, không theo mức trung bình toàn nước Mỹ. Người Mỹ phân biệt chủng tộc có thể gọi là đây enclaves, kỳ thị văn hoá có thể gọi là ghettos, chuyên xã hội học gọi là xã hội đóng; đó là chuyện của Mỹ. Nhưng người Mỹ gốc Việt cứ sống theo kiểu của mình, sinh cơ lập nghiệp, làm chánh trị chống CS, hưởng thụ giải trí vui chơi, và ăn nên làm ra. Lúc kinh tế Mỹ đi lên cũng như đi xuống, vẫn ít người rời bỏ Cali, trái lại nhiều người dọn đến. Cụ thể như lúc này, kinh tế khó khăn, người Việt vẫn gắn bó với Cali. Thực vậy theo bản tin phân tích của Edward Iwata, mới đây viết trên USA Today, Cali khó mà vượt qua cơn suy trầm kinh tế. Nhưng người Việt vẫn ở. Ở với nền kinh tế Cali đứng hàng thứ 5 trên thế giới đang đi dần đến khủng hoảng ngân sách, nợ nần 35 tỷ. Trung tâm tài chánh San Fran từng được xem là Wall Street của Miền Tây đã mất uy thế mấy năm nay. Bank of America niềm tự hào của Cali và San Fran, và nhiều cơ sở kinh tài lớn khác đã nhượng lại cho những người chủ khác ngoài tiêu bang Cali.. Dân tức khí truất bãi Thống đốc nhưng người Việt không rời bỏ Cali theo thông lệ Mỹ chạy theo việc làm. Ngay khi nền kinh tế của liên bang có phục hồi lại, Cali cũng còn phải mệt mỏi rất lâu để đối phó với vấn đề của mình, không thể theo kịp đà của cả nước Mỹ được. Cali đã mất sức cạnh tranh hàng chục năm rồi. Hàng triệu việc làm về kỹ thuật cao ở Thung lũng Silicon của Cali đã mất về tay Trung Cộng và Aán độ vì công xá ở đó rẻ hơn. Theo lượng định của chuyên viên Ngân hàng Well Fargo, Sung Won Sohn, việc thay đổi khó mà xảy ra trong đoản kỳ. Cali lại mất thuế. Năm rồi mất độ 20 tỷ. Thất nghiệp Cali đã khiến nửa triệu người - bằng dân số của Las Vegas, El Paso, Washington - phải ngửa tay nhận tiền thất nghiệp mỗi tháng. Tỷ lệ thất nghiệp cao hơn mức trung bình toàn quốc. Giá điện từ khi có cuộc khủng khoảng điện năng tơí giờ, tăng từ 10 đến 20%. Và các công ty cũng phải tăng tiền bồi hoàn lao động; cứ 100 đô lương là công ty phải đóng thêm cho Quỹ này 5,25. Nhiều công ty công khai cho biết và chuẩn bi chào Cali bằêng chân. Họ nói Cali là chỗ ở thật tốt, nhưng là chỗ làm kỹ nghệ quá tốn kém. Hãng làm dao lâu đời El Cajon ở Cali dời đi qua Idaho; công ty tài chánh bảo chi Countrywide Financial ở Los Angeles sang Texas. Công khố phiếu của Cali vì nợ nần nhiều mất giá trị. Bao nhiêu chuyện nước, chuyện dân đè lên vai vị Thống Đốc mới và nhân dân Cali.
Dù như vậy, nhiều người sanh ra, lớn lên, nhập cư vào Cali lâu đời hay gần đây như người Việt mới hơn một phần tư thế kỷ, vẫn yêu thương Cali, không muốn ra đi, ở lại sống khắc khoải với quê hương mới. Tới đây chợt nhớ nhà văn Chateaubriand viết trong quyển Génie du Christianisme về tình tự quê hương. Quê hương càng khắc nghiệt bao nhiêu, con người càng yêu nó bấy nhiêu. Người Bắc Cực yêu quê hương đốt đèn bằng mỡ hải cẩu. Người Phi Châu yêu quê hương rừøng xanh, cát nóng. Mẹ hiền, con người nào ai chọn được. Mẹ hiền chỉ có một và chỉ có một mà thôi. Nhưng quê hương có thể chọn được. Đành rằng quê hương là nơi chôn nhao cắt rúng thuở mới chào đời. Nhưng khi lớn lên người ta có thể chọn quê hương mới, quê hương thứ hai vì đất lành chim đậu, đất dữ chim đi. Đất lành hay dữ là do xã hội, đúng ra do chánh trị thượng tầng kiến trúc của xã hội. Người Việt bỏ quê cha đất tổ ra đi chánh yếu là vì không sống chung được với CS. Người Việt qui tụ về Cali chánh yếu vì chỉ bên kia đại dương là quê hương thứ nhứt, vì tại quê hương thứ hai khí hậu như Đà Lạt suốt 4 mùa. Và quan trọng nhứt vì tại Cali người Việt sống với nhau như sống ở quê nhà thuở nọ với tư do, dân chủ, cơ hội mưu cầu hạnh phúc nhiều hơn. Trong khi đó đứng bên này bờ Thái Bình Dương, người Việt ở Cali ngậm ngùi với câu thơ nửa nhớ nửa quên của Tản Đà, "Quê hương khuất bóng hoàng hôn. Bên kia sương khói cho buồn lòng ai." Quê hương đó đã thành cố hương bây giờ.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Câu Lạc Bộ Nhiếp Ảnh Việt Nam/VN Photography Club sẽ tổ chức một cuộc triển lãm ảnh nghệ thuật "Ánh sáng và sắc màu" tại Little Saigon, Nam Cali. Buổi triển lãm sẽ diễn ra hai ngày, Thứ Bảy và Chủ Nhật, 7 và 8 tháng 12 năm 2019 từ 10 giờ sáng đến 5 giờ chiều, tại Hội trường nhật báo Người Việt
Bộ trưởng quốc phòng Nam Han, Jeong Kyeong-doo và đồng nhiệm Trung Quốc, Ngụy Phượng Hòa đã đồng ý thiết lập thêm những đường dây nóng quân sự giữa hai nước và chuẩn bị cho chuyến công du của bộ trưởng Jeong đến Trung Quốc vào năm 2020.
Ánh nắng chiều đã tắt nhưng tôi vẫn như cảm nhận được cái nóng hừng hực qua cung cách vén ống tay áo để lau mồ hôi trán của người tưới cỏ.
Công Ty Disneyland sẽ chính thức tham dự cuộc Diễn Hành Tết tại Westminster với sự góp mặt của nhiều nhân vật trong đó có Mickey và Mini Mouse.
Thương vụ bán hàng trên mạng tại Hoa Kỳ Ngày Lễ Tạ Ơn đã tăng vọt 17$ tới 4.1 tỉ đôla, theo Salesforce cho biết. Doanh thu bán hàng mạng trên toàn cầu đã tăng còn nhanh hơn.
2 du khách của chiếc du thuyền Carnival Cruise Line đã chdết trong một xe buýt trong thời gian một tua độc lập tại Belize hôm Thứ Tư.
Thủ Tướng Iraq Adel Abdul-Mahdi cho biết hôm Thứ Sáu rằng ông sẽ từ chức theo sau nhiều tuần lễ biểu tình bạo động và lời kêu gọi ông ra đi bởi nhà lãnh đạo tôn giáo hàng đầu quốc gia của phái Hồi Giáo Shia.
2 phi đạn được Bắc Hàn phóng đi hôm Thứ Năm “được cho là bắn từ một bệ phóng phi đạn nòng siêu lớn,” theo các viên chức quân sự Nam Hàn cho biết.
Cảnh sát Anh đã bắn chết một người tấn công khủng bố hôm Thứ Sáu tại Cầu London -- một sự kiện đau lòng đã khiến ít nhất một người vô tội thiệt mạng và một số người khác bị thương xung quanh con đường trọng yếu là nơi xảy ra vụ tấn công Hồi Giáo chết người chỉ hơn hai năm trước.
Trấn Cảnh Đồng nằm bên bờ sông Liễu Hạ, xinh đẹp như cảnh thiên thai ở chốn trần gian. Khách thương hồ đến đi mua bán quanh năm. Khách du thanh tú lịch lãm cũng dập dìu trẩy hội…


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.