Hôm nay,  

Mùa Lễ

08/11/200300:00:00(Xem: 4100)
Phú Lâm

Bắt đầu từ tháng nầy là lễ lạc liên miên.
Mới vừa qua cái lễ Cô Hồn Các Đảng (Halloween) sẽ tới lễ Cựu Chiến Sĩ rồi lễ Tạ Ơn rồi lễ Giáng Sinh và tới Tết Tây xong là Tết ta theo liền.
Ai sắp đặt những ngày nghỉ lễ cũng hay thiệt. Cả năm trời làm việc cực nhọc, gần cuối năm cho người ta nghỉ lại sức để bắt đầu cho năm tới. Vòng lẩn quẩn!
Nhưng đó là nói về công chức kìa, còn nói về nghề thương mại và nghề tự do như mình thì, ngày lễ là những ngày mình kiếm tiền được nhiều hơn.
Lễ Cô Hồn năm nay có vẻ không bằng mấy năm trước. Tiểu bang Cali nầy bị một trận hỏa hoạn kinh hồn khiếp vía. Ba ngàn bốn trăm mấy chục căn nhà bị cháy rụi, tất cả trở về với cát bụi. Hai chục người bị thiệt mạng luôn cả lính cứu hỏa. May mắn là có một trận mưa thình lình rơi xuống giúp dập bớt nổi hung bạo của ông thần hỏa.
Tiệm uốn tóc cũng bị ảnh hưỡng lây. Chỉ có một ít nhóm học trò vô để làm mặt quỹ mặt ma và vài người khách thôi chớ không rần rộ như năm ngoái.
Thì thôi mình may mắn không bị gì nhiều.
Có ít ăn ít có nhiều ăn nhiều, phải chịu theo thời thế chớ sao bây giờ" Cũng may phước mình có nghề, nhiều người mất việc ở tuổi trên năm mươi, muốn làm lại cuộc đời cũng khó lắm kia.
Kiểu tóc năm nay thịnh hành là kiểu tóc quớt ra. Vào thời sáu mươi, bà cựu Tổng Thống Jackie Kennedy có mái tóc ngang vai và đuôi tóc vảnh ra trông trẻ trung xinh xắn, cổ đeo xâu ngọc trai, vừa sang vừa đẹp. Từ hơn hai năm nay ngành thẩm mỹ đáo lại kiểu đó nhưng thay đổi chút xíu là, cắt ngắn hơn rồi cho cong ra từ giữa phần đầu phía sau, trông trẻ trung lắm. Chính cô tài tử màn bạc da đen đã thắng giải tượng vàng của phim ảnh, một giải thưởng cao quí nhứt trong nghề, đã mang kiểu tóc nầy một thời gian rồi thiên hạ ùn ùn bắt chước.
Kiểu tóc kiểu quần áo cứ mười năm đáo lại một lần. Ai có óc tiến bộ và nhìn xa, năm nay lấy củ sửa đổi chút đỉnh làm thành kiểu mới, đã chuẩn bị những kiểu cho năm tới rồi.
Nói về tóc cũng phải nói về nghề nails.


Hồi trước dân Mỹ chuyên môn mang giày tennis bít kín hai bàn chân, móng chân họ cắt sát cụt ngủn, lúc gần đây dân làm nails của mình bày ra kiểu để móng chân dài rồi sơn French manicure (nền móng sơn màu trong đầu móng sơn trắng) như hai bàn tay, coi vừa sang vừa sạch sẻ, khách hàng người Mỹ khoái lắm. Nhờ vậy chuyện nầy đẻ ra chuyện khác, những kiểu giaỳ dép hở ngón chân bán đắt như tôm tươi. Có đôi bàn chân với mười móng dài đẹp như vậy thì phải mang giày dép để hở ra cho thiên hạ ngắm chớ.
Không biết năm tới nghề nails có gì thay đổi thêm thắt hông" bởi vậy năm nào cũng phải đi coi mấy cái hair show nails show đặng theo kịp với đồng nghiệp chớ.
Nghề dưỡng da cũng đang lên. Người ta nhân mùa đông lạnh lẽo, thiên hạ hay xin phép nghỉ lễ trong dịp nầy cũng là lúc thuận tiện để lột bỏ lớp da cằn cỗi và ít sợ lớp da non bị ánh nắng Cali làm cho nám sau khi lột.
Có những loại sản phẩm, khi xử dụng để mài da, người thợ không phân tích da mặt của người khách một cách cẩn thận, mài quá sâu rồi không để cho làn da nghỉ ngơi và trở lại tình trạng bình thường, đã dặn khách về nhà thoa kem vô liền, làm cho làn da non phải chịu đựng thêm một lớp kem hơi mạnh, chuyện sưng da, đỏ da, có khi bị phản ứng, bị nhiễm trùng là chuyện khó tránh khỏi. Gặp người khách khó họ có thể thưa gởi rất khó khăn cho người thợ và tiệm.
Tốt nhứt là mình cần phải cẩn thận đối với từng người khách. Mỗi người khách có lớp da khác nhau. Người Mỹ tuy thấy trắng trẻo vậy chớ da của họ rất dễ bị phản ứng. Cứ nhìn khi họ phơi nắng kia, đỏ như tôm luột và lột từng lớp, đủ thấy rồi. Theo kinh nghiệm, thường thường người có lớp da càng trắng chừng nào càng dễ bị phản ứng với sản phẩm chừng ấy. Đối với da đậm màu càng khó phân biệt hơn nữa. Tuy da đậm màu lâu ăn nắng nhưng khi bị phản ứng khó thấy, đôi khi da bị nhiễm trùng không thấy liền để chữa trị, thường bị nhiểm trùng sâu hơn.
Tóm lại, nghề của mình thấy dễ nhưng không dễ đâu. Phải không các bạn"
Phú Lâm
11 – 03 - 03

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Kinh tế liên quan đến biển chiếm tới 60% tổng sản lượng nội địa toàn quốc Việt Nam mà TC thì đang bành trước thế lực âm mưu thôn tính Biển Đông đó là “thách thức nghiêm trọng” đối với VN, theo bản tin của Báo Tuổi Trẻ Online cho biết hôm 14 tháng 10.
Thành phố Garden Grove sẽ có buổi hội thảo cộng đồng sắp tới, với mục đích mong cộng đồng tham gia đóng góp ý kiến cho việc sử dụng quỹ liên bang liên quan đến vấn đề nhà ở, phát triển cộng đồng và các dự án cơ sở hạ tầng.
Seattle/WA.-Mỗi năm cứ đến mùa Thu mưa lạnh và cây cối chuyển mình đổi màu vàng rực rỡ.
Santa Ana (Bình Sa)- - Để ngưỡng vọng và tỏ lòng tri ân đối với bậc Ân Sư cố Sư Trưởng thượng Diệu hạ Từ, Viện Chủ Khai Sơn hai ngôi Chùa Diệu Quang 1 tại Sacramento Bắc California và Diệu Quang 2 tại Santa Ana, Nam California, Sư Trưởng là một bậc thầy đã dày công giáo dưỡng và cống hiến cuộc đời mình cho đạo pháp và quê hương…,
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
Nó buồn tình cứ đi lang thang vô định, nhiều khi xong ca không muốn về nhà cứ để mặc cho tư tưởng và đôi chân muốn đi đâu thì đi.
Andrew Yang là ứng cử viên gốc Á trong cuộc bầu cử TT Mỹ năm nay. Sinh năm 1975, tại New York, cư ngụ tạ Manhattan, New York City.
Việt Nam đang có bao nhiêu người mù chữ? Câu trả lời theo thống kê là khoảng một triệu rưỡi người mù chữ.
Khoảng chừng mười năm trước đây, thuốc lá điện (TLĐ) được tung ra thị trường và thu hút tức thì người tiêu thụ nó.
Truyện này trích từ tuyển tập Mê Cung của Đào Văn Bình. đồng hương có thể gặp tác giả Đào Văn Bình và nhiều nhà văn khác, và khoảng 300 đầu sách tại Hội Chợ Sách tại San Jose ngày 19/10/2019


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.