Hôm nay,  

Thơ Thơ

08/04/200300:00:00(Xem: 5313)
Dấu Bụi

Ta đành
Như áng mây bay
Đánh rơi dĩ vãng
Tháng ngày phiêu du
Thời gian
Như vết
bụi mù!
Tuổi thơ
quên lãng
phai mờ dấu xưa...!

Trần Trúc Duyên

*

Hai Con Bong Bóng

Thế nào anh cũng gọi em
Bởi vì em cũng rất thèm gọi anh
Ngoài trời anh ạ, mưa nhanh
Lòng em từng giọt chảy quanh mắt buồn
Mưa đều, từng đợt mưa tuôn
Hai con bong bóng trên nguồn đuổi nhau
Đuổi hoài có bắt được đâu
Một con hụt hẫng bên đầu sông Tương
Mệt nhoài với những đau thương
Cúi đầu nhìn ngọn Vô Thường, chào thua!
Một con đến suối Tương Tư
Say trong nghĩa suối, ngẩn ngơ tình nguồn
Ôm nhầu chăn gối mà hôn
Tỉnh hay mơ nhỉ để buồn hay vui"!
Ngoài kia mưa vẫn mưa rơi
Lòng em như thể lòng trời Ướt mem!
Và anh đã gọi cho em
Hai con tim ở hai miền sục sôi
Nhớ anh, nhớ lắm. Anh ơi!
Hôm nay nhớ đến bằng mười hôm qua
Một con bong bóng xót xa
Một con mắt ướt chan hoà vì mưa ...

Song Châu Diễm Ngọc Nhân

*

Vũng Lầy

Hương nghìn trùng trong mưa phùn mùa hạ
Dật vờ ai ngầy ngật úa cỏ cây
Nét trinh nguyên hằn dấu vết đọa đầy
Thuở ban đầu chả bao giờ hò hẹn
Vũng lầy sặc sụa đớn đau chẳng vẹn
Hạt nhẹ phất phơ nặng trĩu đợi chờ
Từ độ hư vô chợt biết hững hờ
Tình ta đấy đã già bao nhiêu tuổi

Môi xanh xao đeo đuổi nụ hôn nào
Hồn về đi xác thân chia hơi thở
Trước hai nay một đời chỉ nửa vời
Lòng dẫy chết dạo nghe câu cách trở
Biển đáy sâu nắng vàng buồn ảo não
Đêm cùng đêm hun hút gọi tên người
Van lơn buông giọt đọng, mắùt rã rời
Trời trở lạnh quạnh hiu thêm giá buốt.

Lơi vòng tay rụng rơi lời ru ngọt
Thở dài đan từng nhịp nối chập chờn
Nợ nhau đâu sao trách móc dỗi hờn
Thì thôi vậy dứt tình, xin nghĩa lại
Trơ vơ che tay nọ đắp tay này
Dệt mộng ảo thì thào cơn gió cuốn.
Bão qua đây phá nỗi nhớ ngục tù
Vừa hay không" Như cả đôi ngày cũ.

Kiến An

*

Ngu Cơ

Họa bài thơ cùng tên cuœa Lâm Nam Triều đăng trong một số báo xuân đã qua.

Tình thắm, ai ngờ lại dơœ dang,
Phu thê không trọn đạo tào khang.
Vòng dây xiết chặt đành tan ngọc,
Sông nước chia ngăn phaœi nát vàng.
Ước nguyện quân vương rời hiểm địa,
Cầu mong chiến tướng vượt trường giang.
Thiếp xin nằm xuống vùng Cai Hạ,
Hồn vẫn vấn vương ơœ cạnh chàng.

Phạm Tùng

*

Luận: Bài Thơ “Con Cóc”

Bài thơ “Con cóc”,
bài thơ dơœ
Có keœ cho rằng:
bài thơ hay!

Người thích nói ngược,
Keœ thích nói xuôi.
như mưa, như nắng,
Như buồn, như vui...

Người luận dơœ
thành hay
-Ai chịu mình
ngụy biện"
-Ai chịu mình
mắc bệnh thông phong"(*)
Âm dương lệch lạc
Hoá thành ngông...

Bài thơ “con cóc”,
bài thơ dơœ.
Có keœ cho rằng:
Bài thơ hay!
Dù cho có dơœ, có hay,
Luận bàn thơ thẩn
Vài giây
đỡ buồn!

Kỳ Nguyễn

(*) Đáng lẽ là “thông... âm”

*

Về Bằng... Thơ

Địa cầu có mấy tỉ người
Một em bé tí, tỉ lời cứ… thương
Đã nhiều năm vẫn còn vương
Việt Nam bao chuyện, máu xương chất chồng!
Văn chương có mấy tỉ dòng
Mà em cứ đọc, bằng lòng-hướng-quê
Chuyện người đi, chuyện người về
Chuyện người sắp chết ủ ê, quan hoài
Đọc chi" Toàn chuyện bi ai!
Nên khi em viết, tay hai bàn, buồn
Ngón tay em gõ mà run
Việt Nam hai chữ: lệ tuôn, thơ… về!!!

*

Ngoảnh Lại Vẫn Sầu...

Mây bay, lặng lẽ mây bay
Người đi" Lặng lẽ, ai hay tấm lòng!
Đèn Quê ai thắp mà chong"
Dầu không cạn dĩa, bấc không rụi tàn!
Nền nhà cháy, Tết Mậu Thân,
Bảy Lăm cuốc đất, đất gần trời xa!
Sông sâu, biển rộng cũng… ra
Trùng khơi nổi sóng, quốc gia cũng… lìa
Một đi, lệ đẫm đầm đìa
Chân nhanh nhanh bước, tim chia nhịp dồn
Nuốt lời, nước mắt vô ngôn


Mẹ Cha để lại hỏi hồn còn chi"
Bao nhiêu năm, một lần đi
Chưa quay về được, sầu bi nào bằng!!!

Ý Nga

*

Tây Đô Mắt Lệ Nghẹn Ngào

Gơœi bạn thơ Kỳ Nguyễn

Qua cầu sông Hậu mênh mang,
Sương mờ cay mắt hai hàng lệ rơi.
Nhớ ngày ông tướng về trời,
Cùng bao tưœ sĩ suốt đời hy sinh.
Tròn câu huynh đệ chi binh,
Nén nhang tôi thắp vong linh mộ phần.
Cho người vị quốc vong thân,
Một đời vì nước xa gần bà con.
Mẹ già được giấc nguœ ngon,
Em thơ buổi sớm lon ton đến trường.
Cho người con gái anh thương,
Khai xuân mãn nguyện ngát hương xuân thì.
Cuộc đời lính trận mấy khi,
Được về phố chợ mùa thi bên nàng.
Thu về cho lá úa vàng,
Nhớ em cuối phố quán hàng lê la.
Đông về sương lạnh cắt da,
Anh còn trấn thuœ đồn xa đêm ngày.
Mùa xuân chinh chiến miệt mài,
Mai vàng không thấy biết ngày nào xuân.
Biết em tựa cưœa bâng khuâng,
Cũng đành mà hẹn cho tuần trăng sau.
Rồi ta sẽ ơœ bên nhau,
Rồi ai có biết ta đau suốt đời.
Trách gì vật đổi sao dời,
Lòng người ngày đó rối bời tâm can.
Cũng đành vâng lệnh đầu hàng,
Để rồi nước mất nhà tan đọa đày.
Giờ gần ba chục năm dài,
Lòng ta vẫn một thời trai ngày nào.
Tây Đô mắt lệ nghẹn ngào,
Khóc người tưœ sĩ máu đào phơi thây.
Bao giờ đoàn tụ sum vầy,
Bao giờ dân được no đầy chén cơm.
Việt Nam mình được tiếng thơm...

Vĩnh Hòa Hiệp

*

Mấy Vòng Phù Du

Em đưa anh đến nghĩa trang
Mắt đầy ăm ắp hai hàng lệ rơi
Thôi từ đây nhé, anh ơi!
Thiên thu chôn chặt một đời tài hoa!
Ngoài lần vải liệm này ra
Một quan tài với nhạt nhòa huyệt sâu ...
Anh ơi, còn có gì đâu"
May chăng là đám cỏ sầu mà thôi!
Nắng mưa anh trả lại đời
Dối gian cũng trả lại người thế nhân
Nhưng hồn em với ái ân
Thì anh gom hết ân cần đem đi!!!
Đằm đằm giọt lệ trên mi
Lòng em sóng nổi, vọng đi trăm miền!
Tàn rồi, một cánh hoa duyên
Chìm rồi anh, một chiếc thuyền sang sông!
Đưa tay níu áo quan chồng
Thấy trong đáy huyệt mấy vòng phù du!

Song Châu Diễm Ngọc Nhân

*

Nghe Mưa Nhớ Bạn

Nghe mưa rơi, nghe gió thổi
Nghe lạnh lùng, nghe cô đơn
Nhớ gì không biết nhớ gì
Bồn chồn tấc dạ bồn chồn
Nghe mưa rơi, nghe sấm nổ
Nghe nặng nề trong tâm tư
Nhớ gì mãi không ra
Đi tới đi lui lớ ngớ
Phaœi rồi nhớ bạn chung tù
Ỳ ạch giúp mình vác cuœi
Lội sình té lên té xuống
Mỹ Thanh nước mặn đồng chua
Phaœi rồi, nhớ bạn nhớ bè
Nhớ đồng nội, nhớ anh em
Nhớ nhà, nhớ làng, nhớ xóm
Xa xăm tít tắp mù khơi
Bạn tù keœ còn keœ mất
Nghe mưa nhớ bạn nhớ bè
Chia nhau hơi thuốc muỗng đường
Vác dùm khúc cuœi rừng sâu
Bao giờ gặp nhau kể lể
Vui ít buồn nhiều ngày xưa
Đức ơi, tao nhớ mày ghê
Dắt dìu qua cơn hoạn nạn.

Cung Đỉnh

*

Cũng Vẫn Niềm Đau

Gửi Cù Khắc Huy NT2

Đất đã quằn lên nỗi xót xa
Mưa tuôn ngược hướng ướt sơn hà
Tháng tư đỏ mắt ngàn oan khốc
Ai hiểu tình quê ý thiết tha...

Giựt nhẹ dây cương, ghìm vó ngựa
Trời trưa không nắng bụi bay nhanh
Yên cương còn vướng tình sông núi
Sao vất gươm kia thật đoạn đành

Tay vất gươm lòng căm sục sôi
Khói hương nghi ngút nghĩa trung đài
Lời minh thệ nở bay theo gió
Xót nhớ im buồn mắt lệ rơi!

Chiến bào bè bạn tung vung vãi
Chưa nhục đau bằng lá cờ xưa
Ngàn lần ta đứng nghiêm chào kính
Nay tả tơi vùi dập gió mưa...!

Trông kìa cây lá im tê tái
Trời kéo mây che giữa nắng hè
Chiến hữu mắt buồn như ngây dại
Tay chân còn lắm vết máu me.

Sao nỡ buông lời đau bức tử
Ra đi bỏ lại cả kinh thành
Ngàn mây đan kính che màn lệ
Vết nhục oan hờn nát sử xanh ...

Thy Lan Thảo

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.