Hôm nay,  

Lựa Chọn Tổng Thống

17/01/200000:00:00(Xem: 6503)
Các cử tri Hoa Kỳ, và cả những công dân Mỹ gốc Việt chúng ta, đang suy nghĩ về vị Tổng Thống sắp tới của quốc gia mạnh nhất thế giới: nên bầu ai, giữa những ứng viên mà lời hứa hẹn nào cũng đầy mật ngọt" Nhưng bốn ứng viên hàng đầu hiện nay - George Bush, John McCain, Al Gore, Bill Bradley - khác nhau những gì" Đây cũng là điều cực kỳ khó phân giải.
Nhưng có một điều thấy rõ là họ muốn trình bày với cử tri là họ không hề giống chút gì với vị Tổng Thống đương nhiệm, Bill Clinton. Điều này dễ hiểu. Bất kỳ ứng viên nào xuất hiện cũng phải bảo đảm rằng họ phải khá hơn người cũ, cho dù người cũ đó có là ai.

Dĩ nhiên, dễ nhất là nói về cá tính. Bởi vì nói tới chính sách thì thế nào tranh cãi rắc rối. Thí dụ, theo nhà báo Nancy Gibbs của Tạp Chí Time: Sau khi Tổng Thống Richard Nixon bị bắt quả tang nói dối với cả nước, thì người đời sau là Jimmy Carter bèn ra ứng cử với khẩu hiệu là sẽ không bao giờ nói dối với dân; Hay như sau một thời Tổng Thống Reagan phải đẩy mạnh Chiến Tranh Lạnh, vét tiền thuế để chạy đua vũ trang nhằm đánh sập tiệm Liên Xô, thì ông George Bush hứa là sẽ tạo nên một đất nước tử tế hơn, dịu dàng hơn, đến nổi bà Nancy Reagan bực bội phải vặn hỏi, “Tử tế hơn và dịu dàng hơn ai"” Rõ ràng là lời này đụng chạm tới xếp cũ rồi. Nhưng nếu không hứa hẹn làm hay hơn thì làm sao mà kiếm phiếu" Đó là một thực tế.
Còn bây giờ thì dễ hơn: Bởi vì Tổng Thống Clinton hiển nhiên có những điều không biện bạch nổi. Không ai nhắc gì tới các mối tình xì căng đan của Clinton, nhưng ai cũng nói rằng họ không phải là Bill Clinton.

Ứng viên Cộng Hòa George W. Bush đã lớn tiếng tố cáo cái chủ nghĩa khoái lạc của thế hệ baby-boom kiểu như “Thấy khoái thì cứ làm.” Hiển nhiên là ám chỉ tới Clinton, một chàng từng phản chiến thời Cuộc Chiến VN, từng hít cần sa nhưng không hút, và đủ thứ chủ nghĩa khoái lạc khác của chàng. Ứng viên Dân Chủ Bill Bradley thì rao giảng về cái gọi là Politics of Moral Superiority (Chính Trị Ưu Việt Đạo Đức) và kêu gọi những cuộc thánh chiến lớn, nghĩa là hoàn toàn trái ngược với nền chính trị thực dụng của Clinton năm 1996; mà nhắc tới chữ đạo đức thì chỉ làm phiền Clinton thêm. Ứng viên Cộng Hòa John McCain đề cao lòng can đảm và danh dự, “chứ không phải loại người làm đủ mọi thứ để bám ghế”; nghĩa là cũng đụng chạm không nhẹ gì. Tới ngay như ứng viên Al Gore, làm Phó Tổng Thống hai nhiệm kỳ cho Clinton, cũng tách rời ông xếp và khiển trách nhẹ nhàng bạn vàng…

Nhưng hiển nhiên là ai cũng phải thừa hưởng một di sản lớn của Clinton: kinh tế Mỹ tăng vọt liên tục 10 năm, ngoài tất cả mọi dự đoán. Đến nổi dân chúng Mỹ e dè trước các chuyển biến mà họ nghi là quyết liệt. Bản thăm dò dư luận của Time/CNN tuần trước cho thấy là ngay cả các đảng viên Dân Chủ, nghĩa là lập trường cấp tiến, cũng không tìm kiếm các sáng kiến “lớn lao, quyết liệt” từ các ứng cử viên của họ (chỉ có 14% nói là muốn) trong khi tới 81% lại thích “tiến bộ đều đặn” (nghĩa là diễn biến hòa bình). Nếu tính chung cho mọi cử tri, tới 80% nói là mọi chuyện đang đi tốt đẹp, và đây là con số cao nhất trong các cuộc thăm dò 25 năm qua nghĩ như vậy.

Bỏ qua chuyện kinh tế, thì cũng còn một số di sản của Clinton mà các ứng viên khác rụt rè chấp nhận. Thí dụ, chính sách của Clinton về đồng tính luyến ái trong quân đội, “Đừng hỏi, đừng nói.” Ngay cả các ứng cử viên Cộng Hòa, nghĩa là lập trường bảo thủ, mặc dù chống đề nghị của nhiều người Dân Chủ là phải cho dân đồng tính công khai phục vụ trong quân ngũ, cũng phải thuận với chính sách “Đừng hỏi, đừng nói,” mà không dám lớn tiếng đòi cấm tuyệt như nhiều năm trước.

Về giáo dục thì hầu hết cũng gần như đồng thuận với chính sách của Clinton. Duy điều tranh luận tương lai đoán được thì là chính sách về giảm thuế. Nhưng nếu giống ông Clinton nhiều quá thì các ông phải hứa hẹn những gì" Đó là điều mà các ban vận động của bốn ứng viên đang bóp trán suy nghĩ.

May mắn cho dân Mỹ là, mặc dù họ lựa chọn khó hơn, đi tìm dị biệt giữa các ứng viên vất vả hơn, nhưng họ còn được quyền tự do lựa chọn. Đó là điều khác biệt lớn lao giữa xã hội Hoa Kỳ và Việt Nam vậy.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
ANKARA - Sau khi dọa nghiền nát dân quân Kurd-Syria (mới đây là đồng minh của TT Trump) mà Thổ Nhĩ Kỳ gọi là khủng bố và là mục tiêu trong chiến dịch biên giới, TT Erdogan đến Moscow hội đàm với TT Putin.
PHILADELPHIA - Hoạt động của các ngành chế xuất tại số tiểu bang gọi là chao đảo đang sút giảm, có thể báo trước suy thoái.
Chính quyền CSVN đã đặt mua 24 chiếc xuồng tuần duyên của Mỹ nói là để tăng cường khả năng bảo vệ chủ quyền lãnh hải, theo bản tin hôm 22 tháng 10 của Đài Tiếng Nói Hoa Kỳ (VOA) cho biết.
Xe đạp TQ đem vào VN lắp ráp rồi dán nhãn “Made in Vietnam” để bán sang Mỹ đã bị bắt, theo bản tin của Đài Á Châu Tự Do (RFA) cho biết hôm 22 tháng 10.
Đầu Tiên Và Duy Nhất Tại Hoa Kỳ, Đánh Dấu Một Đêm Vinh Danh Các Nhà Làm Phim Việt Nam Thành Công Và Với Mục Đích Gia Tăng Sự Chú Y Đến Ngành Điện Anh Việt Nam Trên Toàn Cầu.
HOA THỊNH ĐỐN (ngày 22 tháng 10, năm 2019) – Dân Biểu Liên Bang Alan Lowenthal (CA-47) ngày hôm nay đã có lời phát biểu như sau về trường hợp nhà hoạt động Hà Văn Thành, người có nguy cơ bị cầm tù bởi chính quyền Cộng sản Việt Nam, dẫn đến việc anh đến xin tị nạn chính trị tại Hoa Kỳ từ cuối năm ngoái.
Westminster (Bình Sa)- - Tại hội trường tòa soạn Báo Việt Mỹ (Viet My Media Center), 14190 Beach Blvd, Thành phố Westminster, CA 92683, vào lúc 6 giờ chiều Thứ Bảy ngày 19 tháng 10 năm 2019 Hội Ái Hữu cựu SVSQ Trừ Bị Thủ Đức Khóa 6/68 "Tự Quyết" đã tổ chức đêm họp mặt thường niên 2019.
Sang vừa ăn vừa kiểm tra tin nhắn thì thấy: - Anh Ba, mẹ bệnh trở laị, hai chân đau lắm đi không được.
Trời hành cơn lụt mỗi năm… bây giờ mưa lụt kéo tới hoài, mới lạ…
Trong thời gian gần đây, càng ngày càng có nhiều thông tin và hình ảnh cho thấy cuộc sống khó khăn của nông dân và ngư dân ở các tỉnh ĐBSCL, vì giữa mùa lũ mà đồng ruộng khô cạn và nhiều nơi đã bị nước biển xâm nhập.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.