Hôm nay,  

Thơ Thơ

04/11/200100:00:00(Xem: 5687)
Gió

Cánh buồm xuôi gió về đâu,
Chờ trông trên bến giang đầu mà chi"

Cơn gió giao mùa mơn cánh hoa
Non Tây vàng vọt ánh dương tà
Gió qua thung lũng, lên triền núi
Gió đến thì thầm chuyện với ta.

Qua rồi gió cuốn trôi thời gian,
Tuổi ngọc tim mơ thấy địa đàng,
Một cõi thần tiên bay vuột mất
Còn lại bên đời tiếng thở than...

Mở rộng vòng tay ta rộng mở
Mấy mùa gió lộng, mấy mùa thương"
Gió đợi trăng thanh về trước ngõ,
Lấp ló trên giàn dạ lý hương.

Gió từ đâu đến" Gió đầy vơi!
Vô tình để mặc lá vàng rơi.
Phải chăng gió chuyển từ không khí"
Hay tiếng thở dài của em tôi"

Việt Nhi

*
Xin Lỗi Em

Vì một lý do gì"!
Đường nhà tôi vắng tiếng chân em bước
Và lúc ấy:
Lối đi ngoài cổng trước
Tôi vẫn tin - cỏ chưa vội mọc đầy
Cỏ độ lượng, cỏ cần biết rõ
Tôi có gì xúc phạm tới em đây"

Xin lỗi em,
Vì một lý do gì"!
Em chẳng dừng chân nơi tôi đang đứng đợi

Và lúc ấy:
Vẫn xôn xao lá mới
Hàng cây đang đứng thẳng chẳng nghi ngờ
Cây thẳng thắn, cây cần biết rõ
Tôi có gì, em đến đỗi làm ngơ"

Xin lỗi em,
Vì một lý do gì"!
Em vờ vĩnh than phiền tôi đủ điều
Và lúc ấy:
Tôi vẫn tin bóng tối
Chưa nhuộm đen được trái tim minh
Nếu thật biết, ai mới là gian dối
Xin hãy chờ phán xét của bình minh.

Còn nếu quả tình,
Em muốn xa tôi.
Người mới đến rủ em quên người cũ
Thì cứ nói đi
Em đâu cần gieo tiếng dữ.

Ai chưa quen
Chưa cảm thấy mình hiền
Tôi chỉ mượn một lời thơ nhắn nhủ
Cầu mong cho em được một người tình
Như tôi đã yêu em.

Thy2000

*
Họa nguyên vận bài "Mong bạn Đan Phụng"

Của thi hữu Thanh Tương đăng trên báo SGT ngày 24.8.2001
Thân mến tặng bạn Thanh Tương để đáp lại tình bạn thiết

Tin thư mới vắng một trăng tròn
Khắc khoải lòng ai,.... thật sắt son!
Chan chứa lời thơ tình thắm thiết
Dạt dào ý bút nghĩa đang còn
Xuân về muôn vật hòa vui điệu
Cảnh gợi chim trời hót véo von
Chợt thấy hồn ta vương nỗi nhớ
Tao đàn năm ấy vẫn chờ mong"...

Đan Phụng

*
Tìm con dế lửa ngày xưa

Mấy thằng lục lạo đống rơm
Tìm vài chú dế mà gom đem về
Năm ba thằng nữa kết bè
Kéo nguyên một đám ra hè mà chơi
Bỏ ra chúng đá tơi bời
Dế than dế lửa nằm phơi bụng rồi
Đá xong một trận đã đời
Em nào em nấy mồ hôi ướt đầm
Bây giờ xẻ bảy chia năm
Kéo nhau cả bọn ra đồng cỡi trâu
Chia phe tập trận cờ lau
Hai phe xáp chiến máu đào đổ ra


Chơi cho quỷ bắt tha ma
Kéo nhau ra miễu ông Tà tắm sông
Ma da(*)bắt kiếm hình dong
Gặp ngay đám quỷ tay không trở về
Quê hương loạn lạc tứ bề
Mỗi thằng mỗi ngả chẳng hề gặp nhau
Dấn thân vào cõi binh đao
Thằng vô quân đội thằng vào mật khu
Chiến trường khói lửa mịt mù
Tên bay đạn lạc biết sao đo lừa
Dế tôi chết ổ lá dừa
Bạn tôi chết tuổi độ vừa đôi mươi
Xác nào bên đám dừa tươi
Bên hàng me nước đống rơm sau vườn
Chết trên mảnh đất quê hương
Một thời đùa giỡn nhịn nhường lẫn nhau
Dế con giờ đổ máu đào
Chết bên bờ giậu hàng rào năm xưa
Ta còn giọt nước mắt thừa
Khóc tình bằng hữu cho người cho ta
Cho người một chuyến đi xa.

Vĩnh Hòa Hiệp

(*)Tắm sông chết đuối cho là bị ma da kéo giò

*
Chưa Yên

Về tôi cất cốc tu thiền
Trong vườn dừa nắng, gió triền miên reo
Một giòng nước chảy trong veo
Cho con tép đất lội theo cả bày
Bỗng người bỏ bước qua đây
Làm ai rung động mấy ngày chưa yên.

Lý Thừa Nghiệp

*
Trả Lời Em

Anh đi bao giờ lại"
Cho mình tiếp chuyện tình
Đời lãng tử ba sinh
Em lo cho anh quá

- Em ơi! Đừng sợ họa
Anh chẳng chút sờn lòng
Dù số phận long đong
Anh cũng không sợ chết

Những ngày gần đến tết
Em thấy mình cô đơn
Nghĩ về mối tình chơn
Lòng em rất bối rối

- Nhớ lời ba trăn trối
Con phải rửa hận thù
Đã hăm mấy mùa thu
Anh không sao phản bội

Những buổi chiều chợt tối
Em mơ ước anh về
Nhìn non nước bốn bề
Thương anh giờ lặn lội

- Anh chưa hề lạc lối
Và không thể trở về
Khi quê mẹ thảm thê
Quân thù còn ẩn hiện

Lúc anh còn dự kiến
Em vẫn mãi trông chờ
Cõi lòng em ước mơ
Cho anh tròn giấc mộng

- Sau này về chung sống
Với em anh tôn thờ
Giờ đất nước mịt mờ
Anh phải đi góp sức.

Phạm Đình Thơ

*
Mấy Hàng Nghiêng

Thơ tôi viết mấy hàng nghiêng
Dăm hàng tịch mịch giữa miền hư không
Bồng bềnh nắng ở trên sông
Sông trôi về biển bỏ dòng nắng tan
Lệ tôi rớt xuống hai hàng
Mang theo dục vọng chảy tràn sắc thân.

Thơ tôi vẽ ngọn phong thần
Theo người lên núi tìm vầng trăng xưa
Khi về trời tạnh cơn mưa
Vườn tôi đất cát vắng thưa tiếng người
Đứng ngồi bóng tạc mồ côi
Ngó quanh quất thấy hình tôi nhạt dần.

Lý Thừa Nghiệp

*
Star For Ya

Flying
In the sky
Getting
A great star
For ya
My specifically beautiful lady
And, too many angies
Jealous
Spooky
Down to earth
Still got someone
The beauty.

Anh Hạ - Melbourne

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.