Hôm nay,  

Carter Đi Cuba?

17/05/200200:00:00(Xem: 4123)
Cựu Tổng Thống Jimmy Carter đi Cuba được Chủ tịch CS Fidel Castro đối xử như ông hoàng. Đồng thời chánh quyền của Tổng thống Bush đương nhiệm xem Castro là kẻ thù nguy hiễm. Điều đó làm người ta nghĩ đến một vấn đề vừa tế nhị vừa khó xử: vấn đề các cựu tổng thống trong chính trường Mỹ gần đây.

Một phần tư thế kỷ mới có một Cựu Tổng thống Mỹ trên đất Cuba. Hai nước cách nhau chỉ 150 cây số ngàn. Nhưng hai chế độ xa nhau hàng vạn dặm. Từ khi Castro CS lên năm chánh quyền, Mỹ cắt đứt bang giao, cấm vận kinh tế Cuba. Người Cuba tỵ nạn ở Mỹ chống Castro tối đa, có lần được CIA yễm trợ phục quốc nhưng thất bại ở Vịnh Con Heo. Gần đây, trong cuộc chiến chống khủng bố, Cuba bị Mỹ xem có dính líu với khủng bố và có vũ khí giết người hàng loạt. Bổng dưng Cựu Tổng Thống đi viếng thăm Cuba, được đích thân Ô. Castro tiếp rước như một quốc khách, long trọng không thua gì khi Đức Giáo Hoàng đến Cuba. Quốc ca Mỹ lần đầu tiên được Ô. Castro cho trổi lên chào kính. Ô. Castro chánh thức mở hai đại tiệc khoản đãi, tuyên hứa Ô. Carter "tự do nói chuyện với dân chúng." Truyền thanh và truyền hình Nhà Nước sẽ trực tiếp phát đi khắp nước. Oâng Carter chẳng những được gặp mà còn ăn sáng "làm việc" với những người Cuba ly khai, tranh đấu nữạ. Để làm quà cho Ô. Carter, Ô. Castro, trước đó vài ngày, phóng thích nhà tranh đấu Vladimir Roca. Chưa đủ. Ô. Castro còn mời Ô. Cater cứ tự do đến quan sát đến các trung tâm "một số người đã buộc tội gần đây là nơi sản xuất vũ khí sinh học." Số người đó là chánh quyền Mỹ hiện thời, trong đó có TT Bush.

Chủ nhà quá nồng nhiệt và tử tế thì khách cũng phải xử đẹp. Ô. Cater đáp lời, Oâng đến đây như một người bạn của nhân dân Cuba, xem những thành tựu y tế, giáo dục, và văn hóa (theo nội dung giấy phép của chánh quyền Mỹ cấp ). Nhưng Ông cũng nói thêm, sẽ gặp đại diện các tổ chức tôn giáo và những nhóm khác, để tìm hiểu những điểm khác nhau và những gì có thể cộng tác được. Ông hy vọng hai nước sẽ bình thường ngoại giao trên tinh thần tương kính.

Nhưng chánh quyền của TT Bush đương nhiệm không hài lòng, không ủng hộ chuyến đi ấy. Giấy phép chánh thức cấp cho Cựu TT Carter như một đại diện cho một hội nghiên cứu văn hoá, giáo dục tư (Times; 11/5 ). Nhà Trắng còn cố làm giảm tầm quan trọng của chuyến đi, tuyên bố nhấn mạnh rằng đó chỉ là cuộc viếng thăm có tính cách "riêng tư" mà thôi. TT Bush chẳng những vẫn cứng rắn tiếp tục đoạn giao, cấm vận như trước đây mà còn xem Cuba dính líu với quân khủng bố và sản xuất vũ khí sinh hoá.Thứ Trưởng Ngoại Giao Mỹ đặc trách Châu Mỹ La tinh, một người Mỹ gốc Cuba, tố giác Ô. Castro gởi máy bay chiến đấu giúp cuộc đảo chánh ở Venezuela. Và khẳng định rằng Mỹ đang tìm công cụ chánh trị biến Cuba thành dân chủ (Le Monde và Liberation, Pháp.) Nói khác, là lật đổ Castro và CSû.

Cho đến bây giờ trong lịch sử Mỹ có hai đương kim tổng thống sống đương thời với năm cựu tổng thống. Người thứ nhứt là TT Lincoln. Nhưng thời TT Lincoln, thế kỷ 19, di chuyển, truyền thông còn hạn chế, khi một tổng thống rời chức vụ thường ít có dịp tái xuất hiện trong chính trường và trước công chúng. Người thứ hai là TT Bush hiện thời . Năm Cựu Tổng Thống đó là Quí Oâng Ford, Carter, Reagan, Bush Cha, và Clinton. Trong 5 vị cựu, hai vị rời chức vụ lúc tuổi mới ngoài năm mươi: Carter và Clinton. Ba vị còn muốn đóng vai trò quốc tế là Ô. Carter, Bush Cha, và Clinton. Thời đại này giao thông thuận tiện, truyền thông nhanh, tuổi thọ tăng, con người thích được nổi tiếng, nên đa số các cựu tổng thống không muốn sống ẩn dật, mà cố đánh bóng lại "thời oanh liệt nay còn đâu" của mình. Quyền hành, danh vọng đối với một số người là một bịnh ghiền khó cai. Cựu TT Bush kín đáo, tránh xuất hiện, nhưng trong thâm cung, rất thân cận với con là đương kim Tổng thống. Cứ xem những nhân vật quyền thế, thân cận của TT Bush Con, hầu hết la ønhững bộ mặt quen thuộc thời TT Bush Cha, ắt sẽ thấy ảnh hưởng của Cựu TT Bush. TT Bush Con cũng luôn luôn giữ miếng, sợ mang tiếng sống dưới cái bóng của người cha, gia đình trị là thứ dân Mỹ ghét. Văn hoá Mỹ tôn vinh cá tính và độc lập.

Nhưng làm nhức đầu và bực mình nhứt cho đương kim Tổng Thống Mỹ là Ô. Clinton và Carter. Rời chức vụ 16 tháng, Ô Clinton đi 30 nước, trên 6 lục địa. Oâng đi Bắc Kinh gặp Giang Trach Dân giữa lúc TT Bush đang căng với Bắc Kinh vì vụ máy bay dọ thám Mỹ bị Trung Cộng bắn rới ở Đảo Hải Nam. Oâng đi Trung Đông khi xung đột Palestine- Do Thái tăng cường độ. Oâng bất thần viếng thăm Hoàng Thái Tử Á rập Saudi trong thời gian Oâng này đến Mỹ bàn bạc với TT Bush. Ô. thẳng thắn tuyên bố nếu TT Bush muốn, ông sẽ đóng một vai trò trong việc dàn xếp cuộc xung đột Do thái- Palestine. Mỗi lần Oâng đi ngoại quốc, Oâng có báo cho bộ Ngoại Giao; có khi được Cố Vấn An Ninh Quốc Gia, có khi Ngoại Trưởng thuyết trình tình hình cho Ông. Oâng cũng muốn làm trung gian giải quyết tình hình căng giữa Bắc Hàn và Mỹ. Tuy vậy, cho đến bây giờ TT Bush mới nhờ Oâng một chuyện nhỏ thôi, đi Đông Timor dư lễ Độc Lập của nước này.

Còn Oâng Carter thích đóng vai trò trung gian dàn xếp mâu thuẩn nên từng và thường đi nhiều nước không thân thiện với Mỹ. Cụ thể là Cuba. Từ lâu Ô. Carter là người chủ trương chống cấm vận. Chuyến đi Cuba của Cựu TT Carter hiện thời, chánh quyền bực mình, nhưng các nhà kinh doanh và tài phiệt đánh giá cao: cuộc phá băng đầu tiên. Ô Castro đã từng đòi gặp Ô. Carter nhơn khi Oâng này đi viếng Venezuela, thời TT Bush Cha. Oâng Carter cũng từng dàn xếp cho Ô. Castro gặp TT Clinton nhưng không thành, TT Clinton khi đi dự tang lễ của Thủ Tướng Trudeau, Gia Nã đại. Kỳ này của Ô. Carter đi Cuba là do quốc thư đích thân Ô. Castro gởi mời. Chuyến đi chậm vì chánh quyền của TT Bush phải cứu xét thận trọng, nhưng sau cùng vẫn chấp nhận với danh nghĩa viếng thăm tư.

Theo lẽ thường, Tổng thống là đệ nhứt công dân; về ngoại giao hay trong chiến tranh Mỹ là một, không đảng phái; và mỗi người tùy tài tùy sực nỗ lực hy sinh phục vụ quốc gia dân tộc. Nhưng Tổng thống là người hoàn toàn chịu trach nhiệm việc điều hành việc nước việc dân. Nếu những Tổng thống mãn nhiệm vô tình hay cố ý xen vào, tạo khó khăn trong việc điều hành quốc sự thì cũng kẹt cho người đương nhiệm thật. Đó là chưa nói đến việc đối phương lợi dụng chia rẽ nội bộ chánh trị Mỹ. Mà với CS, đó là nghề của chàng. Và Ô. Castro là lãnh tụ CS Quốc Tế lão làng còn sót lại - một con khủng long thứ thiệt với vảy móng bọc nhung.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
Thế là chớm thu, lá lác đác vàng. Thời gian đi rồi đến nhưng thật có đến đi chăng? Năm xưa thi sĩ Bùi Giáng từng bảo:” Đếm là diệu tưởng đo là nghi tâm” kia mà! Làm gì có đến đi, đến đi là vọng tâm sanh ra.
Adem yoq – người Uyghur - nói: “Tất cả người chúng tôi bị đưa đi.”
Năm 1979, hai Phật tử Hồng Kông cúng dường đất và tịnh tài để xây một ngôi chùa Phật giáo Trung Quốc ở Bắc Mỹ. Năm 1981 Hòa thượng Cheng và năm vị hộ pháp thành lập hội Phật giáo quốc tế.
Bình thường có thể ai cũng hiểu sinh lão bệnh tử là điều không thể tránh, nhưng khi nó đến bất ngờ thì ai cũng sợ, giống như trường hợp 2 người tại Hà Nội đã chết do “vi khuẩn lạ” làm viêm cơ tim khiến cho nhiều người dân lo lắng.
Các báo quốc tế mấy ngày qua đăng tin 39 người vượt biên lậu bị chết ngạt và cóng trong thùng xe tải tại nước Anh gây xôn xao khắp nơi. Đặc biệt các tin nhắn của cô gái Phạm Thị Trà My gởi cho ba mẹ sống ở Hà Tĩnh càng gây xúc động nhiều người Việt Nam.
Khi còn ở nhà với mẹ, tôi hay bị bà cụ mắng: “Mày có cái tật cứ vung tay quá trán con ạ.” Lúc ra ở riêng, vợ mắng tiếp: “Sao anh cứ có đồng nào là xào liền đồng đó vậy!”
Việt Nam Cộng Hòa thành lập ngày 26/10/1955, đang lúc chiến tranh nên quốc sách bảo vệ tự do được ưu tiên, nhưng không phải vì thế mà quên lãng mục đích xây dựng một xã hội dựa trên triết lý nhân bản, khai phóng và dân tộc.
Thực vậy trong thời gian qua dư luận thế giới đã thấy rõ ràng cả 2 chính đảng Cộng Hoà và Dân Chủ của Mỹ đều có chung quan điểm ủng hộ Phong trào Dân chủ Hồng Kông (Phong trào DCHK).
Ngày 23-10-2019 vừa qua, cảnh sát Anh đã chận bắt một xe tải tại vùng Essex, trong đó phát hiện 39 thi thể nạn nhân bị chết cóng trong thùng xe, vì nhiệt độ xe đông lạnh xuống đến âm 25 độ C (tức âm 13 độ F), gồm 31 đàn ông và 8 phụ nữ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.