Hôm nay,  

Học Giaœ Và Lên Giaœ!!

09/06/200200:00:00(Xem: 5267)
GS Thomas Trương, ông nói ông là giáo sư, ơœ Việt Nam ông đã dậy ơœ trường nào" Miền Nam VN trước 1975 hay là ông dạy ơœ các trường ngoài Bắc. Bây giờ ông có còn dạy ơœ các trường trên nước Úc này hay không" ƠŒ đây tôi cũng đã gặp nhiều người có tuổi, cũng vỗ ngực xưng danh, cũng chìa tấm thiệp “professor” mỗi khi có dịp. Nhưng tôi không hiểu họ là giáo sư ơœ VN vào thời điểm nào, họ có đóng góp cho việc ích quốc lợi dân hay không, và qua Úc này họ có thực sự là giáo sư hay không. Nếu ơœ Úc thì trước sau chân tướng họ cũng sẽ lộ thôi. Ông nói ông không là người Việt tÿ nạn thì ông đâu có biết gì những vất vaœ, khổ nhục cuœa người vượt biên tÿ nạn CSVN sau 75. Ông đâu có thấy được bão tố, đói khát cùng cực, những hành hạ, nhục nhằn cuœa những người VN đi tìm tự do. Nếu ông vượt biên mà ông nhìn thấy caœnh vợ ông, con gái ông bị hãm hiếp mấy chục lần như chiếc tàu 55 ngày trên biển caœ (sau do tàu CapAnamur cuœa Tây Đức đã vớt vào Singapore) tôi chắc rằng ông không thể nào viết lên những ý tươœng quá ư là... "phi lý" này. Ông nói ông đi nhiều quốc gia trên thế giới, từ Tân Tây Lan, Mỹ, Pháp...Úc. Sao ông không nói ông đã đi qua các nước tân tiến, đỉnh cao trí tuệ Ba Lan, Tiệp Khắc, Hung Gia Lợi và Liên Xô vĩ đại trước khi họ nhìn thấy thực tế... buồn cho tôi và ông quá.
Ông đã viết có một số người giống như ông vậy, họ đã chán naœn và than thơœ “kiếp sau xin chớ làm người Việt Nam”. Tôi nghĩ câu này là do ông dựng lên - ông nói cho ông thôi. Ông Thomas Trương à, ông hoœi bà xã nhà ông trước đi, rồi traœ lời cho tôi cũng không muộn đâu. Nếu tôi chết, tôi xin được làm người VN, vì lịch sưœ đất nước cuœa tôi có tới 4000 năm văn hiến, trong đó có vua Hùng, Phù Đổng Thiên Vương, Bà Trưng, Bà Triệu, anh hùng áo vaœi đất Lam Sơn Lê Lợi, Nguyễn Trãi, Lý Thường Kiệt, Ngô Quyền, Quang Trung, Nguyễn Huệ và còn nhiều nữa... tôi nhất định không mất gốc đâu. Ông Thomas Trương lại đưa lên cái ý chánh “việc các bà trong hội Phụ Nữ, các ông dính vào làm gì"”. Đọc tới đây, buồn quá, thời may đứa con gái về tới nó nói: “Cha sao ngồi đờ ra như vậy"”. Tôi nói: “Con đọc mấy bài này đi rồi cho cha biết ý nghĩ cuœa con”. Nó baœo: “Khoan, cha hãy tạm gác lại chuyện này, bây giờ cha giúp con viết bài “bún bò Huế” để thay đổi không khí, đừng buồn giaœm thọ, chuyện đâu còn có đó....”

Sau khi viết bài Bún bò Huế với chuyện tiếu và gia vị cuœa Mai Lệ Huyền - Văn Chung, tôi nghĩ đã thươœng thức món ngon và no bụng rồi. Bây giờ quay lại chuyện GS Thomas Trương. Ông baœo đừng dính vô chuyện các bà. Tôi xin hoœi ông: “Vậy bây giờ ông vẫn còn độc thân haœ! Hay là ông đã và đang ôm một mối tình Trương Chi hay Tố Tâm" Ông đừng nói với tôi là không biết tiếng Việt đó. Hay là bà xã cuœa ông đang ơœ miệt vườn Nam bộ" Ông nói ông sống ơœ trên đất nước tự do, đi đây đi đó, tôi đang nằm mơ để được như ông đây. Nhưng ông đã sơ sót hay quên nặng đó. Ông đang sống trên đất nước Nữ hoàng, trong cộng đồng tự do và tư baœn, mọi người đều được quyền nói lên quan điểm, chính trị, tôn giáo, văn hóa, nghệ thuật... không một chiều. Vậy thì những người sống trên nước Úc này, không được quyền đóng góp ý kiến cuœa mình về những việc có liên quan đến đoàn thể, cá nhân và ngay caœ lãnh tụ cuœa nước đó nữa hay sao" Những công trường (...Park) để cho cá nhân và đoàn thể lên bày toœ ý kiến xây dựng cuœa mình, ông đi nhiều hiểu rộng hơn tôi và ông Hữu Nguyên. Ông Thomas Trương nói câu nói trên thì các bà các cô thấy có đúng hay không" Tôi để mọi người phê phán. Ông Thomas Trương đã có sự kỳ thị rất nặng về giới tính. Ông cứ nhìn xem từ Á châu: Miến Điện, Indo, Tân Tây Lan, đến Âu châu, Mỹ, Canada và ngay Úc này... Phái nữ đã bình đẳng trên mọi lãnh vực, ngay caœ trong gia đình về tài chánh, về chuyện gối chăn... Bây giờ mấy bà mấy cô vật cổ ông xuống đó chớ ông đừng chuœ quan mà đè họ.
Ông nói “ơœ đây bao nhiêu người, hội đoàn, đoàn thể chống cộng, vô số cơ quan ngôn luận tự nhận là tiếng nói cuœa người Việt tự do”. Ông nói thế mà họ không hề lên tiếng phaœn đối, tại sao SGT lại dại dột “lội ngược dòng đời”. Thật là buồn cho ông, liệu ông có biết đọc tiếng Việt và tiếng nước ngoài hay không" Tôi nói nhoœ cho ông biết, caœ thế giới này có hai vấn nạn là tôn giáo và chính trị. Chuyện tôi đang viết cho ông là chính trị. Ông hãy nhìn đi, thế giới Cộng saœn còn có: Trung quốc, Bắc Hàn, Cuba, Cam bốt, Lào. Nhìn qua quẩn lại chỉ còn có đất nước thân yêu VN ta thôi, những nước kia họ đã khôn khéo mơœ cưœa từ từ nhưng vẫn còn tự ái hơn các nước CS Âu châu. Bơœi vì người dân cuœa họ được đi học tới trung học, họ có cái nhìn không chênh lệch lắm, họ không baœo thuœ, tự ái máy móc. Người Việt mình được bao nhiêu người may mắn đi học ơœ miền Bắc trong thời chiến tranh, ông Thomas Trương hãy nghĩ lại, đừng tự ái... thật đáng buồn.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.