Hôm nay,  

Thơ Thơ

04/10/200200:00:00(Xem: 6673)
Nhắn Gưœi

Cuối tháng em về thăm Gò Công
Ta nghe buồn thắm lạnh qua lòng
Năm năm ta khóc thầm ai biết
Buồn kiếp tha hương - nhạt sắc hồng

Cuối tháng em về - cho ta gưœi
Tấm lòng thương nhớ cuœa riêng ta
Gặp em nếu mẹ ta thăm hoœi
Em baœo ta ngàn đêm xót xa

Em baœo ta làm thân viễn xứ
Đi làm - quên chuyện cũ đau thương
Khôn nguôi quê mẹ đang nghèo khó
Nắng gió buồn hiu - khắp phố phường

Mẹ ta có hoœi về hai cháu
Baœo chúng cần cù chăm chỉ ngoan
Học để mai sau đời trân tráo
Không còn phân biệt keœ hèn sang

Mẹ hoœi bao giờ ta trơœ lại
Em nói giùm ta chuyện vô thường
Niềm đau mất nước tan vô máu
Ta khóc từ khi tháng Tư đen

Mẹ hoœi ta làm có đuœ ăn
Em khuyên giùm mẹ chớ ưu phiền
Sá gì ba chuyện lon con đó
Đừng để tâm - mà giữ buồn riêng

Em baœo một ngày tươi nắng đẹp
Cờ vàng rực rỡ gió tung bay
Ta về với mẹ vui như tết
Quê cũ từ đây hết đọa đầy.

Thy Lan Thaœo

*
Boœ Lại Nhà

Ngày ấy anh đi boœ lại nhà
Em yêu còn treœ đẹp tựa hoa
Tình ta đôi lứa đành dang dơœ
Năm tháng trôi đi những phôi pha.

Veœ đẹp em yêu đẹp mặn mà
Tóc dài óng mượt trắng hồng da
Thằng Hai, con mới lon ton chạy
Em đã mang bầu cái bé Ba.

Anh thì trôi dạt nơi đất lạ
Lữ khách bơ vơ chẳng cưœa nhà
Đời được tự do không hạnh phúc
Đêm đêm thao thức lệ trào sa.

Ngán caœnh chia ly đau nhức nhối
Vợ hiền con nhoœ lại mẹ già
Giận bày quyœ đoœ gây lắm nỗi
Anh boœ quê hương boœ cưœa nhà

Mình em ơœ lại nuôi con cái
Tần taœo mưu sinh vất vaœ là...
Thương nhớ nay mai anh về lại
Cháu biết được ông, con biết cha.

Hẹn em ngày ấy ngày giỗ nội
Anh về làm giỗ ơœ quê nhà
Đứng trước vong linh cha cùng mẹ
Cầu xin hạnh phúc cuœa đôi ta.

Triệu Nam

*

Nhớ Người Tri Kyœ

Một tháng trời nay bặt cánh chim,
Trời thu sương lạnh, ánh trăng chìm.
Ngọc lan nhà cũ hương phai nhạt,
Dạ lý vườn xưa bóng ngaœ im.
Bãi biển người còn trau tiếng ngọc,
Thành đô ta vẫn phổ lời tim,
Buồn vui tích lũy khôn chia xeœ,
Tri kyœ nào đâu, há dễ tìm!
Diệp Thị Kim Ánh (Việt Nam)
Nhớ Người Tri Kyœ (bài họa)
Kính tặng cô Kim Ánh, Việt Nam

Người đã đi rồi! Như cánh chim.!
Xa khơi, góc bể bóng mây chìm.
Vườn không vắng veœ, càng thêm vắng.
Nhà trống im lìm, vẫn lặng im.
Khắc khoaœi chờ người đi biệt tích...
Âm thầm nghe máu trơœ về tim,
Trong mơ ta mãi tầm tri kyœ,
Dẫu biết hoài công vẫn cứ tìm!

Việt Nhi

*

Canh Cánh Bên Lòng

Hoài caœm hai bạn Hoàng, Tâm, (Hoa Kỳ), trước làm đổng lý văn phòng và đại sứ tại Nhật Baœn.

Bạn với tôi xa cách trùng dương
Canh cánh bên lòng nỗi nhớ thương
Đằng đẵng tháng ngày chờ hội ngộ
Thầm mong tri kyœ mạnh khoœe thường.

Vần thơ tôi gơœi tình chan chứa
Xuất động tâm can tươœng nhớ nhiều
Xa vắng tri âm lòng buồn teœ
Ngày về năm trước vui bao nhiêu.

Ước một năm nào về hội ngộ
Trên đồi Bích Thuœy ngắm trăng mơ
Vui trăng lơ lưœng ru hồn mộng
Du tưœ về đây khó hững hờ.

Hai bạn xa xôi ngút dặm ngàn
Trông về vui nhộn chốn Đài Trang


Nguyện cầu chư Phật luôn gia hộ
Hạnh phúc trường sinh hươœng caœnh nhàn.

Thanh Tương

*

Cloning

Ta muốn nắm
bàn tay em mềm mại
Ôm em vào lòng
như lúc tuổi lên hai

Thơ ấu ơi
sao quá vội chia lìa
Cho ta tiếc
ngẩn ngơ
tuổi thơ
diệu vợi

Để ta sợ
tương lai mờ aœo
sợ thời gian
viễn aœnh cloning
Sợ lòng người
chẳng có thần linh

Sợ văn minh
đe dọa tưœ hình
caœ thế giới
Những con người
hiền lương
đạo hạnh.

Vân Lam

*

Như Dòng Sông Đêm

Khi anh từ giã em
Ra bên bờ sông vắng
Sông như ai rất hiền
Xuôi theo bờ cát trắng
Đến mùa con nước cạn
Sông nhẫn nhục nguœ yên
Người như một cánh chim
Moœi mòn theo năm tháng

Khi trò chơi ái tình
Vương theo vài sợi tóc
Vài lần dỗ nhau khóc
Lần hò hẹn thâu canh
Rồi bắt đầu cơn lốc
Là mộng vỡ tan tành

Cứ vậy mà sao yêu
Là làm khổ nhau nhiều
Em bắt đầu thoái thác
Anh bắt đầu phiêu phiêu
Xa nhau mưa mấy hột
Nhớ nhau đến nhẹ hều

Khi anh từ giã em
Còn ân tình sót lại
Đầu lưỡi tê tê dại
Bờ môi em chẳng hiền
Càng nhớ càng thêm điên
Ôi tiếng rên tình ái...

Giờ thao thức thâu đêm
Trơœ trăn cơn muộn phiền
Gối chăn ai xô lệch"
Ai tuyệt đỉnh non tiên"
Hòa theo hơi thơœ dốc
Em hiểu, em sẽ khóc.

Phạm Quang Ngọc

*

Tạ Ơn Trời

Em cho ta mấy ngàn
Để in thơ tình ái
Thấy em đầy dầu dãi
Ta vội traœ lại ngay.

Suốt một đời trắng tay
Quanh năm thường túng thiếu
May mà em thông hiểu
Tới xoa dịu nỗi sầu.

Nếu ta mà sống lâu
Thơ tình còn chan chứa
Nhờ lời em đã hứa
Cứ yêu nữa yêu hoài.

Lâu ngày lấy gương soi
Thấy mình già trước tuổi
Thương em còn đeo đuổi
Chẳng tiếc nuối một lời.

Tình đẹp lắm tình ơi!
Tạ ơn trời run ruœi
Em gần ta an uœi
Những lúc tuœi buồn đời.
Phạm Tình Thơ

*

Huyền Thoại Yêu

Em hiển hiện
Mỗi lần yêu keœ khác
Em giận hờn
Em trách móc
Anh đương Em yêu ơi
Anh sống
Chẳng ra gì
Vùng tuổi treœ
Không em
Và tan vỡ.


Nhớ thuơœ ấy
Anh ngồi đây tươœng nhớ
Dòng Lại Giang(*)
Và chiếc cầu
Băng qua đó
Hư vô
Một đêm trăng
Nhiều đêm trăng
Em là tiên nữ
Chốn thiên đường
Anh lỡ bước ngẩn ngơ
Em yêu ơi
Từ đó đến bây giờ
Yêu em mãi
Và trơœ thành vĩnh cưœu

Anh Hạ (Melbourne)

(*) Lại giang ơœ Bắc Bình Định

*

Cuộc Đời Trăm Nỗi Ưu Tư

Tặng Thành, Mùi Qld.


Cổ phần

Thaœnh thơi ra chốn công viên
Cuối tuần được chút thaœnh thơi tâm hồn
Quên đi bao nỗi bồn chồn
Cổ phần xuống giá, điếng hồn đứng tim.

Nhà đất

Bạn chê ta thoœ nhát gan
Đầu tư nhà đất giàu sang mấy hồi
Nhín tiền để đắp để bồi
Nhà không người mướn đứng ngồi không yên.

Con cái

Cuộc đời trăm nỗi ưu tư
Nuôi con tới lớn sợ hư boœ nhà
Cặp bè trụy lạc bê tha
Xứ người, con cái như cha không bằng.

Công Việc

Đi làm thấp thoœm từng ngày
Biết chăng công việc sớm mai có còn
Ta thì không muốn hưu non
Đi xin trợ cấp có mòn mặt không.

Nhớ nhà

Về thăm quê mẹ Việt Nam
Đi xong một chuyến về làm chết cha
Cái gì cũng mắc thấy bà
Việt kiều: cắt cổ, lột da phát rầu.

Xaœ láng

Vợ nhà cứ xúi hươœng đi
Mình nghèo không thể so bì với ai
Làm sao biết được ngày mai
Cứ chơi xaœ láng được hay thế nào.

Vĩnh Hòa Hiệp

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.