Hôm nay,  

Trận Đấu Nội Lực

4/4/200200:00:00(View: 4872)
Hai tay kinh địch từ thời trẻ, nay vào lúc về già lại lâm vào một cuộc chiến quyết tử. Ariel Sharon là một danh tướng "diều hâu" có võ khí hiện đại, còn Yasser Arafat là một tay phù thủy già có âm binh được hiện đại hóa bằng danh xưng "ôm bom tự sát".

Đánh bom tự sát là một thứ vũ khí chiến tranh lợi hại nhất của người Ả rập Palestine chống lại chiến xa và trực thăng của người Do thái. Còn gì kinh khủng cho bằng một kẻ bề ngoài chỉ là một người bình thường, nhưng trong người đem chất nổ cực mạnh, nhấn nút cho bom nổ chết banh xác nhưng đồng thời cũng làm chết hàng đống người xung quanh. Kiểu chiến tranh này làm chấn động lương tri nhân loại. Nếu đã phải bàng hoàng tự hỏi tại sao có những người chuẩn bị từ trước để rồi chịu tuẫn tiết như vậy, người ta cũng phải đau lòng nhìn những đến những nguời bị bất ngờ chết thảm. Thứ vũ khí giết người tập thể nào dù lợi hại đến đâu cũng có mặt trái của nó.

Vũ khí đánh bom tự sát đã xuất hiện lần đầu tiên năm 1997 khi tổ chức Hamas dùng phương pháp này tấn công Israel. Tại sao đến nay cũng thứ vũ khí đó lại làm tình hình Trung Đông bốc lửa. Tôi vẫn nói truyền hình là phương tiện truyền thông mạnh nhất để gây chấn động đến lòng người. Từ năm 2000, 50 quả bom quyết tử của người Palestine không làm công luận thế giới chú ý nhiều, bởi vì không có một máy quay phim nào biết trước mà theo dõi những bước đi bình thản của kẻ quyết tử cho đến lúc hắn nhấn nút "bùm" một phát giữa đám đông. TV chỉ cho ta thấy những xác chết nằm la liệt sau khi bom nổ, các đoàn cứu thương hối hả khiêng người lâm nạn, những hình ảnh quá quen thuộc trong mọi cuộc chiến.

Nhưng lần này khác. Lần này đã có hình ảnh quay chậm Tử thần lừng lững tiến tới trước con mắt kinh hoàng và bất lực của những người ngoại cuộc. Bao giờ và ở đâu vậy" Đó là ngày 11 tháng 9, khi hai chiếc phi cơ của khủng bố không tặc lao vào hai tòa nhà WTC ở Nữu Ước. Vụ khủng bố đánh Mỹ có liên hệ gì đến vụ đánh bom "Tàn sát Passover"" Bề trong có thể không liên hệ, nhưng bề ngoài hình ảnh chỉ là một. Bom "phi cơ tự sát" có khác gì "bom người tự sát", nếu có khác chỉ là khác về cường độ lớn nhỏ. Và ít ra cũng có một sự liên hệ. Vũ khí "đánh bom tự sát" ở Trung Đông từ năm 1997 đã là một tấm gương đầy phấn khởi cho bọn khủng bố của bin Laden học tập, phát triển đến một quy mô hiệu quả và khủng khiếp chưa từng thấy. Người ta đã hiểu tại sao khi Israel tấn công thẳng vào đại bản doanh của Yasser Arafat, Mỹ không cản trở chỉ khuyên Israel nên tự chế, trong khi Tổng Thống Bush nói "Israel có quyền tự vệ". Bush đã từng nói "Mỹ đánh khủng bố ở Afghanistan để tự vệ". Bush nói Mỹ lâm chiến. Sharon nói Israel lâm chiến.

Vụ "tàn sát Passover" đã tạo ra một cơ hội cho con "diều hâu" có cơ hội tấn công sau bao ngày dương nanh vuốt, nóng nảy chỉ muốn chồm lên đánh kẻ thù nhưng bị thời thế cản trở. Ariel Sharon là Thủ tướng cứng rắn nhất của Israel và lãnh tụ Yasser Arafat của Palestine là hai kẻ thù suốt đời nay đã có cơ hội quyết đấu. Hai tuần trước, khi các cuộc đánh bom tự sát liên tục xẩy ra, Sharon đã nói một câu: "Tôi tiếc đã không giết Arafat ngay từ trước". Đó là vào năm 1988 khi Sharon làm Bộ trưởng quốc phòng và quân Israel đã vây chặt một đoàn quân do Yasser Arafat cầm đầu ở Lebanon. Vì áp lực quốc tế và nội bộ, lúc đó Sharon đã phải mở vòng vây cho Arafat chạy thoát qua Tunisia và từ đó Arafat tập hợp lại được 14,000 người Ả rập võ trang. Muời bốn năm trôi qua, nay Sharon 74 tuổi và Arafat 73 lại đụng đầu trực diện. Tuần này Arafat bị quân Israel vây chặt trong một căn phòng ở Ramallah, bên ngoài chiến xa chĩa đại bác thẳng vào đó. Liệu chuyện cũ có lập lại không"

Điều đáng buồn là lịch sử chẳng bao giờ tái diễn vì thời thế đã khác. Nếu cho rằng Arafat sẽ đầu hàng trước họng súng, đó là điều sai lầm lớn. Cho đến sáng thứ tư 3-4, Arafat và một số thủ hạ thân cận đã chịu đựng cảnh giam hãm trước họng súng đến 7 ngày liên tiếp, điện nước bị cúp, thức ăn giới hạn, thuốc men không có. Sharon đòi Arafat phải chặn đứng các cuộc đánh bom tự sát, nếu không sẽ giam hãm mãi, và còn điều đình với khối Liên Âu dùng phi cơ chở Arafat đi lưu vong ở nước ngoài. Arafat thản nhiên nói sẵn sàng chết tuẫn tiết. Arafat là tay phù thủy cao tay ấn, ông ta không cần ra lệnh trực tiếp, nhưng khi thề "tuẫn tiết" (martyr), tiếng Ả rập là "shaheed", điều đó khác nào lệnh tiếp tục đánh bom tự sát. Sharon chống lại bằng cách mở rộng sự chiếm đóng các thành phố của người Palestine ở Tây ngạn, nhưng càng hành quân, bom tự sát càng nổ. Và bom tự sát càng nổ, hành quân chiến xa của Israel càng mở rộng. Cái vòng lẩn quẩn, hay chu kỳ "ác tuần hoàn" cứ thế tiếp tục. Không bên nào chịu lùi bước.

Tình hình kẹt cứng này giống như hình ảnh hai cao thủ vũ lâm trong chuyện chưởng ngồi vận công, hai bên cùng giơ hai bàn tay chạm nhau để đấu bằng nội lực. Chỉ cần một bên núng thế hạ công lực một chút là bị công lực của đối phương đẩy sang lấn áp ngay và chết tức thì. Vậy không có cách nào can gián cho hai cao thủ cùng xuống công lực, rút ra khỏi thế kẹt để hòa như trong chuyện chưởng hay sao" Chuyện thực tế khác với chuyện giả tưởng. Chữ "hòa" chưa từng có trong cuộc xung đột giữa người Do thái và người Ả rập trên mảnh đất Palestine. Bên nào cũng muốn định nghĩa chữ "hòa với địch" có nghĩa là "ta chiếm phần hơn", bởi vậy mọi cuộc ngừng bắn chỉ là một sự tạm ngừng giải lao, chờ đến hiệp tới lại đánh nhau nữa. Như vậy ngừng bắn có ích gì" Nếu thế kẹt này tiếp diễn, hậu quả thật khó lường cho cuộc diện thế giới nói chung.

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Hoan hỷ chào nhau cầu xưa quá bước Dặm đường im kẽ tóc với chân tơ Tan hợp cười òa. Kia vòm mây trắng Và bắt đầu. Và chấm hết. Sau xưa… . 4.2021 (Gửi hương linh bạn hiền Nguyễn Lương Vỵ, lễ 49 ngày)
Trong mọi hoàn cảnh Anh vẫn không ngừng hoạt động, Anh vẫn cứ đứng ở ngoài nắng - chữ của Mai Thảo. Với tôi, Nhật Tiến - Én Nhanh Nhẹn RS, vẫn cứ mãi là một Tráng Sinh Lên Đường
Lời dịch giả: Đây là bức tâm thư của cựu tổng thống George W. Bush gởi người dân Mỹ trong lúc cả nước đang sôi sục sau cái chết của George Floyd.
NYC với mình như căn nhà thứ hai, thế mà đã hơn một năm rồi mới lên lại. Thường thì hay lên mùa Giáng Sinh, hay Tháng Hai mùa đông để coi tuyết ở Central Park, và tháng Mười Một để coi lá vàng. Lần nầy chỉ mới tháng ba, nhưng có lý do
Xúc động với kỷ niệm. Thơ và nhạc đã nâng cảm xúc về những cái đẹp mong manh trong đời... Đêm Nhạc Người Về Như Bụi, và buổi ra mắt Tuyển Tập 39 Văn Nghệ Sĩ Tưởng Nhớ Du Tử Lê đã hoàn mãn hôm Thứ Ba 14/1/2019.
chiều rớt/xanh/ lưỡi dao, tôi khứng! chờ ... mưa tới. Hai câu cuối trong bài “chiều rớt/xanh/lưỡi dao” anh viết cuối tháng 9/2019 như một lời giã biệt. Và, cơn mưa chiều 7.10.2019 đã tới, anh thay áo mới chân bước thảnh thơi trở về quê cũ. Xin từ biệt anh: Du Tử Lê!
trong nhiều năm qua, lượng khách quốc tế đến Việt Nam tăng trưởng ở mức hai con số, nhưng tỷ lệ quay trở lại thấp (chỉ từ 10% đến 40%) . Chi tiêu của khách du lịch quốc tế tại Việt Nam không cao
Theo bảng xếp hạng chỉ số cảm nhận tham nhũng của Tổ Chức Minh Bạch Quốc Tế năm 2018, Việt Nam đứng hạng 117/ 180 với mức điểm 33/100. Bao giờ mà chế độ hiện hành vẫn còn tồn tại thì “nạn nhũng nhiễu lạm thu” sẽ vẫn còn được bao che và dung dưỡng khắp nơi, chứ chả riêng chi ở Bộ Ngoại Giao
Chính phủ Hoa Kỳ đã hứa tài trợ 300 triệu đô la để làm sạch môi trường bị nhiễm chất độc da cam của phi trường Biên Hòa và hôm 5 tháng 12 là bắt đầu thực hiện việc tẩy rừa tại khu vực này, theo bản tin hôm 6 tháng 12 của báo Tuổi Trẻ Online cho biết như sau.
Hơn 1.000 người có thể đã bị giết bởi lực lượng an ninh ở Iran trong các cuộc biểu tình gần đây, theo một quan chức cấp cao của bộ ngoại giao cho biết hôm Thứ Năm


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.