Hôm nay,  

Bill Và Hillary

15/06/200300:00:00(Xem: 4406)
Sau một thời 8 năm làm cho đảng Cộng Hòa điêu đứng và bực bội, bây giờ ông bà Clinton lại làm cho nhiều anh em Dân Chủ phe ta buồn lòng, vì vẫn chưa chịu lùi vào bóng tối sân khấu giùm, trong lúc mùa bầu cử đã tiến hành. Nói ngắn gọn, nói thẳng thừng: làm ơn nhường hào quang sân khấu giùm cho các ứng cử viên Dân Chủ đi. Dĩ nhiên, không ứng cử viên Dân Chủ nào nói điều bất lịch sự như thế, vì trước sau gì cũng có lúc phải nhờ vả tới tình bạn của cặp Vô Kỵ - Triệu Minh này, nhưng một số chiến lược gia của đảng Dân Chủ đã nêu ý kiến này lên rồi.
Bạn xem truyền hình và báo chí cả tuần qua thì thấy rồi. Trong khi các ứng cử viên Dân Chủ lo hội nghị, suy nghĩ, thuyết trình, và bày đủ thứ trò bày mưu vẽ kế về một ngày luận kiếm Hoa Sơn 2004, và cả những lời hứa hẹn cho cả 8 năm sau đó nữa... thì ông bà Clinton lại cứ kéo dư luận nước Mỹ về năm 1998, năm mà giá chứng khoán kỹ thuật tăng vọt kỷ lục và cũng là năm mà ông Clinton trổ tài hào hoa và rồi bể vụ dan díu với cô Monica Lewinsky.
Dĩ nhiên, ai cũng thấy là truyền hình và báo chí thì ưa có chuyện ầm ĩ. Mấy tuần nay nghe chuyện Israel-Palestine đủ để nhức đầu rồi, theo dõi vụ đi tìm vũ khí cấm ở Iraq cũng dài cổ rồi, chuyện khối G-8 họp thì từ đầu đã không có gì hào hứng... thì sao bằng chạy theo các tin mà lúc nào cũng đông người theo dõi.
Nhưng các tài tử xi nê mấy tuần nay lặn khá kỹ, thế là chụp ngay các bản tin về ông bà Clinton cho có chuyện hấp dẫn. Bởi vì lúc nào cũng thế, chuyện Chàng và Nàng là chuyện muôn đời gay cấn, cứ thảy thêm vào một nhân vật thứ ba, dù nam hay nữ, thì tự nhiên đời thường biến ngay thành tiểu thuyết. Mà Chàng và Nàng đây lại là ông bà Tổng Thống Bill và Hillary Clinton thì càng ly kỳ nữa chứ.
Nàng Hillary vừa phát hành tập hồi kỳ, kể lại nỗi giận khi biết chuyện chàng Bill dỗ ngon dỗ ngọt cô Monica, "Tôi muốn vặn cổ Bill..." Than ôi, bây giờ là năm 2003 rồi, trong lúc các ứng cử viên Dân Chủ đang nghiêm túc bàn chuyện bảo hiểm y tế toàn dân, mà Hillary lại nhắc tới những cơn giận phòng the thì dân chúng Mỹ phải bấm liền remote để chuyển băng tần TV mà nghe chuyện chỉ kể thì thầm bên gối chứ.
Trong khi trước đó hai tuần lễ, hồi tháng 5 trong buổi thuyết trình ở Arkansas, chàng Bill lại bắn tiếng, hy vọng Hiến Pháp Mỹ có thể được tu chính để một vị Tổng Thống sau 2 nhiệm kỳ, vẫn có thể ra ứng cử lần thứ ba. Bill thiệt không tế nhị chút nào. Bộ đảng Dân Chủ hết người rồi hay sao mà cứ phải níu áo chàng vào vai trò lãnh đạo hoài sao. May mắn, tuần này, nàng Hillary nói trên TV rằng không nên sửa Hiến Pháp làm chi, vì 2 nhiệm kỳ là nhiều rồi.
Dĩ nhiên, vài tuần nữa thì chuyện Chàng và Nàng Clinton sẽ lại được quên. Nhưng nhà phân tích Dick Polman đã cẩn trọng chỉ ra rằng, Chàng Clinton đang trau chuốt cuốn hồi ký của ông -- dĩ nhiên là phải viết kỹ, vì tiền tác quyền lên tới hai hàng số của bạc triệu đô la, và Chàng với phong thái quân tử sẽ tế nhị từng chữ một để không tổn thương tới bất kỳ cô nàng nào trong đời chàng - và cuốn này sẽ phát hành vào mùa thu năm 2004. Trời ơi, sao lại mùa thu năm 2004" Bộ hết các mùa rồi hay sao" Hãy nhớ rằng dân Mỹ sẽ đi bầu Tổng Thống vào tháng 11 năm 2004, nghĩa là gần cuối mùa thu.

Điều này có thể thấy rất rõ, trong khi các ứng cử viên Dân Chủ đang lo hì hục bứng ghế ông Bush, thì bỗng nhiên các ống kính TV sẽ chĩa về hướng Bill Clinton để phỏng vấn... cũng lại về chuyện năm 1998, mà sôi nổi nhất vẫn là chuyện cô Monica. Thiệt là khổ cho đảng Dân Chủ, khi các câu hỏi lý ra phải hướng về tương lai thì cứ bị kéo lùi về năm 1998.
Susan Estrich, từng là trưởng ban vận động tranh cử cho Michael Dukakis năm 1988 và bây giờ là giaó sư luật ở California, nói thẳng nói thiệt, "Họ [ông bà Clinton] cần phải im lặng... Chúng ta đã vượt qua quá khứ của họ và đang tiến vào tương lai. Tôi thích họ, và tôi đã liên tục bảo vệ họ trong quá khứ.... Chúng ta phải can đảm nói với họ, 'Đủ rồi nhé, không có chuyện bữa cơm gây quỹ nữa đâu, [thế nên hãy] ngừng ngay việc hút tất cả dưỡng khí [của người ủng hộ đảng Dân Chủ]'."
Tom Pazzi, một chiến lược gia đảng Dân Chủ và là người bảo vệ Bill Clinton trước nhiều 'âm mưu phe hữu', bây giờ đã than phiền công khai rằng "cuốn sách đó [của Bill Clinton] sẽ tung ra lúc sắp bầu cử Tổng Thống - thiệt là quá tệ hại. Nó sẽ kéo người ta về ngay lại quá khứ. Bạn không muốn nhìn lại [quá khứ] trong khi sắp bầu cử..."
Một chiến lược gia Dân Chủ giấu tên cũng nói, "Nhiều người trong chúng ta thiệt là bực với Bill. Chúng ta muốn Bill lặn đâu luôn cho rồi đi, nhưng chúng ta không thể nói như thế, bởi vì Bill vẫn là một người giúp gây quỹ tài tình, và nhiều đảng viên vẫn ngưỡng mộ Bill, nhất là người Mỹ da đen."
Đó cũng có lẽ là lý do mà một số ứng cử viên Dân Chủ đã lên tiếng bênh vực cho Bill trước làn sóng than phiền này. Thí dụ như 3 ông ứng cử viên Tổng Thống sau đây đang hy vọng đại diện cho Dân Chủ vào năm 2004.
Thượng Nghị Sĩ John Kerry của Massachusetts đã ca ngợi tình hình kinh tế bùng nổ thời thập niên 1990s và nói rằng ông đã làm việc chung với Clinton để có thành quả đó.
Thượng nghị sĩ John Edwards của North Carolina, nói rằng ông vẫn thường xuyên nói chuyện với Bill, và ông không ngại ngùng gì chôm một câu của Clinton năm 1992 để xài lại trong diễn văn của mình để tạo âm hưởng cùng phe Clinton. (Câu, "Nhân dân, những người làm việc hết lòng và tuân thủ luật pháp" thiệt sự không phải là câu hay nhất của Bill, nhưng là một trong vài câu được người nghe gợi nhớ nhất.)
Tương tự, cùng kỹ thuật đó, Thượng Nghị Sĩ Josehp Lieberman của Connecticut, chôm câu này, "Cơ hội sẽ không là gì cả, nếu không có trách nhiệm." Thiệt là khổ, cũng chưa phải câu hay nhất của Bill Clinton.
Chắc chắn những câu hay nhất của Bill phải là các lời chàng nói với cô Monica. Hiển nhiên là chàng không dám kể cho người thứ ba nào nghe. Cũng như chàng sẽ không ghi vào hồi ký làm chi, dù là được lãnh tác quyền hơn chục triệu đô. Còn Bạch Ốc Nữ Hiệp Hillary lại tưởng cứ như là chàng đã thành khẩn khai báo... Còn khuya, nữ hiệp ạ... Không thấy nàng Monica vẫn im lặng “tử đạo” cho chàng hay sao...

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
3 người đàn ông bị tù gần 36 năm đã được trả tự do khi nghi án giết 1 vị thành niên được xét lại - các nghi can bị tuyên án chung thân năm 1984 là Al-fred Chestnut, Ranson Watkins và Andrew Stewart.
H: Tôi tiếp tục nghe thấy thông tin là tôi cần phải có ID mới để có thể đi máy bay vào năm tới. REAL ID là gì mà tôi liên tục được nghe thấy vậy? Đ: REAL ID là thế hệ nhận dạng tiếp theo được công nhận trên toàn hạt. Kể từ ngày 1 tháng 10 năm 2020, bạn sẽ cần phải có ID REAL để lên các chuyến bay nội địa
Đã có những thông tin về việc Intel lên kế hoạch tích hợp 5G vào nền tảng chip xử lý máy tính của hãng.
Khoảng cuối tháng 11/2019, tiểu bang Texas của Mỹ đã đạt được thỏa thuận với nhà mạng T-Mobile và đồng ý rút đơn ngăn cản việc sáp nhập của 2 nhà mạng T-Mobile và Sprint.
do chương trình ACUS-TV tổ chức và Hội đồng Huynh trưởng Nghĩa Sinh bảo trợ: -- tại hội trường Khách sạn Sheraton Chicago O’Hare ngày 17/11/2019
Hồng Kông bầu cử vừa xong, các ứng cử viên khuynh hướng dân chủ thắng lớn, trong khi phe thân Bắc Kinh thua thê thảm. Bầu cử này còn được xem như trưng cầu dân ý để xem đa số người dân đứng về phía những người biểu tình đòi dân chủ trong nửa năm qua hay không.
GENEVA - Tổ chức khí tượng thế giới WMO báo tin: hiệu ứng nhà kính năm 2018 gây biến đổi khí hậu ghi kỷ lục mới, với mức tăng trung bình hàng năm vượt trội trong 10 năm, và làm tăng tốc thiệt hại môi trường.
LONDON - Cựu Thủ Tướng Tony Blair nhận xét hôm 25/11: trong tình hình xáo trộn hơn 3 năm sau trưng cầu dân ý Brexit, đảng Lao Động của ông và đảng Bảo Thủ của Thủ Tướng Boris Johnson không xứng đáng thắng tổng tuyển cử ngày 12-12.
KHÁM ĐƯỜNG BELMARSH - Tin từ Anh: tài xế Maurice Robinson 25 tuổi đã nhận tội tiếp tay di dân xâm nhập vương quốc Anh từ đầu Tháng 5-2018 đến ngày 24-10-2019.
BERLIN - Ngoại trưởng Đức hô hào chính quyền Trung Cộng cho phép thanh tra nhân quyền LHQ quan sát trại tập trung dân thiểu số Uighur tại tỉnh Xinjiang.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.