Hôm nay,  

Thơ Cù Nèo

13/05/200000:00:00(Xem: 6471)
(Dân Việt, số ngày 4.5.2000: Phạm Văn Đồng, tên cựu thủ tướng ôn dịch lâu năm nhất của Việt Cộng đã "ngủm cù đeo" ngày 29.4.2000. Sau khi đọc tin này, đứa Nam Man bèn viết bài "Tống Ôn" dưới đây):

Chèn ơi cái lão Phạm Văn Đồng,
Nhắm mắt chầu trời, đúng vậy không"
Chẳng kịp chờ em về kể tội,
Không cần đợi tớ đến bình công"
Ắt là lịch sử đâu tha hắn,
Chắc hẳn nhân dân vẫn oán ông.
Kẻ đã nhiều năm làm thủ tướng,
Của phường hại nước, hại non sông.

**

Biếm Dịch Nha

(Dịch Nha là tay đầu bếp của Tề Hoàn Công. Được Tề Hoàn Công rất mực thương yêu chiều chuộng vì ông ta đã dám cầm dao "thịt" đứa con vừa mới lên 3 của ông để.... "nấu nướng" thành những món ăn ngon dâng lên cho vua thưởng thức)

Thằng con của bác mới lên ba,
Bác nỡ cầm dao giết nó à"
Dẫu bác không đau lòng xót dạ,
Nhưng bà đã xẻ thịt banh da"
Thịt con, bác nấu dâng vua nhỉ,
Xương cháu, ông hầm đãi chúa a"
Cái nghĩa "quân thần" tuy có nặng...
Nhưng, tình cốt nhục nhẹ sao cha"

**

Biếm Thụ Điêu

(Thụ Điêu, là tên quan nội hoạn của Tề Hoàn Công, vì quá hâm mộ Tề Hoàn Công nên ông đã tự thiến "dzế" để xin được tiến cung hầu hạ)

"Liền ông", cậy bởi có.. con cu,
Bác thiến đi rồi, chắc bỏ bu.
Ạ, để thăng quan và tiến chức,
Ồ, mong bợ đít mí nâng khu"
Nhà em mắng bác: thằng sao dại,
Bố đĩ cười ông: đứa quá ngu.
"Của quý" như vầy mà thiến bỏ,
Sao chưa xuống tóc... kiếm chùa tu"

**

Biếm Khải Phương

(Khải Phương, là công tử nước Vệ "tình nguyện" xin được ở lại Tề để "nâng khăn sửa trấp" cho Tề Hoàn Công. Người đương thời, đã gọi bộ ba Dịch Nha, Thụ Điêu và Khải Phương là "Tam quý", rồi cũng chính bộ ba "tam sênh" này về sau đã giết Tề Hoàn Công...)

Cái nghĩa "quân thần" thật thấy mê,


Nên ông nhất định chẳng xin về"
Điều này, khiến tớ e dè quá,
Chuyện đó, mần em áy náy ghê.
Bác đã không lòng lo nước Vệ,
Ông đâu có ý phục vua Tề,
Hành vi của bác em ngờ lắm
Ngặt nỗi vua Tề đã quá "phê".

Nam Man

**

Mồm Ngang Miệng Dọc

Cũng là nết cũ vẫn không chừa,
Bản tánh lưu manh thật khó ưa
Dạo trước hành nghề rình "đá cá",
Bây giờ học thói lén "lăn dưa".
Mồm ngang, chót lưỡi hay luồn lách,
Miệng dọc, đầu môi khoái đẩy đưa.
Còn nữa: ăn dơ và nói dại,
Cũng là nết cũ vẫn không chừa!

Cô Gia

**

Thi Rớt I

Thôi thế là thôi hết một kỳ
Mỏi mòn cho bõ kiếp đi thi
Gào như cóc gọi trời không chuyển
Gắn tợ sam đeo chẳng dính gì
Có lúc cũng cầu cho tới số
Đôi khi nhìn lại đếch cần chi
Ban sơ đã nếm mùi cay chát
Hải Lục Không thời bộ chiến y

Tùng Darlo

**

Đi Câu

Cuối tuần thơ thẩn biết đi đâu
Hò hẹn cùng nhau vác cần câu
Lênh đênh sóng nước con thuyền nhỏ
Thế gian mong cởi bỏ ưu sầu.

Chợt nhớ chiều chiều bến Vân Lâu
Non nước đắm chìm cảnh bể dâu
Cung vàng điện ngọc hay tù ngục,
Thành Thái buông câu lệ thảm sầu.

Câu thời câu vận, miệt mài câu
Khương Thượng Tử Nha bạc tóc râu
Áo mão cân đai trò múa rối,
Phải đấng minh quân mới chịu hầu.

Câu hết sông Đông đến biển Âu,
Hemingway buồn suốt cả đêm thâu
Ngư ông nhỏ bé ra biển cả,
Cá lớn, sức người dể được đâu.

Thời thế bao người cắm cúi câu
Mồi ngon, nhợ chắc thả thật sâu
Thừa nước đục mong tìm cá lớn,
Danh vọng, quyền uy lẫn sang giầu

Thấp thoáng mỹ nhân tựa bên cầu
Mồi hồng mắt liếc tận đâu đâu,
Buông cần, phao động đâu tha thiết,
Tìm cá kỹ sư, cá nhà thầu.

Nghĩ ngợi liên miên mãi phát rầu,
Ta buồn ta cứ vác cần câu
Ngàn người ngàn cảnh, ngàn tâm sự
Nghĩ lắm chỉ thêm tóc bạc mầu.

Kim Châu

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đúng 8:45am sáng ngày Thứ Bẩy, 26 tháng 10 năm 2019, tại Tượng Đài Chiến Sĩ Việt-Mỹ (Sid Goldstein Freedom Park), thành phố Westminster, Nam California, Hoa Kỳ, đã diễn ra trọng thể Lễ Tưởng Niệm (Memorial Ceremony) cho 81 Chiến sĩ Nhẩy Dù thuộc Đại Đội 72, Tiểu Đoàn 7 Dù/QLVNCH, đã thiệt mạng trong một tai nạn máy bay C-123 tại miền Nam VN ngày 11 tháng 12 năm 1965.
Đau thương nhất là niềm hy vọng của những người Việt còn chờ đợi cảm thấy ánh sáng mờ dần từ phía chân trời. Nhưng điều đau thương hơn cả là anh em đang sống trong búa rìu dư luận. Chúng tôi cảm thấy dư luận bất công sẵn sàng quay lưng lại với nhóm trẻ cô đơn đang tìm đường gai góc mà đi cứu người ở hải ngoại.
Sau khi chào đón anh chị em Nghĩa Sinh Phước Tuy, Phan Thiết và Sài Gòn đến công tác từ thiện tại Tỉnh Cà Mau ngày 12/10/2019, Linh mục Đaminh Lê Văn Hội - Quản xứ Trung Hòa (tỉnh Cà Mau), đã mời anh chị em Nghĩa Sinh Công Giáo tham dự thánh lễ tạ ơn do Cha chủ sự.
Tôi bước lên sân khấu trong niềm vinh dự là một sinh viên Việt Nam tốt nghiệp loại giỏi tại Đại học Đức, trẻ và rất trẻ, mười chín tuổi. Và đang học Master năm thứ nhất Khoa Piano trình diễn tại Đại học Âm nhạc hiện đại nhất của nước Đức. Đó là Đại học Nuremberg, Bang Bavaria.
Người rơm còn có một tên gọi khác, dễ nghe hơn, theo ngoại ngữ: nouveaux boat people – những thuyền nhân mới. Khác với lớp người tị nạn từ Việt Nam vào cuối thế kỷ trước, những kẻ đến sau không còn được thế giới chào đón nữa.
Cảnh sát hiện đang tập trung vào những người di cư từ Việt Nam khi điều tra cái chết của 39 người trong một "thùng chứa (container)". Sự chỉ dẫn đến từ người thân.
Halloween có một nguồn gốc từ một lễ hội cổ xưa 2000 năm trước ở Ireland có tên Samhain. Từ Samhain có nghĩa là "Mùa hè cuối cùng" trong tiếng Gaelic, một ngôn ngữ được sử dụng ở Ireland và Scotland. Nó cũng báo hiệu mùa đông bắt đầu để nhà nông chuẩn bị cho những tháng lạnh hơn
Kinh tế chánh trị là môi với răng. Dân chúng Hong Kong đang làm một cuộc chiến tranh nhân dân, vừa du kích vừa trận địa chiến ở thành phố. Vừa chống nhà cầm quyền tay sai của TC vừa chống bọn ăn theo CS và tay sai ơ Hong Kong.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.