Hôm nay,  

Thơ Thơ

26/05/200300:00:00(Xem: 5338)
Tôi Đã Thấy Ngày Quê Ta Bừng Sáng

(Thân mến gởi đồng bào Việt Nam quốc nội và quốc ngoại. Riêng tặng những chiến sĩ Mỹ, gốc Việt đang đứng dưới ngọn cờ Tự Do Mỹ Quốc, thi hành sứ mạng bảo vệ nền an ninh nhân loại, giải thể độc tài, đem lại đời sống tự do, dân chủ cho nhân dân Iraq)

Vì Tự Do em lên đường chiến đấu
Dẹp hung tàn, đem lại sự bình yên
Cho chốn quê hương thứ hai yêu dấu
Cho bốn phương trời ấm lửa đoàn viên

Cho thảm cảnh do bàn tay khủng bố
Không còn mong phá hoại, giết muôn người
Mang thông điệp rằng độc tài, bạo chúa
Sẽ chẳng bao giờ tồn tại trên ngôi!

Cao ngọn đuốc, em soi tìm sự thật
Rằng Tự Do, Hạnh Phúc của con người
Phải giành lại nếu ai kia cướp mất
Phải giữ gìn dù máu đổ, xương rơi!

Bởi hèn nhát mà cúi đầu cam phận
Thì vinh quang, ai kẻ biếu không mình"
Kìa, lịch sử, đó con đường duy nhất
Là lương tâm, là lẽ phải, công minh!

Đường em đi, dẫu đường dài, lửa bỏng
Em vẫn kiêu hùng, coi nhẹ gian lao
Trời Iraq, nơi chiến trường sôi động
Cùng bước bên em, ánh mắt toàn cầu!

Tôi ngưỡng mộ em, những lòng dũng cảm
Những tâm hồn vì lý tưởng, non sông
Em thay mặt cho cha, anh, chú, bác
Làm rạng danh ta, con Lạc cháu Hồng!

Tôi mơ ước một ngày trên đất Việt
Triệu trai hùng, gái đảm sẽ cùng em
Vì Chính Nghĩa mà vạch trần tà thuyết
Vì Tự Do mà đập nát gông xiềng!!!

Vì Nhân Bản mà đòi đời Dân Chủ
Đòi Tự Do, Hạnh Phúc lại cho mình
Dân tộc ta, bốn nghìn năm lịch sử
Đã kiên cường, bất khuất giữa điêu linh

Vẫn còn đó gương hào hùng, oanh liệt:
Rừng Lam Sơn, dòng Bạch Đằng, Đống Đa
Và còn đó những tấm lòng tha thiết
Thì em ơi, ngày quang phục không xa!!!

Nhìn bước em đi thi hành sứ mạng
Đem Tự Do, Hạnh Phúc đến dân người
Tôi đã thấy ngày quê ta bừng sáng
Lá cờ vàng ngạo nghễ dưới trời vui...

Ngô Minh Hằng

*

Giữ Hoài

Viết thay H.

Bên nọ nhớ, bên kia trông
Nên chi nước ở dòng sông Tương đầy
Rứa mà cười được cũng hay
Bây chừ nghe tiếng có bay nỗi buồn"
Thổi về anh nụ cười, luôn
Nở trên môi héo, lệ tuôn trong lòng
Bữa mô thơ em nửa dòng
Thì anh viết tiếp ủ nồng nhớ thương
Bữa ni anh ngọt như đường
Giữ lời âu yếm như hương xuân về,
Như ngày quen của bữa tề
Đi chơi vườn Nhật, anh che mưa giùm

Á Nghi

*

Viết Mãi Còn MeÂ

Chẻ đường ngôi tóc phân hai
Nửa rơi bên trái, sợi dài, mái thưa
Nửa kia che tầm mắt... khuya
Không nhìn ra rõ chữ chưa, chữ rồi
Bài thơ ướp mãi còn... ôi
Cần hương gì nhỉ cho trôi ngọt vần"
Thôi thì gửi chút ân cần
Hướng lòng đất Mẹ; cộng, nhân mỗi ngày
Nào đâu tại tóc, mắt, tay...
Tại em tập tễnh, thơ hay chửa về
Nên anh đọc thơ cứ chê
Nên em viết mãi còn mê chữ Nhà

Ý Nga

*

Hành Trình Của Vầng Trăng

Đời góc độ chênh vênh, đầy ẩn số
Làm sao em giải được những phương trình!"
Toạ độ nào có thật hạt bình minh
Để em nhặt, giát hồng vùng ảnh ảo"

Đường vô định, thời gian vàng bóng áo
Có anh về, ta trực diện không anh"
Khoảng cách nào đường giao tuyến mong manh
Du anh mãi, xa em ngàn diệu vợi ...

Không gian tím, em ngồi đây, tóc rối
Vẫn chờ anh như Tô Thị đợi chồng!
Vạt nắng sân trường, định lý còn không
Xin một chút thoa màu môi tươi lại

Xin một chút, sưởi lòng em tê tái
Một chút thôi - xin chớ tiếc gì nhau!
Vì ngày mai anh ạ, chốn tinh cầu
Có quy luật, chu kỳ nào cố định!"

Dù tiếp cận, em không hề phân tích


Không bình phương hay rút gọn nguyên căn
Cũng chẳng hề biện luận hoặc băn khoăn
Mà giới hạn nhìn về miền vô cực

Chẳng tương đồng thì mơ chi tương ứng"
Nên anh ơi, mình sẽ mãi song song
Có gì đâu, muôn kiếp một vầng trăng
Vẫn lặng lẽ nẻo hành trình duy nhất!

Song Châu Diễm Ngọc Nhân

*

Chia Buồn

Nhận được tin buồn hiền thê cuœa bạn Phạm Văn Đắc NT3 vừa tạ thế tại Hoa Kỳ. Xin chân thành chia buồn cùng gia đình bạn

Công giáo

Lên Trời, cầu nguyện mấy lời trên
Chứ xa, cha xứ giaœi ưu phiền
Kinh sầu bài giaœng, cầu xin Chúa
ƠŒ mãi nước Trời, aœi mơœ lên.

Phật giáo

Có pháo tân hôn, cáo phó thường
Bơœi đò cõi tạm, boœ đời thương
Cầu siêu mấy biến, kiêu sầu kiếp
Chết là, chà lếch hết trần dương.

Trương Minh Hòa

*

Anh Thấy Từ Em

Anh thấy
Từ em
Cơn tình yêu bão nổi
Cuốn hút
Và cuốn hút

Anh chỉ còn
cơ hội cuối cùng
Để sống sót
Là bám vào tượng đá hư vô
Cuœa tình em
Và mong chờ
Em cứu vớt

Ôi!
Thaœm thương thay!
Em chỉ là
Loài hư vô
Không biết tình anh là gì

Cuối cùng
Anh vẫn bị cuốn hút
Vào “black hole” cuœa tình em
Và cuộc đời anh đầy tàn phá
Và con tim để yêu em
Không có cơ hội sống sót
Mất dạng
Cuốn hút
Trong vũ trụ tình
Đau thương.

Anh Hạ - Melbourne

*

Đêm Đồng Vọng

Người xa xôi đồng vọng
Đêm thắp nến quay về
Tháng ngày dài hoang mộng
Lạc lõng giữa cơn mê

Trời bao la phiền muộn
Mưa tơi taœ hiên đời
Còn không em, sương sớm"
Môi, lặng lẽ bờ môi

Tuổi non mòn, ai đếm"
Con sóng vỡ ai tìm"
Xuân đi rồi xuân lại
Mai héo nụ chất chồng

Hôm qua mù trăng lạnh
Có lẽ cũng đôi bờ
Tay thon gầy cô quạnh
Em trơœ giấc hoang vu

Đêm nghe đêm đồng vọng
Khúc tán tụng hoang đường
Người nghe người réo gọi
Thao thức buổi tơ vương

Lắng nghe đêm mời gọi
Hồn tưœ sĩ sa trường
Hãy nghe đêm đồng vọng
Lời đau đớn quê hương.

Thy 2000

*

Em Và Tôi

Chiều mưa Panania...

Em, cánh én giữa bầu trời cao rộng,
Tôi, nưœa đời nưœa kiếp sống sầu đau.
Rồi tình cờ hai đứa bỗng quen nhau,
Rồi... từ đó mình tâm đầu ý hợp...

Chiều rong chơi, chiều mưa rơi không ngớt
Tôi thèm đàn hát nhạc vượt thời gian...
Cạnh góc bàn, em mười ngón tay đan,
Nghe mưa đổ mà lòng càng bối rối!

Em sợ, tôi lo chiều tàn đêm tới,
Dỗi hờn rồi, có nói cũng không vơi.
Đã lắm lần em nhắm mắt buông xuôi,
Cho con nước thời gian trôi phiền não...

Nhà không rượu hồng! đường không xác pháo!
Em, kỳ hoa dị thaœo giữa trời xuân.
Tôi đón em bằng ánh mắt ân cần,
Bằng bếp lưœa sươœi nồng đêm buốt giá.

Em là xác, là hồn, là tất caœ...
Tôi, đọa đày vì trái cấm yêu đương,
Ngồi bên nhau, nào tha thiết gì hơn"
Cà phê đắng" Thêm chút đường... em nhé"

T.T.Kim Vũ

*

Lạ Quen Phận Mình

Quen rồi đời sống lưu vong
Quen ăn đồ hộp thịt đông mỗi ngày
Quen rồi những sớ bill dài
Quen rồi điện thoại tổng đài viễn liên
Quen rồi chụp giựt kiếm tiền
Quen rồi lừa đaœo bạn hiền quanh ta
Quen rồi đổi xế thay nhà
Quen rồi cái việc đem chà credit card
Quen rồi đem mẹ đem cha
Quen đem viện lão mặc cho người buồn
Lạ rồi ơn nghĩa yêu thương
Lạ lời lạ tiếng quê hương một thời
Lạ luôn caœnh vật lạ đời
Lạ câu lục bát lạ lời ru con
Lạ luôn caœ maœnh trăng tròn
Lạ luôn caœ lối đường mòn chân quê
Lạ lời vọng cổ xuống xề
Lạ từ cái buổi quay về quê xưa
Lạ cơn gió hạ ban trưa
Lạ luôn cây bươœi cây dừa bờ ao
Lạ nhìn, quen lạ trước sau cũng người

Vĩnh Hòa Hiệp

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.