Hôm nay,  

Vui Buồn Nghề Nail

19/08/200100:00:00(Xem: 9790)
“Vui buồn nghề Nailõ, Chuyện dài dài thẩm mỹ” là nơi kể ra tâm sự mọi ngành nghề làm đẹp cho người, cho mình. Mong quí vị trong nghề có chuyện vui buồn gì đem kể ra đây cho nhau nghe, vừa chia xẻ tậm tình, vừa trao đổi kinh nghiệm. Bài viết xin gửi về Trang Thẩm Mỹ, Việt Báo. hoặc eMail: [email protected]

CHUYỆN DÀI DÀI THẨM MỸ: BÍ BẦU!


Bữa nay vừa ngồi làm móng tay móng chân nước cho khách vừa nghe chị Bình kể chuyện. Chỉ nói:
"Chị biết không chỗ tôi vừa bỏ đấy có khách đông ơi nà đông nhưng thợ thì chanh chua đanh đá khiếp. Tôi thà nàm chỗ nào cho an ổn, thoải mái, ăn ít chút như thế lầy cho khỏe thân, còn hơn nà cái chốn ngày lào cũng tranh dành khách, ngày lào cũng có người đòi đào mả cha dza, gây gỗ chán nắm."
Tôi hỏi: "Ủa, bộ gây dữ lắm sao chị. Gây vụ gì""
"Ôi, thì cũng ba cái vụ dành khách chớ có chi đâu nạ"
Bà khách của tôi và của chị Bình là người Việt. Hai bà cùng lắng tai nghe tụi tui nói chuyện. Bình tiếp:
'"Thế nầy nhé, tôi từ Hải Phòng vượt biên sang Hồng Kông. Ở trên đảo đã bị dân miền Nam mắng nhiếc xa gần dzồi. Sang đến đây cũng vẫn bị ức hiếp, chán mớ đời!'
Trông mặt mày chị nầy đâu phải tay vừa mà y nói y bị ức hiếp, nghe coi bộ hơi chướng cái lổ tai. Tôi đã quen với giọng nói người gốc Nam Định của chị Bình. Chị xài chữ ngược, "n" chị nói thành "l", "l" chị đổi thành "n". Chị cũng ráng sửa nhưng than "khó quá, nâu nâu vẫn nầm nẫn thế lào ấy"ù. Chị lại hay ngạo chị Ba là "bắt con cá gô bỏ dô gổ nghe nó dẩy gột gột..."
Nhớ hồi còn đi học trong trường cũng có mấy mạng vượt biên từ ngoài Bắc, cũng bị đám học trò miền Nam chửi chó mắng mèo dữ lắm. Có đứa còn lâu lâu nổi hứng ca lớn lên:
" Người từ, từ là phương Bắc.
Có đem gì theo"
Đem gì"
Một bó xanh rì, gọi là rau muống.
Tính tang tính tang tình táng tinh tang tình tàng tinh tang tinh... tang tinh tang tinh"
Bửa hổm tôi nói với chị chủ:
"Chị ơi đăng bản kiếm thêm một người thợ Huế nữa là mình có đủ tấm bản đồ hình chữ S nghe chị Ba". Chỉ cười: '"Ơ, đặng đợi một người hả miệng nói gồi cả bọn xúm lại cười cả ngày hã""
Chị Bình xen vô:
'Thế đấy. Cứ cười hở dzăng hở nợi'
Chị Bình tiếp:
'Năm tôi mười sáu, mẹ tôi bảo thôi tìm đường mà vươtï sang Hồng Kông kiếm cái ăn chứ thế lày mãi chẵng xong. Sang đấy dzồi tôi gặp thằng cha Tín mở nời đường mật đẻ hai đứa niên tiếp. Hồi đầu nó bắt chúng tôi sang Hòa Lan đấy chứ, tụi nầy khai bệnh chẵng chịu đi, may mắn thay được hội nhà thờ bảo trợ sang Mỹ đấy. Chúng tôi sống ở Boston mười mấy lăm nàm ăn cũng được thời lắm đấy.'
Bà khách hỏi:
'Anh chị trước làm nghề gì'
'Có nghề gì đâu... thì mua mấy cái máy hút bụi, máy nau chùi sàn nhà, đồ cũ đấy, hãng người ta đóng cửa xong mình vào dọn dẹp đấy. Thế cái nghề nao động mà tốt. Tụi nầy tậu được hai căn nhà.'
'Rồi sao lại đổi nghề"'
'Chán cái nghề cu ni. Nàm neo dza mở tiệm nàm chủ cho con dzạng mặt với chúng bạn'
Thấy người Việt cũa mình chưa" Người nào cũng có hướng đi lên, có ý thích làm chủ. Hãy nhìn thành phố Tiểu Sài Gòn kìa, ¼một phần tư thế kỷ trước, đó là vườn dâu đất hoang, bây giờ trở thành những khu phố đồ sộ với hàng ngàn cơ sở thương mại, học vấn... làm rạng danh cho cã dân tộc Việt. Đám Con RoÀng Cháu Tiên tiền phong mở một thế hệ mới trên xứ người. Dân địa phương tuy ganh ghét nhưng vẫn phải thán phục.
Chị Bình đưa chai nước sơn hỏi ý khách. Bà khách chê:
' Màu nầy tươi quá. Mình gìa rồi xài màu vầy tụi con cháu nó cười.'
Chị Bình cãi:
'Chúng cười hở dzăng hở nợi chứ chã sao. Ở đây mà bác cứ xưng già. Mình cần dùng mầu tươi cho nó sáng da nên chứ. Kỳ tới tôi wax cặp chân mày cho nhé.'
Tôi than thầm. Trời, cái bà nầy. Cũng cái mững ẩu. Yû chỉ có bằng Nail, đâu có bằng cosmetology hay bằng esthetician đâu mà đòi làm wax" Rồi tôi chợt nhớ tới mấy vụ tiệm bị phạt vì làm wax không có bằng. Để rồi tôi phải dặn chị chủ đừng cho thợ nails làm wax mới được. Thiệt tình, ngày nào cũng nơm nớp lo sợ mấy bà mấy cô thợ làm ẩu quá trời.
Chị Bình tiếp :


' Ông nhà tôi còn chờ bên ấy, đợi hai đứa con thi xong nà chúng tôi trở về mở tiệm.'
' Ạ...ạ... con chị cũng học Nail"'
' Thế đấy. Chúng chống đối khiếp nhưng tôi vẫn bắt chúng học, thế dza trường ngày nào chẵng hay. Có chúng mới xong chứ. Vợ chồng tôi chã thu thập được ba cái chữ lằng nhằng. Xem nầy, mầu đẹp nhể. Đẹp gái dzồi đấy nhé. Thế về chồng cưng nhé. Chồng dzửa bát cho nhé'
Bà khách cười:
' Tuần nào tui cũng đi làm móng tay mà có gì 1ạ đâu. Cái thân chần dần như vầy ổng còn hỗng thèm để ý, nói gì cái móng tay.'
Chị Bình cười:
' Ậy... ngộ người ta chẵng thèm để ý thì mình phải nàm thế lào cho người ta để ý chứ. Về vểnh đôi bàn tay đẹp ngay trước mặt ông ấy mà khoe, vuốt vuốt hắn vài cái nà hắn sẽ đi dzửa bát ngay'
Bà khách cười ngất:
' Chị nầy hây thiệt. Chắc nhờ chị làm như vậy mà ổng để ý chị chớ gì. Cứ vuốt vuốt ổng thì chị đẻ năm một! Hết thảy mấy đứa rồi"
Chị Bình trả lời tỉnh bơ:
' Bốn cu năm cái hĩm'
Hai bà khách cùng Oh... một lượt. ' Gần chục! Mà Bình mới băm mấy!' Chị Bình vừa dọn dẹp mấy chai mấy lọ vừa tiếp:
' Nàm sớm nghỉ sớm. Hắn bảo mặc kệ. Chúa cho bao nhiêu nhận bấy nhiêu. Đẻ hết chùm trứng thì thôi'
Bà khách cười rung rinh mặt bàn. Tôi thì nôn nôn cái bụng muốn mất thở.
' Xời ơi, trứng người chớ có phải trứng gà đâu mà có sẵn nguyên chùm. Trứng rụng từ cái từ cái mỗi tháng, muốn cho tạm ngưng thì thuốc men, "kỷ thuật" thiếu gì, thân đâu mà đẻ năm một cho mệt dậy'
Nói xong hai bà cùng móc khăn giấy ra chùi nướt mắt. Chị Bình ngửng lên:
' Vừa khóc vừa cười ăn mười cục kít đấy nhé. Các bà cứ trêu em. Chúng em người đạo các bà người nương, chúng em không được phép dùng thuốc men đâu.'
(Hồi tôi đi Tha La Xóm Đạo tại Cũ Chi dân đạo ở đây cũng xài từ Người Lương để gọi người không theo đạo Công giáo)
'Ối. Ổng làm bộ nói vậy để có cớ đè chị đó chớ gì'
Chị Bình binh chàng:
' Chẵng phải thế đâu. Em bảo thật đấy'
Bà khách có vẻ chưa mấy gì tin nhưng tánh xuề xòa bả chỉ cười vả lã:
' Vậy sao... Thôi tay khô rồi. Dìa. Nãy giờ cười hoài mệt muốn chết, tức cái bụng. Bửa nay dui quá hén. Tuần sau tui cũng lợi giờ nầy nghen'
Chị Bình trả lời lễ phép lái buôn:
' Dzạ vâng bà về ạ. Tuần tới nàm neo làm tóc làm mặt cho đẹp tổng quát nhé'
Hai bà khách đi rồi. Chị Bình mở tiền tip ra đếm. Hai đứa tiếp tục tâm sự. Chị Bình dặn:
' Khi tôi mở tiệm, tôi cần niên nạc với chị về việc mua bột làm móng tay nhé.'
Tôi ngạc nhiên. Con chị cũng đã xong chương trình trung học ở đây. Tụi nó chắc chắn là giỏi hơn tôi nhiều, sao chị lại nhờ tôi" Tôi hỏi:
' Sao trước khi đi chị không thương lượng với chủ mấy công ty đo ùđể họ gởi thẳng tới cho chị. Con chị giỏi tiếng Mỹ hơn tui mờ.'
Chị Bình trề môi:
' Trẻ con biết gì... ìø... Chẵng tin vào đâu. Có ngày mê giai thì hỏng cả. Thế lào cũng phải có người niên nạc tại đây tôi mới yên tâm chị ạ. Ở xa thế khó nòng.'
Đàng kia, Thu nhảy xọt vô, ra miệng liền:
' Ế, cái chị nầy. Tui dành phần rồi. Chị Loan sẽ qua làm tiệm tui, thì giờ đâu mà giúp chị. Ngộ hông, chưa gì đã dành dựt.'
Rồi nó nói lầm thầm: " Ghét cái bà Việt cộng nầy."
Chị Bình trả đũa liền:
' Tao cũng chã ưa gì mầy. Tao cũng chạy cộng sản như mầy, sao mầy ghét tao"'
Cái con nhỏ Thu tánh xéo xắc. Chị Bình tuy tuổi đã băm mấy, con đầy nhà mà tánh tình đôi khi còn ngây thơ, dễ thương. Nói chuyện có duyên. Người ta cười nôn ruột, y tỉnh bơ nói tiếp.
Cô Thu, chị Bình, hai người sanh ra, lớn lên ở ngược giòng con sông Bến Hải. Bắc Nam chia cắt. Vậy mà qua đây cùng nhận xứ nầy làm quê hương thứ hai; cùng chọn chung một nghề; cùng có chung ý nghĩ tiến bộ, cầu tiến, mà cứ chỏi nhau.
Tôi chợ nhớ tới câu má tôi hay hát đưa võng ru mấy đứa em hồi còn nhỏ:
' Bầu ơi thương lấy bí cùng.
Tuy là khác giống nhưng chung một giàn'
Gia đình tôi cũng oán thù chế độ cộng sản nhưng đối với những người cùng là dân tị nạn như mình, khó mà giữ được lòng thù hận, nhứt là người như chị Bình.
Chung cùng cảnh ngộ, chung nỗi chia lìa quê huơng, tại sao Thu còn hằn học với chị ấy"

Tháng 8 năm 2001
TRƯƠNG PHÚ LÂM

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
tác giả Đinh Xuân Quân sinh trong một gia tộc Miền Bắc theo Công Giáo từ vài thế kỷ, qua các thời kỳ Quốc-Cộng đảng tranh, Hoàng Đế Bảo Đại, TT Ngô Đình Diệm, Đệ Nhị Cộng Hòa, du học, về VN làm việc, vào tù cải tạo sau 1975, vượt biên, làm một số dự án LHQ giúp các nước nghèo (kể cả tại VN)
Một chiếc máy bay rớt tại South Dakota hôm Thứ Bảy làm thiệt mạng ít nhất 9 người, gồm phi công và 2 trẻ em.
Cảnh sát lập hồ sơ khởi tố Nguyen về tội bạo lực gia đình, say, và 2 tội gây nguy hiểm cho trẻ em. Nguyen được tạm rời nhà tù quận Polk County Jail vào sáng Thứ Sáu 29/11/2019.
Mười người đã bị bắn tại Khu Phố Pháp ở thành phố New Orleans vào sáng Chủ Nhật, 1 tháng 12, theo cảnh sát cho biết.
Diễn cẩn thận từng bước, hết sức chậm rãi đi xuống đồi do bờ triền dốc đứng. Hân đi sau tay phải ôm chặt tay trái Diễn và nửa thân xô nghiêng ép vào người anh.
Như chúng ta biết, đảng SPD (Đảng Dân chủ Xã hội Đức) đã tìm kiếm lãnh đạo mới từ sáu tháng nay. Vào mùa hè 2019, nhà lãnh đạo đảng trước đó Nahles đã từ chức sau các cuộc tranh giành quyền lực nội bộ. Có nhiều ứng cử viên nhưng sau cuộc bầu cử sơ bộ chỉ còn hai cặp vào chung kết.
Hàng triệu người nghèo có thể bị mất phiếu thực phẩm (food stamps) quan trọng theo những thay đổi luật lệ được đề nghị bởi chính phủ Trump.
Con sông Hoàng Hạ chảy xuyên qua trấn Hoàng Hoa quanh năm xanh biếc, nước từ miền tuyết lãnh tan ra nên tinh khiết vô cùng.
Lý do để viết bài này là vì bản thân người viết có sai lầm cần bày tỏ. Tuy rằng sai lầm đã hiệu đính, nhưng cũng cần nói ra, vì Đức Phật đã dạy rằng hễ sai thì nên tự mình bày tỏ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.