Hôm nay,  

Vui Buồn Nghề Nail

25/09/200100:00:00(Xem: 7655)
CHUYỆN DÀI DÀI THẨM MỸ... NGƯỜI XƯA TRỞ VỀ

Vinh đem lá thơ vô khoe. Thơ Kim từ North Carolina gởi lên.
Đoạn đầu Vinh nó xếp lại, dấu, sợ tụi chị quỷ quái chọc, nó chỉ cho tụi tui đọc đoạn sau, như vầy:
" .......Mấy chị ơi dưới nầy cả tuần nay nha, dân làm Nails chộn rộn lo lắng quá trời. Nghe nói có tin từ trên Hội Đồng Thẩm Mỹ của North Carolina là họ xét ra dân làm Nails từ Cali xuống xài bằng giả nhiều quá, bây giờ họ bắt tất cả những người có bằng từ tiểu bang khác phải thi lại cả hai môn thực hành và lý thuyết chớ không được đổi bằng như ngày xưa nữa. Ở đây họ đang ùn ùn sửa soạn ... trở về Cali.
Chuyện bắt đầu như vầy nè, có cái tiệm đâu cũng gần đây, làm sao hổng biết mà gần một chục người khách bị nhiễm trùng ở chân, họ thưa tiệm, chủ tiệm đang chờ ngày ra Tòa. Nghe nói họ xài cái bồn làm Pedicure đó mấy chị, cái chậu Foot Spa đó, họ hổng chịu chùi rửa gì hết, ngày này qua ngày khác, xong người khách nầy qua người khách kia, hể một người có chân bị lở thì lây qua người khác, lây tùm lum, bịnh cả đám.
Họ xét tiệm xét bằng, lòi ra vụ xài bằng giả từ Cali đem xuống đây đổi bằng thiệt của North Carolina. Họ điều tra tùm lum rồi nghe nói họ bắt những người từ tiểu bang khác phải thi lại hết cả hai môn lý thuyết và thực hành. Dân làm nail đang xôn xao, nhiều người bắt đầu xếp valy đề trở về Cali.
Nghe nói ở đây đi thi khó lắm, toàn là Mỹ, họ cho đem người thông dịch theo mà khó thi đậu lắm mấy chị ơi. Em nghĩ mình cũng may mắn, thi đàng hoàng, có học có hiểu bài, dầu phải thi lại cũng hổng ngán nhưng, cũng mấy năm rồi, vả lại luật lệ ở đây có khác , thi cũng chưa chắc gì mà đậu. Có lẻ em sẽ trở về Cali...
Tới đây chị Ngà ngừng đọc, mắt liếc Vinh, cười mím chi. Vinh xây qua chỗ khác, chị Ngà hổng tha:
- Vinh, sửa soạn tiền bạc sẵn sàng, nàng về là làm đám cưới liền. Hổng nghe người xưa nói sao"
Có cưới thì cưới liền tay -
Chớ để lâu ngày thiên hạ dèm pha...
Vinh nói:
- Vậy chị đứng ra làm chủ hôn cho tụi em nha
- Trời ơi, tui ngon gì mà dám đứng chủ hôn" Sao hổng mượn chị Ba kìa. Hồi đó chỉ hay xúi tụi bây cưới nhau cho chỉ làm mai đặng chỉ rinh cái đầu heo dìa nhậu, hổng nhớ sao"
- Ờ, tụi bây mà làm đám cưới chắc vui lắm há. Tao sẽ đem con Kim đi ra Thiết Lập may áo dài. Vinh, cậu cũng nên mặt áo dài đội khăn đóng luôn, đám cưới đúng gu Việt Nam, đẹp lắm nha. Trời, mới nói thôi, tưỡng tượng không cũng đã thấy đẹp rồi
Vinh rầu ra mặt:
- Thôi mấy chị ơi. Nội nghe mấy chị bày vẻ em muốn ở độc thân cho xong. Thôi để tụi em chạy qua tiểu bang Nevada làm đám cưới kiểu chạy giặc cho gọn.
- Hả" nói gì" Đám cưới chạy giặc là đám cưới sao"
- Thì chỉ đóng tiền cho mấy chỗ có bản quãng cáo " Wedding Chapel" đó. Chỉ cần đóng lệ phí cho ông mục sư, rồi cô dâu chú rể cùng hai người chứng, còn hổng có người chứng thì ông bà mục sư chứng luôn vô chứng chỉ rồi ra Tòa Hành Chánh làm hôn thú là xong, khỏi rắc rối rình rang nghe bắt mệt.


- Thôi nghe Vinh. Đời người chỉ có một lần nghe. Con gái người ta nuôi tới bây lớn, muốn đem người ta về làm vợ cũng phải có cưới hỏi đàng hoàng, đừng làm ẩu kiểu đó, kiểu đám cưới chạy giặc nghe anh Hai
Vinh trả lời liền. Cha lúc nầy coi bộ anh chàng Vinh mạnh miệng dử ha!
- Chớ mấy chị cứ bày vẻ quá trời làm em sợ. Em còn phải gởi tiền về bển giúp gia đình, làm đám cưới rình rang quá lấy tiền đâu ra"
Chị Ba coi bộ cãm động. Chị nầy lời ăn tiếng nói cục cằn du côn nhưng dể mềm lòng. Chỉ vả lã liền:
- Ối nói chơi vậy chớ bầy đặt chi cho quá. Có người làm thôi long đình chừng xong rồi hai vợ chồng mới mang cái nợ trả hoài hổng hết, tội nghiệp. Ối, hể có nhiêu làm nhiêu. Nhằm nhò gì. Càng giãn dị chừng nào càng tốt chừng nấy. Ờ, đọc cái thơ tiếp đi
Chị Ngà nói:
- Nghe nè...
... Mấy người xài bằng giả trở về Cali bây giờ run lắm rồi vì nếu bị xét tiệm thế nào cũng có một mớ bị bắt cho coi. Em nghe nói có một số đông đã bị rồi mấy chị có hay gì hông"
Ngà ngưng đọc ngước lên hỏi; Ủa, mình ở tại đây có nghe gì đâu trong khi người ở xa cả mấy ngàn miles mà biết đủ thứ vậy cà"ø. Ngà đọc tiếp:
- Sau vụ cái tiệm bị bắn bể kiếng đó, mấy tiệm mới mở không dám cạnh tranh sụt giá nữa nhưng họ đi ra những vùng phụ cận xa tít mú, quê ơi là quê, mở tiệm làm nails cũng làm ăn được lắm. Cái nghề nầy lạ lùng làm sao. Y như là có thời. Tới chỗ nào mở tiệm cũng có khách hết á... Chị Ba xọt vô nói:
- Trời độ dân tị nạn mà. Tự nhiên dân mình nhảy vô ngành nails, tấn công, lấn lướt, qua mặt dân địa phương một cái dù. Họ ỷ y. Họ coi thường dân mình kém Anh Ngữ cho nên họ mới thua. Tao nhớ hồi mới ga nghề làm chung với tụi Mỹ nó coi gẽ mình lắm. Nó ăn hiếp, có khách dô nó chỉ sai mình chùi nước sơn, gồi đổ thau nước làm chân, khá lắm là cho làm móng nước cả năm chời, cực chết mẹ, đồng lương là đồng lương tối thiểu. Tao cũng bặm gan, gồng mình, gáng nhịn nhục lắm mới được ngày nay chớ đâu phải dể.
- Ai cũng vậy chị ơi.
- Ai vô nghề cũng vậy. Mà chủ Việt Nam làm như vậy thì bị chửi...
- Thôi chị Ba, tụi em hiểu rồi, đừng có khơi lại chuyện hiểu lầm xa xưa nữa
- Ờ, đọc tiếp coi chừng nào con Kim nó trở về đây"
Ngà đọc tiếp...
... Nếu xong xuôi hết ở đây em sẽ về Cali trong vòng một tháng.
Thu rống lên rồi vô luôn câu vọng cổ:
- Trời, nàng sắp trở về dưới mái... tiệm xưa có chàng đang đứng trông...ơ... ơ... ờ... chờ...
Nàng ơi hảy dừng chân lại mà uống cạn mấy chung trà...
- Thôi thôi mấy người ơi. Đừng ca vọng cổ làm tui nhớ mấy gánh hát cải lương mà đứt ruột đứt gan. Lo dọn dẹp mà về lo cơm nước cho chồng con. Còn Vinh lo sửa soạn cưới vợ là vừa.
-Kìa có khách mới vô, đứa nào lảnh đây"
-Dạ em.

Tháng 9-2001

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cụ bà Ruth Kundsin ở Quincy chứng minh rằng người ta không bao giờ quá già. Dù đã 103, bà vẫn tập thể dục có thể khiến những người trẻ tuổi nhìn cũng cảm thấy… mệt!
Hiện nay, thành phố Lawrance- Kansas đang nhộn nhịp phát triển. Thành phố có Đại Học Kansas này đã lọt vào top 20 trong bảng xếp hạng Bloomberg Brain Concentration Index.
Sáu mươi ba phần trăm người Mỹ nói rằng họ ủng hộ tự do của người khác để thực hành tôn giáo tại nơi làm việc hoặc ở nơi khác trong cuộc sống "ngay cả khi điều đó tạo ra sự áp đặt hoặc bất tiện cho người khác"
Cựu nhân viên của Fox News, Shepard Smith cho biết ông đang quyên góp 500,000 đô la cho Ủy Ban Bảo Vệ Các Nhà báo, theo báo New York Times cho biết.
Theo quy định mới, kể từ ngày 1/1/2020, các hãng hàng không không được thuê máy bay đã xử dụng quá 10 năm, tính từ ngày xuất xưởng đến thời điểm nhập vào Việt Nam
Westminster (Bình Sa) Tại văn phòng tòa soạn Việt Báo vào Thứ Ba ngày 19 tháng 11 năm 2019, phái đoàn Ủy Ban Góp Ý với Ủy Ban Xây Dựng Đài Tưởng Niêm Hoàng Sa gồm có các cựu Sĩ Quan Hải Quân Nguyễn Mạnh Chí, HQ. Lê Bá Chư và HQ. Đặng Thành Long đã đến thăm tòa soạn Việt Báo, sau đó trình bày một vấn đề khá quan trọng để nhờ tòa soạn loan tin.
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
Trộm kỹ thuật của Hoa Kỳ, Nhật Bản, Anh quốc, Pháp quốc… Lấn chiếm Biển Đông của VN, Philippines… Bây giờ TQ cũng chôm cả văn hóa VN, nói rằng áo dài VN là truyền thống thời trang Trung Hoa…
Mùa lễ đến gần, cũng là mùa mà nhiều người sẽ lên cân, và mất đến cả vài tháng sau để xuống trở lại. Đối với nhiều người Mỹ, “mùa lên cân” bắt đầu từ tháng 10, và đạt đến đỉnh điểm là Mùa Giáng Sinh. Thủ phạm không đâu xa, là đủ loại kẹo từ Halloween, đến gà tây Thanks Giving, tiếp nối đến chocolate Christmas.
Theo một nghiên cứu mới, việc bỏ thuốc sẽ gẫn đến một sự thay đổi lớn về hệ vi khuẩn trong ruột. Tuy nhiên, việc thay đổi này có tác dụng như thế nào thì cần phải có nghiên cứu thêm.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.