Hôm nay,  

Lời Tế Công

07/02/200400:00:00(Xem: 3217)
Chị Ngà lật cuốn báo Xuân ra, vừa lật vừa nói:
- Mấy nguời có đọc báo Xuân năm nay hôn" Năm nay báo có nhiều bài hay hết xảy.
Loan phụ họa:
- Ừa. Có đọc chớ. Hay chắc tại năm nay kỷ niệm năm Mậu Thân cho nên có nhiều bài đặc biệt chớ gì. Nè coi cuốn nầy nè, hình con khỉ con dễ thuơng ghê.
Tuấn hỏi:
- À, thế nó đang làm cái trò khỉ khọt gì đấy"
Khải trề môi:
- Ối giời! Không biết thật à" Tên nầy cứ mãi đi xơi cà phê luợn cà phê là chả biết giời giăng chi cả! Nghe tớ giải thích đây. Con khỉ nầy nó đang hái trái đào tiên, biết chưa"
Tuấn cuời hì hì hì:
- Biết chứ sao không. Nhưng hái đào tiên nghĩa thật hay nghĩa bóng đấy" Khà khà khà... Ai chả biết chuyện thần thoại ấy. Tớ chọc các ... “bằn chà” ấy thôi.
Thanh trừng mắt nạt:
- Xí. Làm bộ. Dốt thì phải nhận mình dốt dựa cột mà nghe cho rồi có ai đánh đấm gì mà phải chối đây đẩy dợ "
Tuấn cười đưa tay điểm mặt Thanh nói:
- Đấy đấy tớ bảo có sai không nào" Chỉ đợi tớ mở mồm ra là đớp!
Thanh nguýt Tuấn:
- Thôi, điếu có nói chuyện với mấy người. (xây qua chị Ngà Thanh hỏi) -Dị chớ có bài nào xuất sắc nhứt hông chị Ngà"
Chị Ngà nói:
- Đây nè, tui thấy bài nầy hay quá để đọc cho nghe nè. Vểnh lỗ tai lên mấy nường.
Lời Tế Công
Đời sống số mệnh đã an bài. CẦU LÀM GÌ"
Ngày nay không biết chuyện ngày mai. RẦU CÁI GÌ"
Vô lễ Cha Mẹ - Lễ Tế Tôn. KÍNH CÁI Gì"
Anh em - Chị em cùng đồng kỷ. TRANH CÁI GÌ"
Có con cháu – Có con cháu phuớc. PHIỀN CÁI GÌ"
Nguời nào – Nguời nấy thời có lúc. GẤP CÁI GÌ"
Nguời ở trần gian khó mỉm cuời. KHỔ CÁI GÌ"
Áo vá che thân - Lạnh ấm thôi. LỐI CÁI GÌ"
Linh hồn ba tấc thác đầu thai. THÀNH CÁI GÌ"
Chết rồi một cắc không đem theo. TIỆN LÀM GÌ"
Điền đất để lại của tổ tiên. CHIẾM LÀM GÌ"
Ăn của nguời một – Mình mất muời. THAM LÀM GÌ"
Trên đầu ba thuớc có chư tiên. GẠT LÀM GÌ"
Vinh hoa phú quí – Bông truớc mặt. PHÁCH LÀM GÌ"
Giàu có số trời như đã định. GANH LÀM GÌ"

Kiếp truớc không tu kiếp nầy khổ. HẬN LÀM GÌ"
Chơi cờ bạc – Con cháu không tốt. CHƠI LÀM GÌ"
Siêng năng tiết kiệm hơn cầu lệ. SUA CÁI GÌ"
Oan oan tuơng báo chừng nào dứt. THÙ LÀM GÌ"
Chuyện của trần gian như bàn cờ. TÍNH LÀM Gì"
Thông minh sẽ bị thông minh hại. MƯU MẸO CHI"
Nói dối tiêu tan đi phần phuớc. DỐI LÀM GÌ"
Chuyện trái phải rốt cuộc phân minh. BIỆN LÝ GÌ"
Ở đâu bảo đảm đời vô sự. KHINH LÀM GÌ"
Huyệt ở nhân tâm – Không ở núi. MƯU KẾ GÌ"
Hiếp nguời là nạn – Tha nguời phuớc. XIN XÂM GÌ"
Một ngày vô thuờng - vạn sự dứt. BẬN CÁI GÌ"

Nghe có lý chưa" hay hông mấy cô mấy cậu"
Vinh nghẫm nghĩ một hơi mới nói:
- Chaaaa... “rằng hay thì thật là hay. Nghe như ngậm đắng nuốt cay thế nào”
Kim nói:
- Chu choa ơi , bửa nay “mít tờ lé mân gờ rác” của em đọc thơ nữa chớ...
Chị Ngà châu mày, ngó Kim:
- Mầy nói gì vậy Kim" gì mà lé mân gì gì đó"
Khải cuời khằng khặc:
- Thế chị không biết thật à" Cô ấy nói tiếng Anh, Mít tờ lé mân gờ rác là là... , chị thử dịch từ chử qua tiếng Việt xem nào, mister có nghĩa là Ông, lemon grass là cây xả, “ông xả” đó chị hai.
Cả tiệm cuời cái rần. Chị Ngà nói:
- Xời ơi. Mỗi lần mấy cô bày đặt nói tiếng Anh tui nghe muốn “gụng gún”. Vậy sao hổng giới thiệu “Đây là nhà tôi” theo kiểu hồi mới qua Mỹ đó, “This is my house”.
Láng thêm:
- “No Star where.”
KIm ngắt ngang:
- “Không sao đâu” hả" Ừa. Làm sao cũng chẵng làm sao. Dẩu có bề nào cũng chẵng làm chi. Làm chi cũng chẵng làm chi. Dẩu có bề gì cũng chẵng làm sao. Làm sao...
Chị Ngà ngắt ngang:
- Thôi nói gì đâu không hà. Trở lại vụ báo xuân nè. Bài nầy hay quá tui cắt ra để dành. Có ai đi chợ Tết hông vậy"
Loan nói:
- Có tui. Mà đi chợ Tết, hội chợ ở đây càng làm cho tui nhớ quê hương thêm.
Chị Ngà phụ họa, đôi mắt buồn mơ màng, nói nho nhỏ như một mình mình nói một mình mình nghe:
- Haaa... Nhớ thấy bà!
Phú Lâm 02-03-04

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
Thế là chớm thu, lá lác đác vàng. Thời gian đi rồi đến nhưng thật có đến đi chăng? Năm xưa thi sĩ Bùi Giáng từng bảo:” Đếm là diệu tưởng đo là nghi tâm” kia mà! Làm gì có đến đi, đến đi là vọng tâm sanh ra.
Adem yoq – người Uyghur - nói: “Tất cả người chúng tôi bị đưa đi.”
Năm 1979, hai Phật tử Hồng Kông cúng dường đất và tịnh tài để xây một ngôi chùa Phật giáo Trung Quốc ở Bắc Mỹ. Năm 1981 Hòa thượng Cheng và năm vị hộ pháp thành lập hội Phật giáo quốc tế.
Bình thường có thể ai cũng hiểu sinh lão bệnh tử là điều không thể tránh, nhưng khi nó đến bất ngờ thì ai cũng sợ, giống như trường hợp 2 người tại Hà Nội đã chết do “vi khuẩn lạ” làm viêm cơ tim khiến cho nhiều người dân lo lắng.
Các báo quốc tế mấy ngày qua đăng tin 39 người vượt biên lậu bị chết ngạt và cóng trong thùng xe tải tại nước Anh gây xôn xao khắp nơi. Đặc biệt các tin nhắn của cô gái Phạm Thị Trà My gởi cho ba mẹ sống ở Hà Tĩnh càng gây xúc động nhiều người Việt Nam.
Khi còn ở nhà với mẹ, tôi hay bị bà cụ mắng: “Mày có cái tật cứ vung tay quá trán con ạ.” Lúc ra ở riêng, vợ mắng tiếp: “Sao anh cứ có đồng nào là xào liền đồng đó vậy!”
Việt Nam Cộng Hòa thành lập ngày 26/10/1955, đang lúc chiến tranh nên quốc sách bảo vệ tự do được ưu tiên, nhưng không phải vì thế mà quên lãng mục đích xây dựng một xã hội dựa trên triết lý nhân bản, khai phóng và dân tộc.
Thực vậy trong thời gian qua dư luận thế giới đã thấy rõ ràng cả 2 chính đảng Cộng Hoà và Dân Chủ của Mỹ đều có chung quan điểm ủng hộ Phong trào Dân chủ Hồng Kông (Phong trào DCHK).
Ngày 23-10-2019 vừa qua, cảnh sát Anh đã chận bắt một xe tải tại vùng Essex, trong đó phát hiện 39 thi thể nạn nhân bị chết cóng trong thùng xe, vì nhiệt độ xe đông lạnh xuống đến âm 25 độ C (tức âm 13 độ F), gồm 31 đàn ông và 8 phụ nữ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.