Hôm nay,  

Con Sói Già Cô Đơn

16/06/200300:00:00(Xem: 6972)
LGT: Ngay khi chập chững bước chân vào làng báo Úc Châu, tôi có được hai cái may mắn rất lớn. May thứ nhất, nhờ sự giới thiệu của anh D., một người bạn học, nên tôi được anh Nhất Giang nhận cho vô làm việc ở tờ báo Chiêu Dương. May thứ hai, trong thời gian làm việc ở báo Chiêu Dương, tôi được hân hạnh biết nhà văn Phan Lạc Phúc, một người mà trước đó khoảng 15 năm, khi còn ở trong quân lao Gò Vấp, đôi khi tôi vẫn nghe ký giả Doãn Bình nhắc đến anh qua bút hiệu “Ký giả Lô Răng”. Suốt thời gian hơn chục năm qua, mỗi khi đọc những bài viết của nhà văn Phan Lạc Phúc, hoặc những khi được ngồi nghe anh kể chuyện, tôi đều thấy mình được sống trong những giờ phút thích thú, những rung động tuyệt vời, giữa những đường nét bay bướm chìm nổi của văn chương, báo chí, của thời thế, của con người trải dài suốt thời gian hơn nửa thế kỷ... Đọc những bài viết của anh, hay nghe anh kể chuyện, tôi mới thấy được anh có trí nhớ tuyệt vời, có cái nhìn tinh tế, đã phát hiện được những đức tính đáng qúy, những đường nét đáng yêu của con người cũng như cảnh vật. Đặc biệt, qua những bài anh viết về những kỷ niệm trong trại cải tạo của CS, người đọc còn cảm nhận được cái phong thái ung dung tự tại của một kẻ sĩ, ấp ủ cái hào khí của một bậc sĩ phu... Dưới ngòi bút của anh, cái ti tiện, độc ác, vô học của người CS đã hiện lên một cách kín đáo, nhưng thập phần sắc sảo; và lòng nhân ái, sự dũng cảm, tình yêu thương đùm bọc của những người tù cải tạo cũng hiện lên thật giản dị, tự nhiên và trong sáng. Đúng như nhà văn Võ Phiến đã nhận xét, “Các hồi ký khác đọc thấy đau đớn, uất hận. Bè Bạn Gần Xa đọc xong thấy tin tưởng, xúc động, hãnh diện về con người - thấy sướng. Đại Úy Nguyễn Hữu Luyện, Thượng Tọa Thanh Long v.v... họ lớn lao quá. Người đời sẽ biết ơn anh về những phát giác ấy”.
Có điều ta phải thừa nhận, một số người CS đã không nhận thức được hết chiều sâu của những giá trị chống cộng mà nhà văn Phan Lạc Phúc đã gửi gắm qua các bài viết. Người CS họ ngây thơ và ảo tưởng cho rằng, văn chương không thù hận là văn chương không chống cộng. Thực tế, những tác phẩm không hề thù hận, không hề đau đớn của nhà văn Phan Lạc Phúc đã có một giá trị chống cộng tuyệt vời, trên một bình diện vừa nhân bản, vừa dân tộc. Bài viết “Con Sói Già Cô Đơn” sau đây sẽ cho chúng ta thấy nhà văn Phan Lạc Phúc đã nhìn thấy những giá trị cao qúy tuyệt vời đằng sau hành động tử hình một tên đặc công VC ngay tại mặt trận của Thiếu tướng Nguyễn Ngọc Loan. Bên cạnh đó, qua bài viết, nhà văn Phan Lạc Phúc cũng đã khéo léo cho người đọc thấy được, tội ác hơn tất cả mọi tội ác mà CS đã phạm phải, chính là tội đội lốt người dân trong một cuộc chiến. Chính sự đội lốt này đã là nguyên nhân tạo sự ngộ nhận, thổi bùng lòng thù hận, và CS đã gây nên không biết bao nhiêu cuộc thảm sát người dân vô tội trong cuộc chiến tranh Việt Nam. Đáng nguyền rủa hơn, tội ác đội lốt người dân trong chiến tranh, hoặc dùng phụ nữ, trẻ em làm bia đỡ đạn... đã được CSVN coi như là một sách lược nhiệm màu qua cái tên “Chiến Tranh Nhân Dân”.
Chính vì giá trị tố cáo tội ác cộng sản một cách tinh tế và sâu sắc trong những bài viết của nhà văn Phan Lạc Phúc, nên trong thời gian qua, nhiều người CS sau khi đọc những bài viết của anh, họ cũng đã nhìn nhận ra những tội lỗi của họ đối với dân với nước. Nhiều người Việt trước đây ảo tưởng chạy theo CS, sau khi đọc những bài viết của nhà văn Phan Lạc Phúc, cũng đã tỉnh ngộ, nhận ra được bộ mặt thật của CS. Ngoài ra, một số người trước đây thờ ơ với các sinh hoạt đấu tranh chống CS, sau khi đọc những bài viết của nhà văn Phan Lạc Phúc, họ cũng đã hiểu được những lầm lỡ trong quá khứ, và nhanh chóng hội nhập vào trào lưu đấu tranh chống CS, giành tự do dân chủ cho quê hương.
Chân thành cảm ơn nhà văn Phan Lạc Phúc, và sau đây, xin trân trọng giới thiệu cùng qúy độc giả bài viết “Con Sói Già Cô Đơn”, trích trong tác phẩm “Tuyển Tập Tạp Ghi”, sẽ được phát hành vào tối Thứ Sáu, 13/6/2003 tại Crystal Palace.


* * *

Cổ nhân có câu “Cái quan định luận”, có nghĩa rằng hãy đậy nắp áo quan cho một người nào đó, rồi sau mới có thể nhận định rốt ráo về con người ấy được. Nhưng có trường hợp đậy nắp áo quan rồi mà dư luận vẫn phân chia, keœ khen người chê, không biết nghiêng về bên nào cho phaœi. Đó là trường hợp nằm xuống cuœa Thiếu tướng Nguyễn Ngọc Loan, người vừa tạ thế trung tuần tháng baœy qua ơœ Mỹ.
Khi ông còn sinh tiền, nói về ông có veœ như tiếng chê nhiều hơn là lời khen. ƠŒ trong nước giữa thập niên 60, đang là Tư lệnh phó Không Quân, ông nhaœy sang làm Giám đốc Caœnh Sát Quốc Gia, Giám đốc Nha An Ninh Quân Đội, kiêm Giám đốc Trung Ương Tình Báo. Ông được coi như cánh tay mặt cuœa ông Nguyễn Cao Kỳ lúc đó làm Chủ Tịch Ủy Ban Hành Pháp Trung Ương (Thủ tướng), còn ông Loan làm “xếp chúa” cuœa ngành an ninh trật tự. Đây là thời kỳ rất nhiều biến động. Đệ Nhất Cộng Hòa vừa được xóa đi, thể chế mới chưa hình thành, tranh chấp hiện ra ơœ mọi nơi, mọi lúc. Đây là thời gian kyœ lục về đaœo chánh, về xuống đường, về bất ổn. Tướng này loại tướng kia, tôn giáo đụng chạm, sinh viên học sinh biểu tình đập phá, Phật giáo đưa bàn thờ xuống đường.v.v... Chưa có lúc nào mà miền Nam lại “loạn” như thế. Người mạnh tay dẹp những bất ổn ấy là ông Nguyễn Ngọc Loan. Sự mạnh tay cuœa ông gồm có: “caœnh sát dã chiến dàn chào, có hơi cay, có dùi cui, có việc “nhúp” những phần tưœ “trâu đánh”, có đổ máu, có nhà tù”. Ông Loan được gọi là độc tài, quân phiệt, phaœn cách mạng, là tay sai đế quốc... Nhưng ít có ai nghĩ là ông Nguyễn Ngọc Loan đã đóng một vai trò tích cực trong việc ổn định tình thế, làm nền xây dựng cho một thể chế mới hợp hiến, hợp pháp Đệ Nhị Cộng Hòa.
Thời kỳ ấy ông được thăng Chuẩn Tướng. Nhưng người ta ít khi gọi ông theo cấp bậc, mà người ta quen gọi ông là “Sáu Lèo”. “Sáu” ơœ đây là quan sáu theo danh xưng bình dân thời Pháp gọi các võ quan, mỗi một vạch trên vai là một cấp bậc (thiếu úy một vạch là ông một, trung úy hai vạch là ông hai...). Chỉ có năm vạch là cùng (đại tá), tướng là đeo sao rồi. Nhưng dân gọi quan sáu là gọi theo hình tượng cũng như dân ngoài Bắc ngày xưa gọi dinh quan Toàn quyền là dinh Ông Baœy (còn trên ông Sáu một bực). Nhưng sau chữ Sáu cuœa ông Loan còn thêm tĩnh từ “Lèo”. Không biết từ này xuất xứ từ đâu, nhưng khi nó đi vào ngôn ngữ dân gian thì nó mang một ý niệm bỉ thưœ, dèm pha, tiêu cực. Tiền “lèo” là tiền vô giá trị, hay là tiền chỉ có trong tươœng tượng. Hứa “lèo” là hứa xuông, hứa hão, hứa mà không thực hiện bao giờ. Vậy “Sáu Lèo” có nghĩa là một ông quan sáu vô giá trị hay là một ông tướng hữu danh vô thực hay sao" Sơœ dĩ cái danh xưng này đứng vững một phần là vì cái bề ngoài luộm thuộm cuœa ông Loan. Ông rất ít khi mặc quân phục, mũ mãng cân đai, nghênh ngang giàn giá. Ông thường mặc quần áo “trâydi” xộc xệch, không đeo lon lá gì, chân đi dép cao su lẹp xẹp. Ra ngoài thì ông ngồi xe Jeep bình thường, không có mang cờ quạt mà cũng không có xe mơœ đường, mô tô baœo vệ. Ông nhiều khi còn đi xe “mobilet” lạch xạch đi làm. Có khi ông còn một tay cầm chai lade, một tay cầm súng M16 vừa đi vừa ực lade, vừa chưœi thề loạn xạ. Bề ngoài cuœa ông tướng Loan đúng là xập xệ, là “lèo”, nhưng việc làm cuœa ông thì lại không “lèo” một chút nào.


Một anh em kỳ cựu ơœ Tổng Nha Caœnh Sát Quốc Gia có kể lại rằng: “Thời ông Loan, không có câu nệ lễ nghi quân cách, không nề hà hệ thống quân giai, mà ông cũng không xía vào việc cuœa các phòng, sơœ, nhưng giao việc gì là phaœi làm cho đúng, cho xong”. Caœnh sát thời ông Loan không đơn thuần làm công tác trị an, mà còn là một lực lượng xung kích hữu hiệu. Vấn đề nội an, phaœn gián cũng được nâng lên một mức vì ông nắm trong tay cùng một lúc Nha An Ninh Quân Đội và Cơ Quan Trung Ương Tình Báo, nên công tác nó quy về một mối, nhịp nhàng hiệu quaœ hơn. Có bữa một trực thăng đột ngột đậu xuống sân cờ Tổng Nha. Một số cán bộ phaœn gián đi xuống cùng một người bị bịt mắt. Nghe anh em nói lại đó là một cán bộ Việt Cộng cấp cao, bị bắt trên đường đi gặp một nhân viên “Xịa” gộc. Có lẽ ông Loan không muốn đồng minh lớn qua mặt mình trong địa hạt này, nên ông mới hốt tay trên, bắt cán bộ VC kia về Tổng Nha tra cứu. Ông “Sáu Lèo” không được các đoàn thể “Trâu Đánh”, các nhà chính khách “dấn thân” uœng hộ, mà đồng minh lớn Huê Kỳ cũng không có thiện caœm với ông.
Khi giaœi kết ơœ Việt Nam bắt đầu từ cuộc tấn công Mậu Thân, người Mỹ qua các phương tiện truyền thông cuœa họ đưa ra những lời lẽ, những hình aœnh làm “naœn lòng chiến sĩ” cũng như làm cho nhân dân Mỹ nghi ngờ, chán ghét chiến tranh Việt Nam. Một tờ báo Mỹ, tờ Newsweek gọi quân đội miền Nam là thoœ đế, quân đội Việt cộng là sư tưœ. Trong cuộc tấn công Mậu Thân khi phóng viên Eddie Adams chụp được tấm hình ông tướng Loan tự tay cầm súng lục bắn vào đầu một tù binh Việt Cộng bị trói, thì ông tướng Loan từ đó đã trơœ nên một biểu tượng cuœa sự dã man tàn bạo. Cuộc chiến cuœa nhân dân miền Nam, qua hình aœnh cuœa ông Loan cũng trơœ nên phi nghĩa. Truyền thông Mỹ đã tóm được một cliché đắc ý. Nhà báo aœnh Eddie Adams cũng nhờ đó kiếm được một cái giaœi Pulitzer. Hình aœnh ấy cũng như cuốn phim ghi lại cuộc xưœ bắn tại chỗ này là sự thực, nhưng tiếc thay chỉ là sự thực một nưœa. Người ta không ghi lại hay là không cho biết vì sao ông tướng Loan lại làm như thế.
Là một người chịu trách nhiệm về trị an thuœ đô Sàigòn, ông Loan biết rằng chiến thuật Việt Cộng là tấn công và nổi dậy. “Quân đội giaœi phóng” đi tới đâu là cán bộ nằm vùng nơi đó nổi lên, diệt “ác ôn” hướng dẫn quân đội chiếm đóng các vị trí hiểm yếu, tiếp tế lương thực và tiến hành tổ chức uœy ban. Đầu mối cuœa cuộc tấn công này là cán bộ nằm vùng, vì không có lực lượng này, quân tấn công sẽ như rắn mất đầu. Cho nên việc chính cuœa lực lượng caœnh sát Sàigòn là diệt nằm vùng. Trong một cuộc hành quân taœo thanh, lực lượng Caœnh Sát Dã Chiến bắt được một cán bộ Việt Cộng. Tên này vừa diệt “ác ôn”, hạ sát caœ một gia đình sỹ quan caœnh sát thì bị bắt. Y đang thay chiếc áo đẫm máu bằng chiếc áo sọc rằn. Caœnh sát dã chiến đưa đến cho tướng Loan “hung thuœ” cùng chiếc áo đẫm máu. Ông Loan liền cho mời báo chí tới thực hiện vụ hành quyết caœnh cáo “nằm vùng mà nổi lên là bị bắn không tha”. Ông nghĩ rằng “sát nhất nhân, vạn nhân cụ” và cũng để traœ thù cho thuộc cấp cuœa ông và gia đình vừa bị giết thaœm thương.
Chiến tranh là như vậy, máu lại gọi máu. Truyền thông Mỹ chỉ chụp lại caœnh ông tướng Loan giơ tay bắn một tù binh bị trói, mà không cho biết trước đó tù binh Việt Cộng kia đã làm gì, và sau đó quân đội gọi là “giaœi phóng” kia đã hành xưœ như thế nào" Một số quân nhân “giaœi phóng” đã tàn sát caœ nhà trung tá thiết giáp Nguyễn Tuấn, gồm tất caœ 8 người trong đó có bà mẹ già đã 80 tuổi để hy vọng lấy được mật mã thiết giáp. ƠŒ Huế, quân đội Việt Cộng không phaœi chỉ giết một người, một gia đình mà tàn sát hàng mấy nghìn người, lấp vội vàng trong những hố chôn tập thể, mà truyền thông Hoa Kỳ sau đó có nói gì đâu. Truyền thông báo chí Mỹ đã không trung thực trong việc tường trình cuộc chiến Việt Nam. Họ chỉ nói ra sự thực một nưœa, sự thực nào có lợi cho họ. Nưœa cái bánh mì thì vẫn là cái bánh mì, nhưng một nưœa sự thực thì không còn là sự thực, hay là sự thực đã biến dạng đi.
Ông tướng Nguyễn Ngọc Loan là “một người không giống ai”. Ông hành động theo những điều mà riêng ông cho là phaœi. Ông là người bất quy tắc (non conformist) cho nên ông được gọi là Sáu Lèo. Cho nên ông mới cho mời báo chí đến để trừng trị một tên Việt Cộng nằm vùng gây tội ác. Ông tươœng như vậy là có lợi cho đại cuộc, nhưng không ngờ nó phaœn tác dụng khiến cho miền Nam bị tổn thương mà ông cũng thân bại danh liệt. Ông là tướng Tổng Giám Đốc Caœnh Sát Quốc Gia, việc cuœa ông là ngồi mà ra lệnh, tại sao ông phaœi đích thân cầm quân đi dẹp loạn để đến nỗi ông bị mang tiếng xấu, bị bắn què chân phaœi đi nạng suốt đời.
Nghe nói sau tháng tư đen, phaœi vất vaœ lắm ông mới vào được Mỹ. Người ta không muốn tiếp nhận một mẫu người “tàn bạo” như ông. Làm tướng mà không có trương mục, tiền bạc nào đáng kể. Phaœi mơœ một quán ăn kiếm sống. Như vậy mà vẫn không yên, có người còn đem chuyện cũ cuœa ông ra bới móc. Vào khoaœng đầu thập niên 80, nhà văn Huy Quang , tức Trung Tá không quân Vũ Đức Vinh cùng với Mai Thaœo, Thanh Nam và một số anh em ra tờ Đất Mới ơœ Seatle. Sau khi tờ báo đứng vững, Đất Mới có ra thêm phụ trương bằng tiếng Anh để hy vọng thẩm thấu vào dư luận Mỹ. Nhân ngày kyœ niệm Mậu Thân, Huy Quang có phone đến tướng Nguyễn Ngọc Loan, để xem ông có cần phaœi điều trần điều chi với người đọc Hoa Kỳ. Tướng Loan traœ lời, “Caœm ơn, tôi không có điều gì phaœi giaœi thích caœ”. Ông sống trong im lặng. Ông tự tin trong niềm im lặng cuœa ông.
Từ lâu ông tướng Loan mắc bệnh trầm kha, và ông từ giã cõi đời vào trung tuần tháng 7 năm 1998 vừa qua. Biến cố Mậu Thân và tên tuổi ông tướng Nguyễn Ngọc Loan bỗng nhiên sống lại trong ký ức mọi người. “Cái quan định luận” nên nghĩ thế nào về ông Loan" Phóng viên aœnh Eddie Adams người chụp bức hình xưœ bắn được giaœi Pulitzer đã đến gia đình ông xin lỗi. Khi được tin ông mất Eddie đã đích thân đến dự đám tang và nói: “Ông là một vị anh hùng. Caœ nước Mỹ nên khóc thương ông mới phaœi, tôi không muốn nhìn thấy ông ra đi như thế này, người ta không hiểu gì về ông ấy”. (The guy was a hero, America should be crying. I hate to see him go this way - Without people knowing anything about him).
Tại sao Eddie Adams bây giờ mới nói" Ông Loan đã chết rồi. Nói trước khi ông mất có khi tên tuổi ông đỡ bị người đời đàm tiếu mà gia đình thân nhân ông cũng được ngẩng đầu. Nhưng giaœ thưœ ông tướng Loan còn sống không chắc ông đã cho Eddie Adams nói như thế đâu. Ông không cần giaœi thích với ai. Ông muốn nhấm nháp vết thương cuœa ông trong im lặng. Ông là con sói già cô đơn và kiêu hãnh cuœa A. de Vigny:
“Gào khóc, kêu than đều hèn yếu - Hãy dũng caœm làm cho xong công việc lâu dài và nặng nhọc cuœa ngươi, trên con đường mà số phận đã đặt định, rồi như ta, đau đớn, chết đi mà không nói một lời”.

Crier, pleurer, gémir c’est également lâche,
Fais énergiquement ta longue et lourde tâche
Dans la voie où le sort a voulu t’appeler
Puis comme moi, souffre et meurt sans parler.
Alfred de Vigny
Một dịp nào nếu tôi có dịp may đến viếng ông tướng Nguyễn Ngọc Loan tôi sẽ thắp hương, cúi đầu và khấn: “Hãy an nghỉ, con sói già cô đơn và kiêu hãnh. Những người lính thuần thành xin được nghiêng mình trước hương linh thiếu tướng Nguyễn Ngọc Loan”.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cụ bà Ruth Kundsin ở Quincy chứng minh rằng người ta không bao giờ quá già. Dù đã 103, bà vẫn tập thể dục có thể khiến những người trẻ tuổi nhìn cũng cảm thấy… mệt!
Hiện nay, thành phố Lawrance- Kansas đang nhộn nhịp phát triển. Thành phố có Đại Học Kansas này đã lọt vào top 20 trong bảng xếp hạng Bloomberg Brain Concentration Index.
Sáu mươi ba phần trăm người Mỹ nói rằng họ ủng hộ tự do của người khác để thực hành tôn giáo tại nơi làm việc hoặc ở nơi khác trong cuộc sống "ngay cả khi điều đó tạo ra sự áp đặt hoặc bất tiện cho người khác"
Cựu nhân viên của Fox News, Shepard Smith cho biết ông đang quyên góp 500,000 đô la cho Ủy Ban Bảo Vệ Các Nhà báo, theo báo New York Times cho biết.
Theo quy định mới, kể từ ngày 1/1/2020, các hãng hàng không không được thuê máy bay đã xử dụng quá 10 năm, tính từ ngày xuất xưởng đến thời điểm nhập vào Việt Nam
Westminster (Bình Sa) Tại văn phòng tòa soạn Việt Báo vào Thứ Ba ngày 19 tháng 11 năm 2019, phái đoàn Ủy Ban Góp Ý với Ủy Ban Xây Dựng Đài Tưởng Niêm Hoàng Sa gồm có các cựu Sĩ Quan Hải Quân Nguyễn Mạnh Chí, HQ. Lê Bá Chư và HQ. Đặng Thành Long đã đến thăm tòa soạn Việt Báo, sau đó trình bày một vấn đề khá quan trọng để nhờ tòa soạn loan tin.
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
Trộm kỹ thuật của Hoa Kỳ, Nhật Bản, Anh quốc, Pháp quốc… Lấn chiếm Biển Đông của VN, Philippines… Bây giờ TQ cũng chôm cả văn hóa VN, nói rằng áo dài VN là truyền thống thời trang Trung Hoa…
Mùa lễ đến gần, cũng là mùa mà nhiều người sẽ lên cân, và mất đến cả vài tháng sau để xuống trở lại. Đối với nhiều người Mỹ, “mùa lên cân” bắt đầu từ tháng 10, và đạt đến đỉnh điểm là Mùa Giáng Sinh. Thủ phạm không đâu xa, là đủ loại kẹo từ Halloween, đến gà tây Thanks Giving, tiếp nối đến chocolate Christmas.
Theo một nghiên cứu mới, việc bỏ thuốc sẽ gẫn đến một sự thay đổi lớn về hệ vi khuẩn trong ruột. Tuy nhiên, việc thay đổi này có tác dụng như thế nào thì cần phải có nghiên cứu thêm.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.