Hôm nay,  

Lá Phiếu Da Màu

10/07/200300:00:00(Xem: 5633)
Tổng Thống Geoge W. Bush là vị Tổng Thống Mỹ thứ ba đến thăm các nước thuộc khu vực dưới sa mạc của Phi Châu. Trước đó có hai vị Tổng Thống Dân Chủ đến thăm vùng Tây Nam Phi châu là Jimmy Carter và Bill Clinton. Ông cũng là vị Tổng Thống Cộng hòa đầu tiên đến các nước này, vì Tổng Thống Bush phụ thân của ông chỉ đến thăm Somalia một lần ở bờ biển Ðông Phi. Chuyến đi thăm chớp nhoáng qua 5 nước Phi Châu tuần này của ông Bush được loan báo vào đúng lúc ở nhiều nơi khác trên thế giới nhiều điểm nóng đang bốc khói: hai cuộc chiến ở Afghanistan và Iraq còn dang dở, lộ đồ vẫn chảy máu ở Trung Ðông, vụ bom nguyên tử của "nhị ác" Iran, Bắc Hàn tiếp tục căng thẳng, khiến người ta phải hỏi chuyến đi Phi châu của ông Bush có gì mà khẩn thiết vậy"
Nơi ông Bush đặt chân đầu tiên là hải cảng Goree Island (nước Senagal) được mệnh danh là hải cảng tội ác vì nơi đây thời xưa người Tây phương tập trung dân da đen bị bắt làm nô lệ, dồn xuống tầu chở qua Mỹ. TT Clinton cũng đã từng đến đây thăm di tích của tội buôn người để cúi đầu ăn năn sám hối. Lần này ông Bush còn làm hơn ông Clinton. Ông nói chuyện bắt người làm nô lệ là "một trong những tội ác lớn nhất của lịch sử nhân loại". Và đặc biệt ông chỉ trích cả một số người trong tôn giáo của ông đã dung dưỡng nạn nô lệ da đen. Ông tuyên bố: "Những người Thiên Chúa giáo, nam cũng như nữ, đã mù trước những điều chỉ dạy rõ rệt nhất trong tín ngưỡng của họ, đem điều giả nhân giả nghĩa cộng thêm với sự bất công". Trước đây trong thời kỳ tranh cử năm 2000, người ta thường nghe ông Bush nói đến "bảo thủ với tình thương", có lẽ đây cũng là một khía cạnh đặc biệt của khẩu hiệu hấp dẫn này. Nhưng ông Bush đi Phi châu không phải chỉ để sám hối cho nước Mỹ thời lập quốc, ông còn mang đến một loạt những chương trình đầy tình thương mà mắc giá nhất là đề nghị 15 tỷ đô-la để chiến đấu chống bệnh AIDS. Quốc hội Mỹ vẫn chưa biểu quyết cấp ngân khoản này. Về chính trị, ông đề nghị lập một ngân khoản 5 tỷ đô-la để tưởng thưởng những nước nào có dân chủ và cai trị tốt đẹp.
Thế nhưng chuyến Phi du của ông Bush có một cái bóng khổng lồ theo sát, nó có tên là Liberia đã lâm cuộc nội chiến đẫm máu từ 14 năm qua và đến nay nó đang trông chờ nước Mỹ để có một bước ngoặt quyết định. Ðây là một nước da đen duy nhất ở Phi châu có "huyết thống chính trị" của Mỹ. Nước Liberia được thành lập năm 1822 bởi những người nô lệ da đen được Mỹ giải phóng, năm 1847 thành lập chế độ Cộng hòa và năm 1862 được Mỹ chính thức thừa nhận. Ðây là nước anh em của Mỹ, vì quốc kỳ Liberia cũng có những vạch trắng và đỏ, góc có một ngôi sao trên nền đen, thể chế dân chủ với những cơ cấu quen thuộc như Phủ Tổng Thống, Thượng Hạ Viện, Tối cao Pháp Viện... Liberia có diện tích lớn hơn tiểu bang Ohio một chút, dân số tính đến năm 2002 có 3.3 triệu người, trong số này 95% thuộc 16 sắc tộc bộ lạc khác nhau, chỉ có 5% là giòng dõi những người nô lệ ở Mỹ thời xưa. Năm 1980, Samuel Doe thuộc sắc tộc Krahn nổi loại cướp chính quyền. Từ đó đất nước bất ổn. Năm 1989, Charles Taylor, giòng dõi cựu nô lệ, lãnh đạo loạn quân lật đổ được Samuel Doe, ra lệnh hành quyết ông này, tổ chức bầu cử độc diễn để lên làm Tổng Thống. Taylor cai trị độc tài, từ năm 2000 Liberia lâm cuộc nội chiến tàn khốc và đẫm máu, ít nhất cũng có trên 200,000 người bị giết. Cho đến nay chế độ Taylor chỉ kiểm soát được thủ đô Monrovia và vùng phụ cận, hai sắc tộc lớn nhất kiểm soát hoàn toàn 60% lãnh thổ.

Dân Liberia đang mong Mỹ đem quân đến giải phóng. Tên Liberia có nghĩa là đất nước của giải phóng, và thủ đô Monrovia cũng lấy theo tên của Tổng Thống Mỹ James Monroe (1817-25). Bây giờ Mỹ có đến giải phóng "nước Giải phóng" hay không" Trước ngày Phi du, TT Bush đã xác nhận Mỹ sẽ đem quân đến gìn giữ hòa bình cho Liberia nếu Taylor ra đi. Nước Nigeria cho biết sẵn sàng chấp nhận cho Taylor đến sống lưu vong. Trước khi TT Bush công du, Taylor nói sẵn sàng từ chức ra đi nhưng đặt điều kiện là phải có mặt quân Mỹ để chuyển giao quyền hành trong ổn định. Cho đến giữa tuần này, TT Bush vẫn chưa quyết định phái quân đến Liberia, mặc dù đã có một phái đoàn quân sự tiền phong Mỹ đến Monrovia để thăm thú. Rất có thể ông Bush sẽ xin một sự biểu quyết của Quốc hội Mỹ. Ðây cũng là chuyện lạ, vì các vị Tổng Thống Mỹ chỉ xin Quốc hội chấp thuận khi lâm vào một cuộc chiến, còn khi đưa quân đến bảo vệ hòa bình ở nước khác thường Tổng Thống không cần sự chấp thuận chính thức của Quốc hội. Sự đắn đo của ông Bush có lẽ vì một nguyên nhân sâu sắc: vấn đề nguyên tắc.
Năm 2000 khi ra tranh cử Tổng Thống, ông George W.Bush đã không ưa thích cái gọi là "xây dựng quốc gia", nghĩa là Mỹ phải nai lưng ra tốn người tốn của, trực tiếp đem quân đến giúp một nước nào đó tạo lập chế độ tự do dân chủ để có hòa bình và ổn định. Ngoài ra những vấn đề ở Phi châu cũng bị loại vào hàng thứ yếu trong chính sách đối ngoại, vì không ăn nhằm gì đến quyền lợi kinh tế hay quốc phòng của Mỹ. Kinh nghiệm gần nhất về việc Mỹ đem quân đến gìn giữ hòa bình ở Phi châu là Tổng Thống Bush - phụ thân ông Bush ngày nay - vào cuối năm 1992 đã đưa 25,000 quân đến Somalia, rồi sau bị tổn thất nặng phải rút về gấp. Sự thật ở những nơi có vấn đề bộ lạc và sắc tộc vô cùng phức tạp như Phi Châu, xây dựng dân chủ không phải dễ. Liberia có một thể chế dân chủ bắt chước Mỹ mà vẫn có loạn chém giết lẫn nhau. Bài học là dân chủ phải do chính người bản xứ tự làm chớ không phải chỉ cần một cái vỏ từ bên ngoài đem đến. Dù vậy ông Bush vẫn hăng hái Phi du, có thể vì ông cần những lá phiếu của những người dân Mỹ gốc Phi trong cuộc bầu cử 2004. Lần trước, chỉ có khoảng 1/10 dân da màu bầu cho ông, còn lại họ đã bầu cho Dân Chủ.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Bốn người được báo cáo đã bị giết chết hôm Thứ Năm sau một vụ cảnh sát rượt đuổi qua nhiều quận đã kết thúc trong trận đấu súng trên đường Miramar Parkway theo sau một tên cướp có vũ khí tại Coral Gables, tiểu bang Florida.
Mỗi năm lên tuổi già đi, tưởng đâu đã được an nhàn, nào ngờ đảng Cộng sản Việt Nam vẫn phải tối mắt đấu tranh để tồn tại vì các chứng nan y: Suy thoái tư tưởng; Đạo đức xuống cấp; Tham nhũng; và, Lợi ích nhóm trong trong cán bộ,đảng viên.
Bản thông báo của cảnh sát đưa ra hôm Thứ Năm ngày 5 tháng 12/2019, cho biết cô bé mất tích tên Lara Nguyen, 12 tuổi, cư dân thị trấn Menda. Lần cuối cô bé được nhìn thấy là tại nhà cô bé này ở đường Coppice Street, khoảng 8 giờ sáng hôm Thứ Tư ngày 4 tháng 12/2019.
Sài Gòn: Trong 11 tháng kiều hối đạt 4,3 tỷ USD, dự kiến cả năm 2019 dự kiến 5,3 tỷ USD, tăng trên 9% so với năm 2018. Kiều hối về đã giúp sản xuất kinh doanh, giải quyết khó khăn đời sống người thân, giải quyết việc làm, tạo điều kiện cho kinh tế Tp SG phát triển.
Do dự đoán thời tiết sẽ có 40-50% cơ hội mưa rào vào Thứ Bảy tới, 7 tháng 12 - ngày sự kiện ‘Winter in the Grove’, Thành phố sẽ dời sự kiện này đến ngày thứ Năm tuần sau, vào ngày 12 tháng 12, và chương trình sẽ bắt đầu lúc 5:00 giờ chiều đến 8:00 giờ tối
Tại nhà hàng Diamond 3, Westminster, Nam California, Tối thứ Sáu, ngày 29 tháng 11 năm 2019, Hội Đồng Hương Quảng Nam – Đà Nẵng (QNĐN) đã tổ chức buổi tiệc tri ân các mạnh thường quân và các ân nhân đã ïđóng góp cho chương trình cứu trợ Thương Phế Binh Việt Nam Cộng Hòa Quảng Nam Đà Nẵng.
Hôm biểu tình 17/11, lãnh tụ trẻ Joshua Wong hô lớn khẩu hiệu "Hồng-kông là Bá-linh mới !" trước đông đảo dân Hồng-kông tụ tập tại Công trường Edimbourg trong khu phố doanh thương.
Chính phủ Trump đang thắt chặt các đòi hỏi làm việc đối với một số người nhận phiếu thực phẩm, một sự thay đổi dự kiến sẽ loại bỏ các lợi ích của Chương Trình Hỗ Trợ Dinh Dưỡng Bổ Sung (SNAP) cho 688.000 người lớn.
Tổng Thống Donald Trump hôm Thứ Tư đã đột ngột bãi bỏ cuộc họp báo đã được lên lịch trình để kết thúc chuyến đi đầy tranh cãi tới Anh cho cuộc họp năm thứ 70 của Tổ Chức Hiệp Ước Bắc Đại Tây Dương gọi tắt là NATO.
Có 422.9 triệu khẩu súng đang lưu hành, khoảng 1.2 khẩu cho một người Mỹ, và 8.1 tỉ dây đạn được bán vào năm ngoái, chứng tỏ súng là phổ biến tại Mỹ, theo National Shooting Sports Foundation cho biết.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.