Hôm nay,  

Thơ Thơ

09/06/200300:00:00(Xem: 5261)
Xuân Sang

Hôm qua nhận được điện thư sang,
Anh hẹn anh về đón em sang.
Mà sao năm tháng im bằn bặt,
Đã lỡ xuân này chắc xuân sang.

Đã mấy mùa xuân đợi đón sang,
Trời xuân phơi phới dạ mênh mang.
Bầy chim én nhoœ chao trời rộng,
Chẳng thấy người về để đón sang.

Xuân qua, xuân đến lại xuân sang,
Hoa nơœ cành xuân bướm rộn ràng.
Rạo rực con tim chờ đợi mãi,
Chẳng thấy anh về để đón sang.

Anh Mười

*

Với Em

Với em, tôi biết nói gì"
Chiều hôm Chúa Nhật thầm thì với cha.
Với em tôi keœ đi qua,
Con đường tình ái nơœ hoa mấy mùa.
Với em dẫu cộng chẳng thừa,
Nhân lên vẫn thiếu, trừ chia lại buồn.
Với em nào dám dỗi hờn,
Tâm tư gưœi gắm cung đàn mà thôi.
Với em, gần vẫn xa xôi,
Em đi cưœa Bắc, tôi ngồi cưœa Nam.
Với em trái - cấm - người - ăn,
Nuốt vào cay đắng, ngậm càng đắng cay.
Dẫu sao tình vẫn còn đây,
Còn đây tâm sự vơi đầy với em.

T.T. Kim Vũ

*

Thu Mây Bay

Một lần thu lại nhớ mây bay
Gợi lại lòng tôi chuyện trước đây
Người bay mất rồi còn để lại
Giọt thương, giọt nhớ cứ vơi đầy

Chiều nay mây trắng vắt ngang trời
Như bóng người về ngàn dặm khơi
Sống dậy trong tôi bao kyœ niệm
Một thời ký ức rất xa xôi

Cứ ngẩn ngơ nhiều bóng dáng xưa
Khi mùa gió xoáy lọt song thưa
Trăm ngàn mầu trắng bay muôn neœo
Mơ bóng ai về trong gió mưa.

Người đi trăm nhớ giọt ngàn thương
Ray rứt khúc đường mãi đoạn trường
Kyœ niệm đàn con người để lại
Theo lời ký thác mãi như hương.

Thanh Tương

*

Đỉnh Nào Là Đỉnh Bình Yên"

Viết thay A.

Cám ơn anh đã cho thơ
Khởi tươi sắc màu không ngờ
Cám ơn một lời chồng vợ
Đã đưa đời mình vào mơ

Anh ơi! Hãy cố làm người
Trước sau xin nhớ một lời
Lời yêu khi trao phải giữ
Đừng nói như trẻ tập chơi

Bây giờ là cuối tháng Năm
Mùa Xuân Em, ai đã cầm"
Con tim từng nhịp nức nở
Chuộc gì được bình yên tâm"

Á Nghi, 22.5.2003

*

HÀNG MÃ

Viết thay nhỏ A.

Ôi người xúc phạm đến ta
Cắn môi không khóc, thật thà mặn môi
Mặn vì máu hay lệ rơi"
Chữ tình dứt được thì thôi dễ dàng
Năm châu đâu chỉ một đàng
Mà không chọn khéo trễ tràng cả duyên
Ơi người! Bốn bể thuyền quyên
Sao người lựa "ván đóng thuyền" là tôi"
Xé thơ, tung trắng chỗ ngồi
Tim tôi tan nát, nhịp rồi có ngưng"
Cơn đau, tăng nhé, chớ dừng
Cho tôi từ giã, trả gừng muối ai
Tình người: hàng mã chóng phai
Tình tôi: dâng trọn, nên hoài cơn đau!

Á Nghi, 14.5.2003

*

Trời Đầy

Giận chưa cái bàn tay hư
Người ta không đọc viết thư gửi hoài
Hôm qua hai lá thư dài
Nay thêm bốn, đúng trời đầy vì yêu
Thật ra ít đấy chẳng nhiều
Nhà người đối diện mỗi chiều đợi trông
Này thôi! Tôi đổi linh hồn
Xin về giấc ngủ vơi lòng nhẹ đau
Đừng cho phố nhỏ mưa sầu
Hạt đưa như tiếng kinh cầu tình xa
Bây chừ lỡ "ghét" người ta
Người ta không nói, hỏi ra... đi rồi
Người đi mang cả tình tôi
Cả con nắng nhạt ngang trời mùa Đông
Bồi hồi nhớ chuyện dòng sông
Hẹn hò biển rộng nửa đường cạn khô

Kiến An

*

Ta chờ em

Bao giờ áp má hôn đôi mắt
Để khẻ nghe lòng gọi tiếng em
Anh thấy chiều nay mây thật thấp
Trắng cả khung trời - đón bóng đêm ...
Hoa nở em à ! ngược bão giông
Trời thu sao nắng lại tươi hồng
Mắt em không chớp mà tha thiết
Tình muộn em à có trể không !"...
Hôm qua cũng vẫn trên màn ảnh
Dòng chữ thương yêu rối mắt nhìn
Em viết bên trời em gió lạnh
Nhớ em nhiều lắm - ý nhu tình ...
Chồng em vẫn lạnh lùng như tuyết
Như khách trọ nhà - như chẳng quen
May còn mấy đứa con thân thiết
Nên cũng vỗ về được ý riêng ...


Bao giờ tan gió tan mưa bão
Thơ sẽ trọn vần như ý mong
Anh có khép vòng tay âu yếm
Ôm em trìu mến ấm như lòng
Em ạ ! lời thơ em tha thiết
Bên nầy mây trắng vẫn cô đơn
Nếu gió không vờn đâu ai biết
Mây bay vơ vẫn khắp mười phương ...
Anh vẫn chờ tan cuộc bão giông
Để tình để ý trọn như lòng
Hai mươi năm lẻ như cơn mộng
Đôi mắt ngày xưa - mi vẫn cong...

THY lan thảo

*

Tấm Lòng Bằng Hữu

Gơœi bạn bè để nhớ một thời Nguyễn Trung Trực

Thanh Tùng

Còn thương thánh thất Cao Đài
Tư Hiền quán nhoœ lai rai phê, trà
Bạn bè nhớ một thời xa
Nhớ Vân cưœu chỉ bên nhà, giờ đâu"

Bá Khương

Việt Thanh tuổi độ trăng tròn
Còn hương nước mắm ngoài hòn Lại Sơn
yêu người giận lẫy dỗi hờn
Xa Khương dạo đó đã hơn nưœa đời.

Lữ Ly

Bên hàng Thúy Liễu lung linh
Cái Bần một thuơœ quê mình, quê ta
Quê người con nhớ quê xa
Ngùi thương một bóng mẹ già hắt hiu.

Đức Sơn

Đức Sơn đâu phaœi Đường Sơn
Sao ngày xưa đó để hờn NT
Giờ đây hai neœo xa mù
Biết ai còn nhớ lời ru cuộc tình.

Hàng Ngươn

Bạn về qua xóm Bánh Tầm
Còn thương đường cũ nhớ thầm người xưa
Quê người trời nắng trời mưa
Tiếc hoài ngày đó sao chưa ngoœ lời.

Sỉ Sơn

Sơn từ Phú Quốc vào đây
Làm tên trọ học tháng ngày sưœ kinh
Chuœ nhà con gái xinh xinh
Thôi anh đành phaœi trọn tình nàng Năm.

Vĩnh Hòa Hiệp

*

Áo Thu

Vào Thu thay áo Thu vàng
Còn ta không áo ngỡ ngàng tình thơ
Gió Thu man mác hững hờ
Lá Thu run rẩy xác xơ than dài
Suối Thu chơœ lá Thu hoài
Về đâu thương tiếc dọc dài tuổi xuân.

Anh Hạ - Melbourne

*

Thu Say

Mây trắng không cài, chỉ ghép sơ
Như trêu con yến chớ bay hờ
Quyết về ngõ trúc thăm lầu mộng
Mới đón thuyền châu vượt bến tơ
Đợt sóng gợi tình xuyên đất lạnh
Đàn thu ôm gió nhịp sương mờ
Giật mình... thấy giữa vùng hư aœo
Ai mắc vào tim... một túi thơ"!
Liễu Thuận Khanh

*

Thu Caœm

Họa bài Thu say cuœa nghĩa đệ Liễu Thuận Khanh

Ngõ trúc thu hòa mấy nét sơ
Thế nhưng... bầy nhạn chẳng ơ hờ...
Nghiêng mây kết vận thành khung mộng
Gạn ý gom tình dệt mối tơ
Đất mẹ bồi hồi thương gió giục
Hồn quê xao xuyến dõi đêm mờ
Bâng khuâng đứng giữa trời cô tịch
Thắp ngọn đèn trăng hứng giọt thơ!

Đan Phụng

*

Chữ M và Tiếng Mẹ

Kính tặng các Bà Mẹ Việt Nam - những người đã suốt đời hy sinh tận tụy

Từ thuơœ đó ta gọi người là MẸ
Hay gọi người bằng MÁ vẫn dễ thương
Từ Đông phương đến tận cùng Tây phương
Danh từ ấy ngàn xưa do Thượng đế
Khéo xếp đặt thành loại từ Quốc Tế:
Bước đầu đời trong trí óc treœ thơ
Có chữ nào dễ nhớ hơn Em-Mờ (M)"
Ta hãy nghe những xưng hô độc đáo:
Người Trung Quốc viết tên người là MẪU,
Cạnh láng giềng, em bé đất Phù Tang
Bên vành môi bập bẹ MAMASAN,
Em bé Pháp gọi MAMAN thật ngọt
Nên tự điển tiếng MÈRE không boœ sót,
Viện Hàn Lâm Anh Mỹ dành tiếng MOM.
Cho môi em nơœ đẹp nụ cười dòn,
Tây Ban Nha gọi mẹ MADRE truyền thống.
Và cổ ngữ Latin luôn xưœ dụng,
Tiếng MATER khi nói đến mẹ hiền,
Vơœ học trò Đức quốc ghi đầu tiên,
Tiếng MUTTER lúc nhắc tên hiền mẫu.
Và còn nữa... chữ M tiếng MẸ yêu dấu,
Chữ thân thương, tiếng êm ái ngọt ngào,
Nói lên tình đẹp sáng tựa trăng sao,
Là tình mẹ có lời nào taœ hết
Là tình mẹ có sách nào đuœ chép"
Tình cưu mang traœi nặng chín mùa trăng
Tình dưỡng nuôi đến bạc tóc long răng
Vẫn chưa cạn khi dòng sữa đã cạn.

Xin viết mãi chữ M không giới hạn
Xin ghi hoài tiếng MẸ lên không trung
Để ca khen tình mẹ đến tận cùng
Nhân Đại Hội Mother Day truyền thống.

Lưu Thái Dzo

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.