Hôm nay,  

Diễn Đàn Độc Giả- Phần Iii

30/06/200100:00:00(Xem: 5747)
Một Chuyện Khôi Hài

Tin anh Phương Đông con trai ông phó mộc Côn viết một truyện ngắn được đăng trên một báo lớn làm bà con xôn xao bàn tán. Cái anh Phương Đông ngày xưa vẫn gọi là thằng Còi mà tài lạ! Nom anh ta cao ngẳng cao nghẻo, gầy như cò hương, mặt mũi lúc nào cũng nhăn nhó như khỉ ăn gừng, chẳng ai thấy anh ta tươi tỉnh thư thái bao giờ. Ngữ ấy chẳng có ai thọ được, đang đi trên đường nếu gặp cơn gió mạnh thổi, chắc sẽ bay như chiếc lá tre ra ngoài đồng. Thế mà chẳng hiểu thế nào anh ta thi được vào đại học, nhưng không vì vậy mà các cô gái làng chú ý đến anh hơn. Nay đột nhiên anh nổi danh, được mọi người nói về anh với một lòng tự hào, trân trọng.

Hôm đó trong làng có đám cưới, buổi tối mọi người ở rạp bàn tán sôi nổi về cái tin kia. Bỗng một người kiếm được tờ báo ấy mang ra. Cụ Sửu, một người già có uy tín trong làng bèn đứng dậy nói:

- Thưa các cụ! Việc anh Phương Đông viết được truyện đăng báo là một niềm vinh dự của cả làng ta, xã ta! Thằng Tô đâu" Cháu tốt giọng, hát hay, hãy đọc to cho mọi người cùng nghe!

Thằng Tô sung sướng đứng dậy đón lấy tờ báo. Nó vuốt cho tờ báo thật phẳng phiu, đến đứng dưới ánh đèn sáng rực rỡ hắng giọng. Nó chuẩn bị đọc thì có ai bỗng hỏi:

- Thế cô Côn, mẹ anh Phương Đông có đây không nhỉ"

- Dạ! Có con đây.

Cô Côn đáp và đỏ mặt đứng dậy. Nom mặt người đàn bà đến là vui sướng. Cụ Sửu cất tiếng:

- Cháu nó có về không, cô"

- Thưa cụ! - Cô Côn xúc động nói lí nhí - chắc là bây giờ cháu nó về rồi. Cụ có điều gì dạy bảo cháu ạ"

- Có đấy! - Cụ Sửu nghiêm trang - Anh Tộ, anh là Bí thư Đoàn Thanh niên, đã từng là dũng sĩ, hãy đi đón anh Phương Đông, niềm tự hào của làng ta tới đây để các cụ hỏi chuyện. Anh hãy bảo với Phương Đông rằng: Các cụ trong làng ta muốn thế!

Anh Tộ đi ra, cụ Sửu nhắc thằng Tô:

- Nào, bắt đầu!

Thằng Tô lại hắng giọng. Nó run run đọc:

- Đầu đề truyện "Làng tôi".

- Là làng ta đấy! Nó viết về làng mình mà.

Mọi người xì xào, gương mặt ai cũng có vẻ hạnh phúc của sự chờ đợi một niềm vui. Tiếng thằng Tô cất lên:

- "Theo con đường đất đỏ, dọc bìa rừng độ hai kilômét là đến làng tôi... Một căn nhà xinh xắn đầu làng hiện ra. Đầu nhà có một khóm hoa giấy xanh rờn khoe ra vô số những bông hoa màu hồng mỏng mảnh. Đó là ngôi nhà của vợ chồng anh Đức, chị Nhật, cùng hai cháu trai Xuân, Hạ và cháu Thu, con gái"...

- Chắc nó viết về nhà vợ chồng thằng Út với cái Gái đấy - cụ Sửu thì thầm vào tai người bên cạnh - cơ mà nhà ấy có năm đứa gái cả, làm gì có con trai"...

Tất cả lại im lặng. Chỉ có tiếng thằng Tô đọc đều đều:

- "Nhà cụ Mỗ ở giữa làng. Căn nhà ba gian bằng tre ọp ẹp. Cụ Mỗ là bố chị Nhật, vợ anh Đức. Cụ là người nóng nảy, hơi xấu bụng. Tuy đã già lắm, nhưng cụ còn minh mẫn, da dẻ đỏ đắn"...

- Chắc cụ Mỗ trong chuyện là cụ Sửu đấy! - Có ai đó nói.

- Thì cụ Sửu chả là bố vợ anh Út không" - Một chị beo béo giải thích với một anh thanh niên chắc ở nơi khác đến.

Cô gái ngồi cạnh anh ta trông rất xinh, buột miệng bâng quơ:

- Anh ấy viết khéo nhỉ!...

- Suỵt! Suỵt! Trật tự để nghe tiếp.

-"Vào những ngày giáp hạt, vợ chồng anh Đức vất vả lắm. Các cháu đói, kêu khóc ầm ĩ"...

Anh Út nãy giờ ngồi yên. Nghe đến đây anh lắc đầu lẩm bẩm:

- Lạ thật! Nhà mình đã bao giờ để con cái thiếu đói đến nỗi phải kêu khóc ầm ĩ đâu" Cái đoạn này rồi phải bảo chú Còi sửa mới được...

Anh Út vẫn quen gọi Phương Đông là "chú Còi". Dù ai có gọi anh ta là vàng là ngọc hay là gì đi nữa thì với làng này, anh vẫn chỉ là "chú Còi" ngày xưa.

Tô lại hắng giọng. Nó đưa lưỡi liếm một vòng đôi môi khô, đọc tiếp:

- "Bất đồ, một buổi đi làm về, anh Đức kinh hoàng thấy vợ mình đang nằm trong vòng tay của một người đàn ông lạ"...

Chị Gái, vợ anh Út giật thót người, phẫn nộ kêu lên:

- Láo toét! Thằng Còi nghe ai nói tôi ngủ với giai"

- Kìa, chị Gái! - Ông giáo Thiu sẽ sàng - Cậu ấy viết như vậy đã chắc đâu viết về gia đình chị! Hãy cứ nghe cái đã...

- "Đức đứng như trời trồng" - tiếng thằng Tô lại vang lên - "Nhật không hay biết gì cả. Chị vẫn nồng nhiệt hôn lên má, lên môi người đàn ông nọ"...

- Giời ơi! - Chị Gái bật kêu - Đứa nào thối mồm nói với thằng Còi như thế để nó viết lên báo" Bây giờ cả huyện người ta tưởng thật - chị khóc nấc lên - Anh Út! Có các cụ, có mọi người đây, anh nói đi... là tôi không có thế!...

- Thì mẹ nó không có thế!... - Út làu bàu. Anh quay sang cô Côn - Chị Côn! Đứa nào nói với thằng Còi nhà chị là nhà tôi đói nghèo" Đứa nào đặt điều vợ tôi ngủ với giai"

Nãy giờ nghe chuyện, cô Côn lo tím mặt tái mày. Chết thôi! Cái thằng Còi... Con ơi, sao mày lại dại thế" Đương không lại bịa chuyện người ta mà đưa lên báo" Chuyến này rồi đền danh dự nhọc! Tội phỉ báng mạ lỵ là tội lớn lắm chứ chẳng chơi. Cô cúi thấp xuống để mọi người không nhìn thấy. Nghe anh Út sừng sộ, cô run lên như giẽ:

- Nào tôi có biết! Thôi, con dại cái mang. Tôi xin lỗi các cụ, các anh chị...

Ông giáo Thiu quay về phía vợ chồng chị Gái, khẽ gắt lên:

- Cái nhà anh chị này buồn cười nhỉ" Việc đâu đâu lại vơ vào mình. Rõ dơ! Cậu ấy là nhà văn, cậu ấy hư cấu thế. Tên tuổi địa chỉ nào nhà anh chị"...

Chị Gái đang sụt sịt khóc, thấy ông giáo Thiu nói thế, chồm lên:

- Ông lại còn bênh nó hả! Hay chính ông đã đặt điều với nó" Ông thù oán gì vợ chồng tôi" Dè chừng nhé! Nhà văn là cái thá gì mà nói láo! Là cái thá gì mà dám dựng chuyện tày đình gán cho nhà người ta!...

- Hừ. Là cái gì" - Anh Út cũng nổi xung - Được nói láo toét chắc" Nhà văn là nhằn ra! Là người mà làng nhằn ra, chứ là cái thá gì, cái thằng Còi"...

Cô gái xinh xinh lúc nãy lại buột miệng:

- Khiếp! Sao anh ấy liều thế nhỉ"

Cụ Sửu cũng đã ấm ức lắm. Cụ trót giới thiệu nó là "niềm tự hào" nên còn chưa tỏ thái độ gì. Ngay từ đầu truyện nó nói "cụ Mỗ xấu bụng" là cụ biết ngay nó ám chỉ cụ rồi. Cứ để nghe xem thằng Còi còn xỏ xiên gì cụ nữa" Nghĩ đến đó, cụ xua tay:

- Cứ để thằng cháu Tô nó đọc tiếp...

Thằng Tô hoang mang. Nó phát hoảng lên, cầm tờ báo trong tay như cầm một cái gì mà người ta ghê tởm. Nhưng nghe cụ Sửu giục, nó miễn cưỡng:

- "Cụ Mỗ được con rể báo tin, cụ không nói năng được gì. Cụ ngồi lặng lẽ uống từng bát rượu. Lâu sau cụ cầm con dao nhọn, gầm lên"...

Thì ra vậy đấy!... Cụ Sửu lặng đi. Đến cụ mà thằng Còi còn dám xỏ xiên thì nó còn tha ai. Ô! Sao nó dám láo thế"...

Thằng Tô vẫn tiếp tục đọc:

- "Cụ đập vỡ cái bát vừa uống rượu, đứng phắt dậy. Đang chếnh choáng hơi men, cụ vung dao nhè anh Đức mà đâm một nhát. Anh Đức tránh được nhưng vẫn bị sượt bả vai, máu chảy ròng ròng. Anh túm lấy bố vợ, giật con dao. Cụ Mỗ mất đà ngã bổ chửng ra sân, cái răng hàm cuối cùng cũng rơi ra nốt"...

- Ái chà!... - Cụ Sửu kêu lên đau đớn - Tô, dừng lại!

Thằng Tô im bặt, nó sợ hãi nhìn quanh. Anh Út vằn mắt lên vì tức giận. Chị Gái ôm mặt rên rỉ. Còn cụ Sửu, cụ ngồi ngây ra như pho tượng, choáng váng không thể nói nên lời. Xưa nay chưa bao giờ có ai xúc phạm cụ ghê gớm thế.

- Mẹ Côn đâu" - Cụ Sửu hỏi giọng khàn khàn chết chóc.

- Dạ! - Cô Côn run rẩy.

- Mẹ con nhà chị liệu mà bảo nhau xin lỗi chúng tôi nhé! Xin lỗi với những lời mà chúng tôi nghe lọt tai mới được đó. Không thì khó sống đấy!

Cô Côn ứa nước mắt:

- Con đội ơn các cụ. Đội ơn các bác. Con cắn rơm cắn cỏ, dập đầu lạy các cụ. Con sẽ bắt thằng Còi đi từng nhà xin lỗi...

Ông giáo Thiu chỉ cười khẩy. Ông đứng dậy đi ra ngoài... Đúng lúc ấy anh Tộ đưa Phương Đông đến. Anh nắm tay nhà văn đưa lên cao, vui vẻ nói thật to:

- Thưa các cụ! Con đã hoàn thành nhiệm vụ đưa nhà văn Phương Đông, niềm tự hào của làng ta đến trình các cụ...

Anh Tộ vừa dứt câu, cả đám đông gầm lên giận dữ, huyên náo. Phương Đông ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì tiếng anh Út thét lên:

- Thằng Còi kia! Nhà văn với chả nhằn ra! Ai cho mày nói xấu gia đình nhà tao" Chúng tao đã được Senior Counsel là cụ Sửu đây cho biết, mày mà không xin lỗi chúng tao là phen này khó sống...

- Ai đặt điều với mày là bà ngủ với giai hở thằng Còi trời đánh thánh vật kia" - Chị Gái lồng lộn nhảy dựng lên, tay xỉa xói - Phen này mày chết với bà! Bà xé xác mày ra...

Phương Đông há mồm. Nụ cười méo xệch trên môi. Mặt anh tái đi. Cô Côn lao tới ấn đầu con trai xuống, rít lên:

- Còn đứng như phỗng thế à" Thằng trời đánh thánh vật! Dập đầu xin lỗi các cụ đi!

- Ừ, kể tình đầu rồi xin lỗi các cụ ngay! - Cụ Sửu nghiêm khắc.

Chỉ có cô gái xinh xắn nọ, chị beo béo và anh thanh niên là lè lưỡi thương hại nhà văn.

Nhìn cảnh người làng giận dữ, đột nhiên, trái tim mẫn cảm của người nghệ sĩ trong anh hiểu ra tất cả. Cùng lúc, anh thấy đau buốt trong ngực mình! Ôi trái tim anh... Trái tim yếu đuối từ lâu, nay trước cảnh sôi sục của dân làng, bỗng nhiên đập dồn dập, đập sai nhịp, khiến anh tối tăm mặt mày, lả người, rồi té nhào xuống sân như một cây gỗ vừa bóc vỏ, rất trơn...

Dương Quốc Hải - Việt Nam

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ông Rudy Giuliani, luật sư riêng của TT Trump, được biết tiếng là thị trưởng New York khi al-Qaeda tấn công 2 tháp đôi ngày 11-9-2001 và được TT Trump mô tả là nhân vật huyền thoại, nay là đối tượng của nhiều cuộc điều tra.
hà làm phim tài liệu và bảo vệ môi trường Michael Moore xác nhận: không thường tán đồng các quan điểm của TT Trump, nhưng có thể đồng ý 1 điểm, là tố cáo lạm dụng chính trị có hệ thống.
tàu Ý đi ngang qua vớt thuyền nhân VN trong đó có Ái Liên. Lúc này cô bị sốt mê man và được đưa về nước Ý sau cả tháng hải trình. Khi bình phục thì Ái Liên được Đức Giáo Hoàng John Paul 2 tiếp kiến và có chụp bức hình kỷ niệm
Có thể cuộc bầu cử 2020 sẽ thành trận thư hùng giữa 2 tay đại tài phiệt của thành phố New York tức Donald Trump (Cộng Hòa) trong ngành địa ốc và Michael Bloomberg (Dân Chủ) trong lãnh vực tài chánh?
Mùa Lễ Tạ Ơn Hoa Kỳ 2019- Xin tạ ơn, xin bày tỏ lòng biết ơn, xin cám ơn những người Tây phương tốt bụng, những hội đoàn, những quốc gia đã mở rộng vòng tay cứu giúp thuyền nhân trong đó có người viết bài này
gần đây nhất theo yêu cầu của một số thính giả ở xa nên đài đã có quyết định mở thêm hai chi nhánh của đài đó là: một tại San Jose trên băng tần 16.10 và tại Houston TX trên băng tần 27.4, chương trình sẽ được bắt đầu phát hình 24/24 kể từ ngày 1 tháng 12 năm 2019 với 3 hệ thống cùng một lúc
Lãnh đạo của đặc khu Carrie Lam đã nhận biết qua kết quả bầu cử nghị viên cấp quận hôm 24/11: cư dân bất mãn vì cách hành xử quyền lực của hành pháp.
Nai hoang dã chết trong lâm viên quốc gia tại miền bắc Thái Lan với 7 kilogram rác trong bao tử. giới chức địa phương cho biết số rác này gồm bao nhựa plastic, bao cà-phê và cả quần áo lót phụ nữ.
Vào ngày 27/11, 8 người bị truy tố trong vụ tấn công Holey Artisan cafe năm 2016 tại thủ đô Bangladesh, khiến 22 người chết, đa số là ngoại kiều.
Ít nhất 6 người chết và 15 người bị thượng trong 3 vụ nổ khác nhau trong ngày Thứ Ba 26/11 tại thủ đô Iraq.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.