Hôm nay,  

Bé Viết Văn Việt

15/10/200600:00:00(Xem: 30683)

Bé Viết Văn Việt . Bài dự thi số 269 Bis

QUILT EXPLANATION

Các bạn thân mến,
Tuần này, Ngân Hà mời các bạn đọc bài luận văn bằng tiếng Anh của Elizabeth Kim Trang Lê viết nạp ở trường. Bài này đã do chính Kim Trang dịch ra tiếng Việt gửi dự thi, được đăng trong tuần vưa rồi với tựa đề “Bức Tranh Toàn Cảnh”.

On my quilt, you see two flags on the top and bottom corner. These two flags represent me as an Asian American. I am Vietnamese and was born in an American country. I am a full-blooded Vietnamese. My parents are also pure Vietnamese.

The two landscapes of Vietnam near the top of my quilt repesent my mom and dad’s native land. That was where my parents grew up as a child. My dad grew up in a place called Ben Tre. Ben Tre is famous for their coconut trees and its products, such as coconut candy. My mom’s home land is in Nha Be. Nha Be is known for its ever-stretching and beautiful river. The pictures are near the top because that represents how I am here today. Those places kind of represent my second homes.

Somehow, I feel like a part of me belongs in those places. Therefore, one day, I would like to travel and visit my parent’ hometown. The picture of the beach with the palm tree represents my passion to go to the beach. I just think that it is the most beautiful and fun place to “hang around” with my friends or family. Also, the beach reminds me of my wonderful memories with my friends from tutoring over the summer.

The picture of my family in the center of my quilt represents me the most. I would never be anything without them. They will always be there to support me and listen to my problems. My family is also like teachers to me. They tell me things that I can never learn in school. My family is like my friends, only blood-related. The bed represents my lazy summer/ weekend days. I love to sleep because I love what goes on in my dreams, all the madness and craziness. I LOVE to sleep in when there’s no  school. It also represents that I am laidback and usually calm.

The pharmacist on the top  left corner represents my future career job. I want to be a pharmacist because it seems easier than being a doctor or lawyer. Also, I heard from my parents that a pharmacist makes quite a lot of money. But I am still not exactly sure about what I want to be when I grow up.

The picture of my nieces and nephews are the “babie” of the family. They bring fun and a smile to everyone in my family. I enjoy talking to them and listening to them talk back with their cute way of saying things.

Next to that picture is a picture of a throne and crown. The throne and the crown represent how I got my last name, Le. My last name comes from a Vietnamese emperor named Le Dai Hanh. He was able to defeat a small country called “Chiem Thanh” and made it a part of Vietnam. The Le dynasty was able to go on for 3 generations. Then, I have a picture of an airplane. This picture represents that I love to travel to different places. I love to learn about the new environment and look at beautiful landscapes. So far, my mom has promised to take me someplace out of the state every year for summer. One day, I would like to fly to Hawaii or Florida and enjoy their tropical atmosphere. Last but not least, is the chocolate bar. This is a symbol for my love of food. I love to eat, from healthy to junk. I love to eat both Vietnamese cuisine and American food. Whether it’s a simple snack bag to a plate of thick and juicy steak, I still love it. The only foods that I dislike are broccoli, mushrooms, weird types of meat (snake, turtle, dog, cat, mouse, ect…), raw carrots, olives and food with raw meat such as sushi.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.