Hôm nay,  

Chơi Chưa Đúng Chỗ

06/11/200600:00:00(Xem: 3685)

Chơi Chưa Đúng Chỗ

Bật Giáo, người ở Sơn Đông, nổi tiếng về ngón đàn điêu luyện, nên được nhiều người kính nể, hết dạ cung nghinh, khiến tự chốn thâm tâm cứ cho mình là… tiên thánh, thành thử xem ai cũng dưới mắt mình hết cả.
Một hôm, Giáo ra bờ sông, thấy người ta đứng tràn ra câu cá nục, bèn xớn xác lội vô, những tiếng thế nhân sẽ khen tràn khen tới. Nào dè lượn tới lượn lui chẳng đặng cái… mụ nội gì hết cả, bèn chán nản đi về - còn thầm trách thế nhân đui mù ráo nạo - nên chẳng thấy được cái tinh hoa của… âm nhạc nước nhà, mà tỏ lộ tôn vinh, thì thiệt là hổng biết sống để mần chi đây nữa.
Vợ của Giáo là Lã thị, thấy chồng về với bộ mặt đưa đám, bèn tức tốc chạy ra. Lo lắng nói:
- Cơm ngày ba bữa. Phê pháo đủ đầy, mà chàng vẫn không vui. E chốn tâm can có điều chi khúc mắc"
Giáo bực dọc đáp:
- Nhạc là lời nói trong tim. Đó là chân lý. Vậy mà cái bọn đó không thèm ngó đến chân lý mà lo… câu cá nục, là cớ làm sao"
Lã thị là người sâu sắc, lại ở với chồng lâu ngày, nên thoáng một cái đã hiểu đặng đầu đuôi, bèn rộng lượng nhìn chồng. Thân thiết nói:
- Thiếp có chuẩn bị vài món nhậu, đợi chàng về với một lít Gò đen, thì chắc chắn sẽ vui nhiều vui tới.
Giáo đang rầu rĩ là vậy, nghe tới nhậu, mắt bỗng trào dâng sinh khí. Hớn hở nói rằng:
- Nhớ hồi chưa gá nghĩa phu thê, mỗi lần đụng đến rượu là mỗi lần nghe mẹ giảng đến mờ đôi mắt. Còn bây giờ có đặng hiền thê. Chẳng những giỏi làm mồi, mà còn biết được… Gò đen mấy độ - thì so với mẹ của ta - đã hơn nhiều lắm lắm!
Đoạn, thỏa sức hơi mà uống. Được đâu vài tuần, chợt Lã thị nghiêng nhẹ vào vai. Nhỏ nhẹ nói rằng:
- Nếu chàng dạy mỗi người một giờ. Tám giờ một ngày. Bảy ngày một tuần, thì thu đặng bao nhiêu"
Bật Giáo đưa tay lên đếm đếm một hồi, rồi hể hả đáp:
- Hai lạng bạc. Chắc ăn là như thế.
Lã thị liền đưa tay vuốt tóc mai một cái, rồi từ từ hỏi tiêp:
- Nếu có một đại gia, thuê chàng dạy cho con của họ, thì mỗi tuần thu đặng bao nhiêu"
Bật Giáo ngẩn người ra một chút, rồi ấp úng đáp:
- Giá chót cũng mười lạng. Không thể thua được.
Lã thị liền sửa tướng ngồi cho ngay lại, rồi nhìn thẳng vào mắt của Bật Giáo. Mạnh dạn nói rằng:
- Tài của chàng là tài ngoài trăm dặm. Không thể để lu mờ ở chốn này. Chẳng uổng lắm ư"
Bật Giáo lâu ngày được vợ khen, bỗng sướng còn hơn cha đội mồ sống lại, bèn phớn phở ruột gan. Sảng khoái nói:
- Sinh ra ta là cha mẹ. Hiểu ta là vợ. Thiệt là quá đã!
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, khiến mặt mày thấm đượm nét ưu tư. Hốt hoảng nói:
- Ta với nàng… gầy độ nhiều lần, nhưng chỉ bàn chuyện sửa sắc đẹp. Chớ chưa hề nói chuyện mần ăn, mà nay đổi thay nhiều như vậy. Ắt bên trong có điều chi khuất tất"
Lã thị với tay cầm ly rượu, dzô liền một phát, rồi cẩn trọng nói:
- Tề vương từ nhỏ đã thích đàn. Lớn lên mê nhạc, đến nỗi lúc bàn chuyện đại sự quốc gia, cũng phải hát vài bài cho tinh thần phấn chấn. Đã vậy từ Tể tướng đến Gián nghị đại phu, ai ai cũng biết đôi bài quan họ, ít điệu dân ca, lại am tường sáu câu vọng cổ…
Rồi ngừng lại để nhìn chồng, thì thấy mặt của Bật Giáo nghệch ra như trên rừng mới xuống, bèn động mối tâm tư. Cảm khái nói rằng:
- Đã bỏ công mơ thì mơ cho cao, lỡ… rơi xuống là vừa. Chớ mơ thấp thấp thì chẳng phải mơ miếc mần chi nữa!
Bật Giáo mặt mày hoảng loạn, mắt mất… mẹ tinh anh, rồi đưa hai bàn tay khua khua mấy cái mà nói rằng:
- Nàng với cha mẹ thì hiếu thảo. Với chồng con thì vẹn toàn - mà nay lạng quạng thế ni - Thiệt khiến cho ta phải ào lên thắc mắc!
Lã thị gắp vội miếng mồi, rồi nhịp nhịp lên bàn mấy cái. Quyết liệt nói rằng:
- Đời người như bóng câu qua cửa. Thoáng cái đã hết tuổi thanh xuân. Nếu không lo làm giàu, thì cơ hội nở mặt với tha nhân sẽ không còn nữa. Chẳng tiếc lắm ru"
Bật Giáo trố mắt ra nhìn vợ. Sửng sốt đáp:
- Nàng muốn gì thì phang mẹ nó ra. Chớ lấp lững kiểu này, thì trước là không hiểu đặng ý nhau, sau… nhồi máu cơ tim e ôm vào đó vậy.
Rồi đực mặt ra mà chờ. Lã thị thấy vậy, mới bình tâm nói:
- Tề vương mê nhạc. Chàng lại giỏi ngón đàn. Nếu được Tề vương trọng dụng, thì chẳng những sẽ đi vào xanh sử, mà thiếp suốt đời cũng… thẩm mỹ như ai. Sửa nhiều xuân tới.
Bật Giáo dần hiểu ra ý vợ, bèn dõi mắt vào chốn hư vô, mà bảo dạ rằng:
- Trượng phu sinh ra ở đời, mà làm mất lòng vợ, thì cho dẫu có chiếm được thiên hạ trong tay, cũng chẳng ăn thua gì hết cả!
Bèn hướng mắt nhìn vợ. Tha thiết nói:
- Hai ngày nữa ta sẽ lên kinh đô, để tìm đường thăng tiến. Chỉ mong nàng ở nhà giữ gìn sức khỏe, bảo vệ làn da, để ít nữa lên kinh làm… bà cho khoái.
Lã thị nghe vậy, liền mát tận tâm can. Nheo mắt nói:
- Thuận vợ thuận chồng, tát bể đông cũng cạn. Thiệt là đúng lắm!
Rồi nắm lấy tay của Bật Giáo, mà nói rằng:


- Lúc lọt được vào chốn quan trường, mà muốn sướng hoài sướng tới, thì phải nhớ lời thiếp dặn. Dứt khoát không được quên, kẻo chữ trăm năm tan lìa đứt bóng!
Đoạn, ghé miệng vào tai của Bật Giáo, mà nói đôi lời như gió thoảng mây bay:
- Thấy việc lợi cho mình. Dù là lợi nhỏ, cũng cố mà nhào dzô. Còn thấy việc hại cho người. Dù là hại lớn, thì cũng… kệ cha nó. Tuyệt đối không làm miễn phí cho thằng nào hết cả!
Ngày nọ, Giáo đến được kinh đô, bèn thuê chỗ trọ gần nơi vua Tề ở, rồi đợi lúc trời trong gió mát, hoặc ánh trăng lên, bèn đem hết tài nghệ ra mà phô diễn, những mong vua Tề trong cung nghe thấy, rồi hạ chỉ vời vô, để… công hầu bá tử nam dính vào tên cha mẹ đặt. Nào dè vua Tề vẫn lặng yên. Chớ chẳng hạ lệnh cho thái giám kêu mời chi hết cả, khiến Giáo bấn loạn tâm can. Ngửa mặt than rằng:
- Công danh dù không đạt được, cũng hổng sao, nhưng vì ta mà vợ hiền tiêu tan niềm hy vọng - thì cho dẫu có tận tụy cúc cung - cũng khó lòng khoan thứ!
Rồi bậm môi mà đàn, những mong Trời cao ngó lại, đặng bái tổ vinh quy, cho hiền thê phan phái, nhưng người muốn là một chuyện, còn Tề vương có dính độ hay không lại là chuyện chỉ có Cậu Bà mới biết, thành thử xuân hạ thu qua, mà đường công danh vẫn… chiều hoang biền biệt.
Một hôm, Giáo đang nấu cơm. Chợt có người quen đưa đến một phong thư, bảo là do vợ gởi. Giáo bồi hồi mở ra đọc. Thư viết: " Cách biệt bấy lâu, tưởng như vài thế kỷ. Lòng thiếp dầu như sắt đá, cũng khó ngăn được nghĩa tình. Với phu thê tiền duyên đã định, mà nay uyên ương hai nhánh hai đường, khiến thiếp nhìn Trời muốn hỏi chốn cao xa: Công danh bao giờ mới đặng" Để loan phụng dệt tiếp vần thơ, cho đến lúc sức cùng lực cạn. Bây giờ trời đã quá khuya. Nước mắt đầm đìa. Trái tim vô cùng đau nhói. Thiếp mới bàng hoàng hiểu được: Tình dành cho chàng quả nhiều sâu đậm. Khó cắt khó chia, mà giả như muốn cắt chia cũng không làm sao đặng…"
Bật Giáo chợt hai tay ôm lấy đầu, bởi đọc tới đâu bồi hồi theo tới đó. Đã vậy công danh chưa trọn. Tiền bạc chưa nhiều, nên không thể bù đắp phần nào nỗi trống vắng mà… vợ dại đang mang, bèn hít vội hơi sâu mà thì thào bảo dạ:
- Phi rượu bia bất thành phu phụ. Huống chi thư vợ đang nằm gọn trong tay, mà thiếu chút men thì làm sao hiểu được nỗi buồn thương vây kín"
Nghĩ vậy, bèn lần ra quán nhậu, kêu một cái lẫu đồ biển, đặng nhớ đến vợ hiền đang ngày đêm trông ngóng, bất chợt có người đi qua, sà xuống nói rằng:
- Tiên sinh dzô một mình, thì tâm sự làm sao mà chia sớt. Chẳng oải lắm ư"
Bật Giáo nhìn lại, thì ra là Phi Tử ở nhà bên cạnh, bèn rộn rã tim gan. Hớn hở nói:
- Tưởng là người xa lạ. Hóa ra bằng hữu thân quen. Vậy thì thêm bát thêm đũa cho tình thân gắn bó.
Đoạn, trải lòng ra mà… uống. Được đâu vài tua, Tử mới nhỏ nhẹ nói rằng:
- Tiên sinh có ngón đàn điêu luyện. Thần khóc quỷ hờn, mà không chịu mở lớp dạy thêm, là cớ làm sao"
Giáo buồn bã đáp:
- Dạy cho lắm cũng chỉ đủ ăn. Chớ không thể dư dã cho hiền thê… sửa độn, nên ta qua đất Tề mưu cầu chuyện công danh, nhưng đến hôm nay vẫn… như cánh chim chìm xuống…
Tử mở to mắt nhìn Giáo. Ngạc nhiên nói:
- Do đâu tiên sinh lại liều thân như thế"
Giáo thở ra một cái, rồi uất ức đáp:
- Tề vương mê nhạc, mà không để ý tiếng đàn của ta, thì mê cái gì chớ hổng phải… đồ son mi đố.
Lúc ấy, Tử vô miếng mồi, rồi thong thả ực cho một phát. Chậm rãi nói:
- Nếu tiên sinh không cho tôi là người xa lạ. Có thể để kẻ này phân giải đôi lời cho thông suốt được chăng"
Giáo mặt mày ủ rủ. Gật đầu đáp:
- Miễn hồ không đụng đến… vợ thì thôi. Ngoài ra ta chẳng ngán cái gì hết cả!
Tử nghe vậy, lòng bỗng thấy an tâm. Từ tốn nói:
- Tề vương thích nghe sáo mà tiên sinh đánh đàn. Cho dẫu ngón đàn của tiên sinh có đã thế mấy đi chăng nữa, thì cũng bằng không, bởi vua không thích thì mần răng mà dzô được"
Giáo nghe vậy, mặt mày trắng bệch. Ú ớ đáp:
- Thế chẳng lẽ ta không cầu được công danh ở nước Tề hay sao"
Phi Tử toan dừng lại, nhưng khi thấy nỗi thất vọng hiện tràn trên nét mặt của người trả tiền nhậu cho mình, bèn khó chịu trong gan. Lẩm bẩm nói:
- Mình đã ăn của người ta. Chẳng lẽ làm ngơ không cứu" Cho dù có bị người ta buồn phiền đi nữa, cũng phải đưa đầu gánh chịu. Chớ không thể bỏ mặc người ta, rồi ít nữa mai sau ai trả tiền cho nhậu"
Nghĩ vậy, liền nắm tay của Bật Giáo. Tha thiết nói:
- Đem đàn ra đánh cho người thích sáo nghe, còn cầu cho người ta ưa mình - thì chẳng khác chi người ta đã có hôn ước - mà mình nhào vô đòi cưới gã. Chẳng bậy lắm ư" Chi bằng trở về nhà. Mở lớp mà dạy. Tuy không nở mày nở mặt với tha nhân - nhưng được sớm hôm quây quần bên gối vợ - thì cho dù chưa võng lọng giàu sang, cũng coi như đạt chữ công danh rồi đó vậy…

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cụ bà Ruth Kundsin ở Quincy chứng minh rằng người ta không bao giờ quá già. Dù đã 103, bà vẫn tập thể dục có thể khiến những người trẻ tuổi nhìn cũng cảm thấy… mệt!
Hiện nay, thành phố Lawrance- Kansas đang nhộn nhịp phát triển. Thành phố có Đại Học Kansas này đã lọt vào top 20 trong bảng xếp hạng Bloomberg Brain Concentration Index.
Sáu mươi ba phần trăm người Mỹ nói rằng họ ủng hộ tự do của người khác để thực hành tôn giáo tại nơi làm việc hoặc ở nơi khác trong cuộc sống "ngay cả khi điều đó tạo ra sự áp đặt hoặc bất tiện cho người khác"
Cựu nhân viên của Fox News, Shepard Smith cho biết ông đang quyên góp 500,000 đô la cho Ủy Ban Bảo Vệ Các Nhà báo, theo báo New York Times cho biết.
Theo quy định mới, kể từ ngày 1/1/2020, các hãng hàng không không được thuê máy bay đã xử dụng quá 10 năm, tính từ ngày xuất xưởng đến thời điểm nhập vào Việt Nam
Westminster (Bình Sa) Tại văn phòng tòa soạn Việt Báo vào Thứ Ba ngày 19 tháng 11 năm 2019, phái đoàn Ủy Ban Góp Ý với Ủy Ban Xây Dựng Đài Tưởng Niêm Hoàng Sa gồm có các cựu Sĩ Quan Hải Quân Nguyễn Mạnh Chí, HQ. Lê Bá Chư và HQ. Đặng Thành Long đã đến thăm tòa soạn Việt Báo, sau đó trình bày một vấn đề khá quan trọng để nhờ tòa soạn loan tin.
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
Trộm kỹ thuật của Hoa Kỳ, Nhật Bản, Anh quốc, Pháp quốc… Lấn chiếm Biển Đông của VN, Philippines… Bây giờ TQ cũng chôm cả văn hóa VN, nói rằng áo dài VN là truyền thống thời trang Trung Hoa…
Mùa lễ đến gần, cũng là mùa mà nhiều người sẽ lên cân, và mất đến cả vài tháng sau để xuống trở lại. Đối với nhiều người Mỹ, “mùa lên cân” bắt đầu từ tháng 10, và đạt đến đỉnh điểm là Mùa Giáng Sinh. Thủ phạm không đâu xa, là đủ loại kẹo từ Halloween, đến gà tây Thanks Giving, tiếp nối đến chocolate Christmas.
Theo một nghiên cứu mới, việc bỏ thuốc sẽ gẫn đến một sự thay đổi lớn về hệ vi khuẩn trong ruột. Tuy nhiên, việc thay đổi này có tác dụng như thế nào thì cần phải có nghiên cứu thêm.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.