Hôm nay,  

Phải Giúp Láng Giềng

25/03/200200:00:00(Xem: 4473)
Cuộc khủng bố 911 ngay trên đất Mỹ, thẳng vào thủ đô chánh trị, kinh tế, là một cú đánh thật bất ngờ; từ ngành an ninh đến quốc phòng Mỹ không cơ quan nào tưởng, nghĩ trước được. Xe trước lật xe sau phải tránh. Tình hình chánh quyền tham nhũng, xã hội bất ổn, buôn lậu ma túy thịnh hành, của các nước thuộc Châu Mỹ La tinh ( Nam Mỹ ) láng giềng của Mỹ, là những ngõ ngạch quân khủng bố xâm nhập vào, hoạt động sát vách nước Mỹ. Triệu chứng đã thấy được ở một số nước trong vùng.

Thứ nhứt, Cuba là một nước được Bộ Ngoại giao Mỹ xem như nước " bảo trợ" khủng bố qua hành động trước đây ủng hộ quân phiến loạn Columbia (1960), Nicaragua, El Salvador ('70 &'80 ), và bây giờ thì yểm trợ cho Iraq, Libya, AiÙ nhị Lan và Basque. Đích thân Castro đi thăm Saddam Hussein tháng 5, 2001. Đáng lo hơn, theo tin tình báo, Cuba có khả năng sản xuất vũ khí sinh hoá.

Thứ hai, Columbia, chánh quyền quốc gia thì yếu. Màø phong trào Cộng sản Mắc xít chống nền dân chủ non trẻ của nước này lại rất mạnh. Họ hoạt động không ngừng từ 1960, cán bộ đã lên tới 16 ngàn người năm 2001, trải rộng trên nửa đất nước. CS bành trướng được nhờ bắt tay với dân buôn lậu ma túy. Kinh tài của CS Columbia đạt được từ 50 đến 100 triệu đô la mỗi tháng, cao hơn kinh tài của Bin Laden.

Thứ ba, Paraguay dung dưỡng ma túy. Từ 1980' theo báo cáo của cảnh sát Paraguay, Argentina, khu tự do ma túy của Paraguay, gần Ciudad del Este và Thác Igugazu, là điểm hội tụ của những tay buôn lậu ma túy và khủng bố, trong đó có nhóm Hồi giáo quá khích Ai cập, Palestine, Trung Cộng.

Thứ tư và sau cùng là hai nước Mexico và Argentina. Mễ tây cơ cũng có nhóm cực tả dùng khủng bố chống chánh quyền, nhưng nhẹ, và Mỹ chưa xem là quân khủng bố. Còn Á căn đình, khủng bố xâm nhập, lợi dung nạn tham nhũng trong chánh quyền và biên phòng lỏng lẻo. Nhiều cuộc khủng bố phá hoại đã xảy ra. Nhiều cuộc rửa tiền đã thực hiện.

Châu Mỹ La tinh, các nước láng giềng của Mỹ, đã có mặt quân khủng bố CS và Hồi giáo cực đoan từ lâu rồi. Hoạt động của ho đã thấy rõï. Bất ổn chánh trị và xã hội, nạn tham nhũng, ma túy, rửa tiền là những con đường đang mở rộng cho quân khủng Hồi Giáo cực đoan xâm nhập hiện thời sau khi bị bể ở Trung Đông. Cũng như sau Đệ Nhị Thế Chiến, Nam Mỹ cũng là chỗ chứa tàn quân của Nazi và SS Đức quốc xã.

Trong thập niên 80 và 90 Mỹ đã giúp các nước trong vùng này chống khủng bố CS, tương đối có kết quả. CS không bành trướng được hoạt động ở Nam Mỹ. Nhưng từ khi Chiến tranh Lạnh chấm dứt, nỗ lực của Mỹ ở Châu Mỹ La tinh chỉ còn tượng trưng vì Mỹ đặt trọng tâm giúp đỡ cho các nước Nga và Đông Aâu dân chủ hoá sau khi CS quốc tế sụp đổ. Phải thừa nhận bây giờ hoạt động khủng bố, phá hoại của CS để chiếm chánh quyền các nước đang phát triễn, không còn là vấn đề lớn nữa.

Nhưng khủng bố Hồi giáo cực đoan nguy hiễm hơn nhiều. Nếu CS dựa vào ý thức hệ chống Tư Bản, lấy bất công xã hội làm đầu đề đấu tranh giai cấp, để lật đổ chánh quyền, thì Hồi Giáo cực đoan lợi dụng tôn giáo, lợi dụng văn hoá Hồi để Thánh Chiến. Quân khủng bố chẳng những "không tặc" (cướp máy bay) để đánh phá Mỹ và văn minh Tây Phương mà còn "đạo tặc" đạo Hồi (cướp Hồi Giáo, mượn đạo để thực hiện tham vọng riêng của họ), cố tình gây Thánh chiến với Tây Phương, nhưng chánh yếu là Mỹ. Số người này tuy chiếm chưa tới 1% của những người theo đạo Hồi, nhưng là những thành phần tích cực. Cũng như CS ở VN khi xưa chỉ có vài ba cán bộ trong xã mà khống chế cả làng mấy ngàn người nhờ khủng bố, phá hoại không ngừng, làm xáo trộn cuộc sống bình thường của dân chúng. Khủng bố là phương châm hành động của chúng, được thực hiện dưới mọi hình thức, trắng, đen và xám, từ tung tin tuyên truyền đến tung lựu đạn chợ đang nhóm. Đánh giá thấp tinh thần, khả năng chiến đấu của họ là một sai lầm sẽ trả bằng máu, nước mắt, và mồ hôi.

Chống lại khủng bố dù là khủng bố CS hay Hồi giáo không thể giản di tung quân đánh trả đũa quân khủng bốá. Chống khủng bố là một công tác tổ chức đầu tư lâu dài. Muốn quân khủng bố không bành trướng được ở các nước láng giềng Châu Mỹ La tinh, Mỹ cần nghĩ đến việc (1) tăng cường khả năng tình báo Mỹ và các nước thân hữu trong vùng; kỹ thuật không quan trọng bằng nhân viên tình báo; (2) hợp tác tạo thành vùng an ninh chung; (3) giúp cho các nước về kinh tế để có đủ khả năng duy trì công tác chống khủng bố; (4) giúp tăng cường hiệu lực cưỡng hành về luật pháp cho các nước, cụ thể như việc dẫn độ và công tác săn lùng khủng bố liên quốc gia.

Mỹ đã quá bận rộn với vai trò đệ nhứt siêu cường sau Chiến tranh Lạnh và nhứt là trong cuộc chiến chống khủng bố hiện thời trên thế giới. Nhưng mục tiêu chánh của quân khủng bố là đất nước, nhân dân Mỹ, chớ không đâu xa. Bao lâu quân khủng bố bám trụ, lập căn cứ được ở Nam Mỹ, khả năng bị khủng bố của Mỹ sẽ tăng bội phần so với tình hình khi quân khủng bố dùng đường Aâu châu, Trung đông để sang đánh Mỹ. Canada là một láng giềng vững mạnh, không đáng lo. Chính các nước Nam Mỹ là những láng giềng Mỹ cần giúp đỡ. Trong cao điểm của Chiến tranh Lạnh, nhờ lòng cương quyết của TT Kennedy mà Liên xô rút hỏa tiễn ra khỏi Cuba. Trong cuộc chiến chống khủng bố hiện tại, với quyết tâm chống khủng bố tới cùng, Nội Các và cá nhân TT Bush ắt cũng không quên mối lo có thể xuất phát từ các nước láng giềng Nam Mỹ... Đó là lý do TT Bush phải đề nghị lời mời gọi thành lập vùng tự do mậu dịch Trung Mỹ, vì "chính đói nghèo đã nuôi dưỡng khủng bố." Đó là một công trình lớn, tận gốc và lâu dài, nhưng không nghĩ tới thì chỉ là đắp vá qua loa thôi.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Câu Lạc Bộ Nhiếp Ảnh Việt Nam/VN Photography Club sẽ tổ chức một cuộc triển lãm ảnh nghệ thuật "Ánh sáng và sắc màu" tại Little Saigon, Nam Cali. Buổi triển lãm sẽ diễn ra hai ngày, Thứ Bảy và Chủ Nhật, 7 và 8 tháng 12 năm 2019 từ 10 giờ sáng đến 5 giờ chiều, tại Hội trường nhật báo Người Việt
Bộ trưởng quốc phòng Nam Han, Jeong Kyeong-doo và đồng nhiệm Trung Quốc, Ngụy Phượng Hòa đã đồng ý thiết lập thêm những đường dây nóng quân sự giữa hai nước và chuẩn bị cho chuyến công du của bộ trưởng Jeong đến Trung Quốc vào năm 2020.
Ánh nắng chiều đã tắt nhưng tôi vẫn như cảm nhận được cái nóng hừng hực qua cung cách vén ống tay áo để lau mồ hôi trán của người tưới cỏ.
Công Ty Disneyland sẽ chính thức tham dự cuộc Diễn Hành Tết tại Westminster với sự góp mặt của nhiều nhân vật trong đó có Mickey và Mini Mouse.
Thương vụ bán hàng trên mạng tại Hoa Kỳ Ngày Lễ Tạ Ơn đã tăng vọt 17$ tới 4.1 tỉ đôla, theo Salesforce cho biết. Doanh thu bán hàng mạng trên toàn cầu đã tăng còn nhanh hơn.
2 du khách của chiếc du thuyền Carnival Cruise Line đã chdết trong một xe buýt trong thời gian một tua độc lập tại Belize hôm Thứ Tư.
Thủ Tướng Iraq Adel Abdul-Mahdi cho biết hôm Thứ Sáu rằng ông sẽ từ chức theo sau nhiều tuần lễ biểu tình bạo động và lời kêu gọi ông ra đi bởi nhà lãnh đạo tôn giáo hàng đầu quốc gia của phái Hồi Giáo Shia.
2 phi đạn được Bắc Hàn phóng đi hôm Thứ Năm “được cho là bắn từ một bệ phóng phi đạn nòng siêu lớn,” theo các viên chức quân sự Nam Hàn cho biết.
Cảnh sát Anh đã bắn chết một người tấn công khủng bố hôm Thứ Sáu tại Cầu London -- một sự kiện đau lòng đã khiến ít nhất một người vô tội thiệt mạng và một số người khác bị thương xung quanh con đường trọng yếu là nơi xảy ra vụ tấn công Hồi Giáo chết người chỉ hơn hai năm trước.
Trấn Cảnh Đồng nằm bên bờ sông Liễu Hạ, xinh đẹp như cảnh thiên thai ở chốn trần gian. Khách thương hồ đến đi mua bán quanh năm. Khách du thanh tú lịch lãm cũng dập dìu trẩy hội…


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.